Chương 10_2: Trình Ngọc ăn hết hai mónEditor: HakuYen
Beta: Tân Sinh
Tiểu nha đầu hưng phấn đến mặt ửng đỏ, nhìn khuôn mặt nhỏ chờ mong vui sướиɠ của muội muội, Hàm Châu đột nhiên minh bạch chuyện người nọ vì sao không muốn thấy các nàng khóc. Xác thật, chính nàng cũng thích bộ dạng cao hứng của muội muội hơn, nhìn muội muội vui, trong lòng nàng cũng thoải mái.
"Muội ngoan ngoãn chờ, lát nữa rồi sẽ biết, tỷ tỷ đảm bảo muội nhất định sẽ thích."
Có ăn ngon, Ngưng Châu ngoan ngoãn gật đầu.
Thu Lan không có ở đây, Hàm Châu sai Xuân Liễu ở cùng muội muội, nàng đi vào phòng bếp.
Điền ma ma đang hầm canh gà cho hai người Trình Ngọc, Định Vương thương thế nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, Trình Ngọc cho Giang gia một tờ ngân phiếu một trăm lượng, yêu cầu phòng bếp hầu hạ ăn uống cho thật tốt, cho dù có tang sự, Điền ma ma cũng không dám tự tiện đổi thành đồ chay cho bọn họ.
Việc này bà đã cùng Hàm Châu thương lượng qua, do đó nhìn thấy Hàm Châu đi tới, Điền ma ma cũng không có gì phải che giấu, chỉ tò mò hỏi: "Sao tiểu thư lại tới đây?"
Hàm Châu thuần thục mặc tạp dề vào, nhỏ giọng trả lời: "Muội muội hai ngày nay gầy đi không ít, cháu muốn làm cho con bé vài mónngon, ma ma, cháu nhớ trong nhà vẫn còn bánh quẩy phải không?"
Điền ma ma liên tục gật đầu, "Có, còn hơn mười cái, tiểu thư muốn làm món gì?"
Hàm Châu chọn hai củ khoai sọ, đứng bên cạnh nói: "Sườn xào chua ngọt, muội muội thèm món này."
Điền ma ma nghe xong nuốt nước miếng, tự đáy lòng bội phục cảm thán: "Tiểu thư thật là huệ chất lan tâm [1], trời sinh có một đôi tay thật khéo léo, món này ta cũng đã từng xem qua nhiều lần, thế nhưng học như thế nào cũng đều không làm ra được giống như tay nghề của tiểu thư."
[1] Cao nhã thanh khiết
Phu nhân mất sớm, tiểu thư chăm sóc muội muội ở hậu viện, tuy thêu thùa có Đổng thị của Cố gia chỉ dẫn, nhưng trù nghệ thì lại do chính tiểu thư tự mình học hỏi, sau khi đọc một quyển sách về ẩm thực trong thư phòng của lão gia, tiểu thư liền cảm thấy hứng thú, cách mấy ngày lại tìm tòi thực hành một lần, chỉ sau hai ba lần nếm thử là có thể làm ra mỹ vị khiến người ta phải chảy nước miếng rồi.
Đáng tiếc một cô nương tốt như vậy, lại tiện nghi cho tên Trương Phúc kia, trên đầu mang không biết bao nhiêu chữ tháo tiểu tử to tướng.
Hàm Châu đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng của bà, thuần thục đem khoai sọ cắt thành từng sợi đều nhau bằng ngón cái, lại cắt bánh quẩy thành những đoạn ngắn, ở giữa lấy chiếc đũa đào rỗng, rồi nhét khoai sọ vào, liền thành hình dáng giống như xương sườn. Chảo dầu đã nóng, thêm chút củi lửa, rồi bỏ xương sườn chay vào chiên đến khi giòn sốp, sau đó vớt ra để trong mâm cho khô dầu.
Trong công thức nấu ăn đáng lẽ phải thêm gừng, nhưng muội muội không thích ăn, vì vậy Hàm Châu chỉ cắt lê chua, hành lá và đậu tằm xào với nhau, cuối cùng mới để xương sườn chay vào, rải chút gia vị, nấu thành món sườn xào chua ngọt, màu sắc cánh váng bắt mắt, mùi lê chua hòa lẫn cùng vị ngọt của khoai sọ, khiến người ta chỉ ngửi thôi đã thấy thèm.
Hàm Châu rất thích nấu ăn, chỉ cần một khi đã làm thì không thể ngừng tay được, nhìn xem sắc trời, nàng lại nhanh chóng nấu một nồi canh đậu hủ bí đỏ đơn giản.
Bởi vì cảm kích hai người Trình Ngọc, nên Hàm Châu cũng múc cho bọn họ một phần, sau khi rửa tay liền nhẹ giọng dặn dò Điền ma ma: "Ma ma mang qua đó đi, nếu bọn họ có hỏi thì cứ nói là do ma ma làm nhé."
Điền ma ma hiểu rõ nàng kiêng dè, lập tức cười đồng ý.
Hàm Châu cởi bỏ tạp dề, khi đi ra phòng bếp, lại vô thức nhìn về phía sương phòng bên kia.
Cửa sương phòng vẫn gắt gao đóng kín.
Hàm Châu cắn cắn môi, đi tìm muội muội.
Nàng không hề biết rằng nhất cử nhất động của mình đều bị Trình Ngọc xem ở trong mắt.
Định Vương thấy hắn tránh ở sau cửa sổ lén lút quan sát, buồn bực dò hỏi: "Đệ cứ đứng ở đấy nhìn cái gì vậy?"
Trình Ngọc rời khỏi cửa sổ, mặt không biểu cảm đáp: "Nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, hạ nhân từ phòng bếp đang mang đồ ăn đến."
Định Vương không hề nghi ngờ hắn, nhìn nóc giường oán giận, "Cả ngày nằm trên giường chẳng khác nào chịu tội, ngày mai đệ gọi Ngưng Châu đến đây cho ta đi, nha đầu đó rất thú vị, trêu chọc con bé cũng đỡ buồn chán."
Trình Ngọc không có trả lời y.
Qua một lát, phòng bếp đã bưng cơm chiều tới.
Định Vương chậm rãi ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhìn thấy trong mâm có đến hai loại canh, liền thấy kỳ lạ, "Trừ bỏ canh gà, còn cái kia là canh đậu hủ khoai lang à? Cùng với sườn xào chua ngọt? Có vẻ không giống ngày thường."
Điền ma ma cười nói: "Là canh đậu hủ bí đỏ, còn cái này là sườn chay xào chua ngọt, theo khẩu vị của hai tiểu thư, làm nhiều một phần, mời hai vị công tử nếm thử mới mẻ."
"Ngươi làm?" Trình Ngọc nhìn hai món ăn chay kia liền hỏi.
Điền ma ma không chút chột dạ gật đầu, đáp xong mới lui xuống.
Trình Ngọc đem đồ ăn dịch đến trước giường, cùng Định Vương dùng bữa.
Đinh Vương lần đầu ăn xương sườn chay, gắp lên một khối nếm thử, nhíu mày nói: "Bên ngoài là bánh quẩy, còn bên trong là cái gì?"
Mùi vị có chút kỳ quái.
"Khoai sọ." Trình Ngọc giải thích, "Ở Phúc Kiến có ăn qua."
Định Vương nghĩ tới, lúc ấy đầu bếp bưng lên, y không thích, vì vậy về sau phòng bếp liền không dâng lên nữa.
"Đệ ăn đi, ta ăn thịt gà." Định Vương đối với món canh đậu hủ bí đỏ kia cũng không có hứng thú, chỉ tập trung ăn món mặn mà mình thích.
Trình Ngọc thích ngọt, do đó hai món ăn đều được giải quyết sạch sẽ.
Định Vương mắt choáng váng, "Đệ hôm nay ăn uống không tồi nha?"
Trình Ngọc nhàn nhạt nói: "Buổi tối còn việc phải làm, ăn nhiều một chút mới có sức lực."
Bên kia thượng phòng, Ngưng Châu cũng ăn một bữa no nê, thỏa mãn buông cái thìa, "Ăn thật ngon, tỷ tỷ nấu ăn là ngon nhất."
Khuôn mặt nhỏ của cô bé ửng hồng, Hàm Châu vô cùng vui mừng, cầm lấy khăn giúp muội muội lau khóe miệng, rồi sai Xuân Liễu dẫn muội muội đi vào sân viện tản bộ tiêu thực.
"Tỷ tỷ không đi sao?" Ngưng Châu khó hiểu hỏi, trước kia tỷ tỷ luôn đi cùng cô bé.
Hàm Châu lắc đầu, "Tỷ tỷ thấy hơi mệt, không muốn đi, muội tự mình đi nhé, hai vòng liền trở về." Trong viện có ngoại nam ở, nếu không có việc gì thì nàng không nên đi qua đó, đã có một tri huyện đại nhân rồi, Hàm Châu không muốn lại trêu chọc đến nam nhân bị thương trong sương phòng kia, biết đâu hắn cũng là một tên háo sắc.
Thấy muội muội đã đi ra ngoài, Hàm Châu lại đi đến cửa sổ, tiếp tục lưu ý động tĩnh của sương phòng bên kia.
Khi Điền ma ma dẫn tiểu nha hoàn đi vào thu dọn chén đũa, nam nhân áo đen bỗng dưng bước ra, đứng ở cửa gọi muội muội.
Hàm Châu không nhịn được nắm lấy vạt áo.
Ngưng Châu vào một lát rồi đi ra, Hàm Châu liền ra ngoài đón cô bé, thấp giọng hỏi, "Hắn gọi muội vào nói gì thế?"
Ngưng Châu ngửa đầu trả lời: "Hắn bảo muội tối nay dọn về sương phòng ở, còn nói mấy ngày kế tiếp hắn có việc ra ngoài, bảo muội đến canh giữa ở bên người đại ca ca. Tỷ, muội dọn qua đó được không?"
Hàm Châu liền minh bạch, nam nhân kia đã nói như vậy, khẳng định sẽ không cho phép nàng cự tuyệt.
"Muội đi đi, nhớ rõ phải nghe lời, chớ chọc đại ca ca nổi giận." Nghe muội muội miêu tả, nam nhân bị thương kia có vẻ là người tốt, cũng không khi dễ muội muội, Hàm Châu có thể tương đối yên tâm. Mà nam nhân áo đen đi ra ngoài làm việc, sợ Giang gia xuống tay với đồng bạn của hắn, nên mới muốn muội muội tiếp tục làm con tin à?
Tiễn muội muội đi, Hàm Châu tắt đèn, làm bộ đi ngủ, nhưng kỳ thật vẫn canh giữa tại cửa sổ.