Chương 9

Phiên ngoại của Đàm Đài Tẫn: Duyên kiếp vạn năm – P9

Tiểu Bạch dù sao cũng cần bồi dưỡng thêm căn cơ và linh lực nên ở bên trong tiếp tục tu luyện.

Tiểu Mật thì vẫn hàng ngày truyền linh lực, độ tu vi cho đệ tử. Ngoài ra còn đốc thúc đệ tử luyện tập.

Nhưng việc chính là đi tìm thêm thần khí để sớm về với mẹ. Rồi tìm thêm cách giúp Tiểu Bạch.

Nghĩ vậy nên Tiểu Mật và Tiểu Nhiên bàn nhau đến cáo từ cùng Cửu Cửu.

Tiểu Mật nói: Chúng con đang trên đường đến Thần Vực Thượng Thanh để đi tìm thêm thần khí.

Vì Tiểu Bạch nên con mới dừng chân. Nay chúng con tiếp tục lên đường kẻo lại về trễ. Con cáo từ Cửu Cửu tại đây. Khi về chúng con sẽ ghé lại. Cửu Cửu giúp con tìm thêm cách để chữa bệnh cho Tiểu Bạch nha.

Nghe nói Phiên Nhiên và Tiểu Mật đi, Diệp Thanh Vũ muốn đi theo để bồi dưỡng tình cảm với Phiên Nhiên và bảo vệ cả hai.

Hắn nói: Cửu Cửu thấy đường đi Thần Vực còn xa. Trên đường cũng sẽ qua nhiều nơi nguy hiểm, gặp nhiều yêu ma. Ta lo cho hai đứa còn nhỏ khó đối phó với đại yêu. Để Cửu Cửu đi cùng hai đứa. Trên đường còn bầu bạn, bảo vệ cả hai. Thêm nữa, ta cũng nghe nhiều về Thần Vực Thượng Thanh, cũng chưa từng đến đó. Nhân cơ hội đi đến đó cho biết. Khi quay về ta sẽ về cùng hai con để gặp tỷ tỷ. Để hai đứa đi vậy ta cũng không yên tâm.

Tiểu Mật và Tiểu Nhiên nghe hợp lý nên cũng gật đầu.

Thế là cả ba người lên đường.

Đi được tầm 3 ngày đường vì để dưỡng sức và linh lực nên hầu như đi bộ. Sắp tới trước mắt sẽ là một rừng cây đã lâu đời. Phải băng qua cánh rừng đó, nhưng nghe người dân gần đó đồn là trong rừng có con Hổ rất lớn sống thành yêu tinh đã hơn vạn năm. Bên cạnh đó là các yêu quái lâu năm trong rừng. Trong rừng chướng khí, yêu khí mù mịt.

Hai đứa nghe xong cũng rất hào hứng. Đã lâu rồi cũng chưa đi diệt yêu. Lại còn là yêu hổ hơn vạn năm. Cũng hơi có thâm niên đấy. Tiểu Mật bèn nói: Các yêu quái khác, ta nghĩ chỉ cần tý pháp thuật là giải quyết được. Còn con hổ yêu vạn năm đó, hơi khó nha. Tu vi nó cao vậy, sống lâu vậy. Chắc Cửu Cửu phải giúp tụi con rồi.

Diệp Thanh Vũ: Không sao đâu, có Cửu Cửu ở đây sẽ không ai có thể làm bị thương hai đứa. Nhưng vạn bất đắc dĩ, hai đứa cũng nên cẩn thận, không được khinh thường địch. Yêu ma quỷ quái, loại nào Cửu Cửu chưa từng gặp qua. Có điều chỉ là bọn chúng hay đánh lén, tấn công bất ngờ. Nên cẩn thận là tốt nhất. Trước lúc đi, Diệp Thanh Vũ đưa cho cả hai, hai viên thuốc màu trắng. Hắn nói đây là thuốc tiêu trừ độc khí và ma khí. Trong rừng này đã lâu năm, ma khí rất dày đặc. Nếu hai đứa hít phải sẽ ảnh hưởng đến linh lực cả hai.

Tiểu Mật: Vậy Cửu Cửu còn viên nào nữa không, cũng cho Tiểu Bạch một viên đi. Y yếu vậy, dễ bị ma khí xâm nhập.

Diệp Thanh Vũ: Các con không cần lo, y là thần thức nên sẽ không bị ma khí xâm nhập. Huống hồ y được vảy hộ tâm bảo hộ nên sẽ không sao. Yên tâm

Nói xong thì cả ba người cũng vừa đến bìa rừng. Tiến sâu hơn vào thì ma khí và chướng khí càng dày đặc, bốc mùi khó chịu. Cả ba người nín thở lúc lâu mới đi tiếp được. Qua được một quãng rồi, nhưng kỳ lạ là mùi khó chịu không còn nữa. Thay vào đó là mùi thơm của các loài hoa, thi nhau bay ra.

Đi đến thêm phía trước một đoạn, mọi sự vẫn bình yên vô sự. Cũng không có yêu ma gì. Cũng không thấy yêu quái đáng sợ nào.

Tiểu Mật chật lưỡi: Thiên hạ này đúng là thích đồn dọa mọi người mà. Ta thấy có yêu quái gì đâu, đi cả đoạn rồi mà thấy cảnh đẹp quá trời nè. Bông hoa đua nở, cả một rừng các loài hoa, các mùi thơm khác nhau. Không khí rất trong lành. Nếu có thể ta cũng muốn được vui chơi ở đây lâu hơn.

Tiểu Nhiên cũng nói: Uhm, đúng rồi ah. Cảnh đẹp lại thoáng đãng. Ở đây hoài cũng không có gì buồn. Từ lâu, ta cũng rất thích có một nơi như thế này để ở.

Còn Diệp Thanh Vũ thì thấy hơi lạ. Rõ ràng là khi bước vào đây, chướng khí đầy trời. Giờ sao lại có mùi thơm được. Lại còn cả rừng hoa nhiều loại, nhiều màu. Phải chăng chúng ta đang bị đưa vào ảo cảnh. Bị kết giới của yêu ma bao vây. Đang bị yêu tà khống chế rồi. Không thể như vậy được. Vừa nghĩ xong, định vung kiếm lên chém một nhát vào không khí để phá kết giới yêu ma. Thì hắn bỗng cảm giác mất lực, từ từ chìm sâu vào hôn mê.

Hai cô nương kia sau một hồi cảm thán cảnh đẹp, hít phải mùi của hoa cũng dần mất lực, chìm sâu vào giấc ngủ.

Cả ba người đều đã bị yêu hoa ngàn năm lập kết giới, bắt vào ảo cảnh.

Ảo cảnh mà yêu quái hoa tạo ra cho mỗi người đó chính là chấp niệm và điều mong ước nhất của cả ba, những gì hối tiếc không làm được không có được trong hiện tại. Bọn yêu quái muốn giam cầm ba người trong ảo cảnh, chấp niệm hạnh phúc của riêng họ mãi mãi. Rồi từ đó chết dần chết mòn vì bị hút hết linh lực trong ảo cảnh.

Diệp Thanh Vũ thì chìm sâu vào ảo cảnh của nước Cảnh một vạn năm trước. Hắn giờ là không nhớ gì đến mọi chuyện của vạn năm sau cả. Hắn giờ đang ở thời điểm cùng Phiên Nhiên là thuộc hạ của Đàm Đài Tẫn. Lúc này Cảnh Thịnh đã chấm dứt chiến tranh, mọi sự vui vẻ yên bình. Cả Diệp Gia thì trên dưới đều hòa thuận vui vẻ. Ngày nào cũng rôm rả tiếng cười. Cha Diệp cũng đã tha thứ cho hắn tội đi theo Đàm Đài Tẫn. Hơn thế nữa, lễ cưới của Đàm Đài Tẫn và tỷ tỷ hắn diễn ra vô cùng tốt đẹp suôn sẻ. Tỷ tỷ hắn giờ là Hoàng Hậu nước Cảnh được con dân yêu quí. Hiện tại còn mang long thai của Đàm Đài Tẫn. Hắn và Phiên Nhiên càng hạnh phúc hơn. Sau khi Phiên Nhiên có lại được sợi tơ tình, thì cũng nhận rõ ra tình cảm là yêu hắn, nên suốt ngày quấn quýt bên hắn. Cả hai vui vẻ hưởng thụ tình cảm mà chẳng cần lo nghĩ đến gì. Cứ vậy, hắn chìm vào ảo cảnh mà hưởng thụ cảm giác hạnh phúc mà hắn thầm mong muốn suốt vạn năm qua. Hắn cũng không biết đó là ảo cảnh.

Ở bên này, Tiểu Nhiên cũng chìm trong giấc ngủ sâu. Trong mộng cảnh, nàng là một tiểu hồ ly 9 đuôi, với sắc đẹp tuyệt trần, pháp thuật tu vi bậc cao. Có bố mẹ kề cận, thêm vào đó nàng còn có tướng quân dũng mãnh của nước Cảnh làm người yêu. Người đó là Diệp Tướng Quân – em trai của Hoàng Hậu nước Cảnh. Chàng tướng quân vừa dũng cảm, vừa cực kỳ ấm áp. Cùng nàng trải qua thời gian vui vẻ tươi đẹp của tình yêu. Chỉ có điều hình dáng người đó rất giống vẻ bề ngoài của Diệp Thanh Vũ – Cửu Cửu của Tiếu Mật. Tuy là Tiểu Nhiên không nhớ gì ở hiện tại. Nhưng nàng cũng vô cùng hạnh phúc, cũng không mong muốn gì hơn. Cũng chỉ cần có thế, có người yêu mình hết lòng, chiều chuộng mình là được. Hơn nữa, trong mộng cảnh nàng còn là nữ tướng quân oai hùng của Cảnh Quốc.

Còn Tiểu Mật còn hạnh phúc hơn. Nàng được về bên mẹ nàng, bên cạnh còn có phụ thân nàng Đàm Đài Tẫn. Người mà nàng luôn trông ngóng muốn gặp. Hơn thế nữa, phụ thân nàng còn không phụ sự kỳ vọng của nàng. Một người phụ thân ấm áp, dũng mãnh, là chiến thần, là anh hùng, lại còn đẹp trai nhất tam giới. Tuy hình dạng, vẻ bề ngoài phụ thân nàng giống y như Tiểu Bạch – khi hắn còn tiền thân là sợi tơ tình. Lúc này Tiểu Mật không nhớ có Tiểu Bạch. Phụ thân nàng lúc này đang là vua nước Cảnh. Một vị hoàng đế được muôn dân yêu mến ca ngợi. Ai ai cũng tôn kính, xưng hô và ngưỡng mộ Vị Vua này. Vì người này đã thống nhất đất nước, dẹp bỏ chiến tranh, mang lại cuộc sống yên bình cho muôn dân. Vị Vua này còn cứu vớt dân chúng đói khổ lầm than. Vì vậy Đàm Đài Tẫn bây giờ chính là anh hùng, là vị Thần trong tim mọi người. Có được phụ thân như vậy, lại còn rất yêu thương chiều chuộng Tiểu Mật. Ngày ngày phụ thân còn dẫn mẹ con Tiểu Mật đi chơi, du ngoạn phong cảnh khắp nơi. Đêm đêm lại cùng ngắm sao với mẹ con Tiểu Mật. Riêng Tiểu Mật lại được phụ thân đại nhân ôm vào lòng ru ngủ. Với một đứa trẻ thiếu hơi ấm của người cha từ lâu. Thì đây đúng là viễn cảnh tốt nhất. Nên Tiểu Mật vui sướиɠ làm nàng Công Chúa bé nhỏ, ngày ngày rong chơi, hái hoa, bắt bướm. Buồn buồn thi nói phụ thân và mẫu thân dạy vài phép thuật thần chú. Sau đó là lên Hành Dương Tông, Tiêu Dao Tông để chọc phá các sư thúc, đệ tử đang tu tập. Nàng giờ có người phụ thân quyền lực, cưng chiều hết mực. Một mẫu thân vừa đẹp, vừa hiền, linh lực tối cao. Nên nàng mặc sức hưởng thụ không lo nghĩ. Nàng cũng ngày ngày chạy qua Diệp Phủ để nũng nịu, để được sự cưng chiều của Tổ Mẫu, của Cha Diệp, của Cửu Cửu.

Cứ thế mà ba người trong ba mộng cảnh hoàn hảo mà ngủ say, không cần biết đến việc gì.

Còn Tiểu Bạch, hắn cứ lo ngủ say sưa. Khi sực tỉnh giấc hắn lấy làm lạ sao Tiểu sư phụ chưa gọi hắn dậy để tu tập. Hắn nhìn ra bên ngoài, thấy cả ba đang ngủ. Hắn bay ra và nhủ thầm: Haizza, Tiểu Sư phụ nói con hay ngủ và lười nhác. Nhưng người cũng lười nhác vậy. Sau đó hắn gọi tiểu sư phụ dậy mà không thấy Tiểu Mật động tĩnh gì. Hắn bay về phía Tiểu Nhiên cũng gọi nàng dậy, nhưng cũng vậy nàng cũng nằm im không có dấu hiệu thức giấc. Hắn càng hoảng hơn, bay về phía Diệp đại phu, gọi đại phu dậy mà cũng giống hai tiểu cô nương kia.

Hắn bắt đầu lo lắng hoang mang, nhìn xung quanh ba người đều bị những cây hoa khác nhau đang quấn chặt lấy thân thể họ. Có luồn khí đen đậm đặc xung quanh họ. Hắn nhìn là biết họ có thể bị yêu quái hoa bắt rồi. Nhưng hắn không biết làm sao cứu họ. Hắn dùng linh lực trong mắt chiếu vào một cây hoa đang quấn quanh Tiểu Mật. Nhưng linh lực hắn quá yếu, ngược lại đấu không lại cây hoa kia. Còn bị hút ngược linh lực. Hắn xông vào định liều sống chết một phen với cây hoa kia.

Chưa kịp lao vào đánh nhau. Hắn cảm giác có một lực kéo đang kéo hắn lại. Hắn quay đầu qua, thấy một con hổ to hơn hắn gần gấp đôi đang dùng miệng ngậm ngang thân hắn kéo hắn ra. Hắn hốt hoảng nghĩ. Không lẽ ta chưa kịp đánh nhau cứu tiểu sư phụ, lại bị con hổ này ăn thịt rồi. Sao mà xui quá vậy. Hắn la lên: Tiểu sư phụ ơi, mau tỉnh dậy đi, đệ tử sắp bị lão hổ ăn thịt rồi, mau cứu đệ tử với. Hắn vừa gào vừa khóc. Hắn cứ vùng vằng muốn thoát khỏi miệng lão hổ. Hắn quay mặt qua, vừa sợ hãi vừa nhìn lão hổ van xin: Ngươi, ngươi đừng có ăn thịt ta, ta chỉ là cái cây khô thôi, ăn cũng chả ngon đâu. Ngươi mau thả ta ra để ta đi cứu tiểu sư phụ của ta. Xong rồi sẽ nói chuyện với ngươi sau. Nếu ngươi ăn thịt ta rồi, tiểu sư phụ ta linh lực rất mạnh, là con gái Thần nữ đó. Tiểu sư phụ ta mà tỉnh dậy sẽ gϊếŧ ngươi ah. Mau mau thả ta xuống. Để lâu tiểu sư phụ ta gặp nguy hiểm ah.

Lão hổ trừng mắt nhìn hắn, thả hắn xuống đất nghe cái “ bạch”. Bị thả đau, hắn cũng không quên đe dọa lão hổ. Ngươi biết sợ tiểu sư phụ của ta rồi sao. Đúng là súc sinh, ngươi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn ah.

Câu nói của hắn làm lão hổ càng nhìn hắn chằm chằm.

Nó nghĩ, lúc nãy ta là theo khí tức, mùi hơi thở của hắn mà đến đây. Đúng là hơi thở của hắn rất giống với Đàm Đài Tẫn – chủ nhân của ta. Nhưng sao hình dáng, ngoại hình hắn không giống chủ nhân. Thần thái hắn cũng không giống. Chủ nhân oai phong, lạnh lùng, lãnh đạm, yêu ma quỉ quái ai cũng phải sợ. Linh lực của chủ nhân phải nói là mạnh nhất tam giới, không ai sánh bằng. Còn hắn thì yếu đuối, hay khóc, cái gì cũng sợ, mềm yếu, nhu nhược, linh lực lại cực kỳ yếu thế này.

Nhưng mà sau câu mắng của hắn lại rất giống chủ nhân khi xưa mắng ta. Chủ nhân cũng từng mắng ta: Ngươi đúng là con súc sinh, không biết làm gì hết, chỉ biết ăn và ngủ. Chỉ dựa vào ngươi sao mà đánh thắng được “

Haizza, câu nói kia lại làm lão hổ nhớ đến chủ nhân rồi. Từ khi chủ nhân bỏ hoàng cung nước Cảnh ra đi. Lão hổ hắn cũng phiêu bạt khắp tam giới để tìm chủ nhân. Sau nghe nói chủ nhân hy sinh tuẫn táng với Đồng Bi Đạo và Ma Thần. Từ đó lão hổ mới vào rừng ở ẩn. Mong sau này sẽ đợi được chủ nhân hồi sinh. Với lão Hổ thì chủ nhân tuy luôn khinh thường hắn, lời nói không xem trọng hắn nhưng chủ nhân luôn đối đãi với hắn tốt nhất. Lúc làm yêu vật cho Đàm Đài Minh Lãng, hắn bị hành hạ đủ đường, lại phải theo tên đó làm bao nhiêu việc xấu xa mà lão hổ không muốn. Nhưng từ khi nhận Đàm Đài Tẫn làm chủ, lão hổ không bị ép làm gì. Chỉ có việc ăn đồ ăn ngon, rồi ngủ. Lâu lâu rống lên dọa mọi người tý thôi. Chứ Đàm Đài Tẫn có nói lão hổ vô dụng cũng chưa từng muốn gϊếŧ lão hổ. Đàm Đài Tẫn còn độ thêm linh lực, tu vi cho lão hổ. Dù có nói gì, thì với lão hổ Đàm Đài Tẫn vẫn là chủ nhân tốt. Chỉ là lâu lâu tính khí hơi xấu xa tý, thất thường tý. Mà cũng không sao. Lão hổ chỉ cần tìm lại được Đàm Đài Tẫn thì sẽ theo hầu như trước.

Nghĩ thế lão hổ nhìn hắn, rồi dùng linh lực xem xét, thấy tiền thân hắn vậy mà là cái cây khô thật. Nhưng lão hổ không tin. Lão tin vào cái mũi nhạy cảm của lão hơn. Lão hổ tiến đến một cái thật gần Tiểu Bạch, lại cuối xuống ngửi mùi xung quanh hăn, sau đó đến khắp người hắn, cuối cùng là dừng lại ở trên khuôn mặt hắn. Lão hổ thấy sai sai đâu đó. Rõ ràng là hơi thở của Đàm Đài Tẫn – chủ nhân lão mà. Lão dùng lưỡi liếʍ ngang mặt Tiểu Bạch. Khiến Tiểu Bạch la khóc mà chả làm gì được lão. Tiểu Bạch luôn miệng gào lên tránh xa ta ra, ngươi đừng có lại gần, sao liếʍ mặt ta biếи ŧɦái vậy, muốn ăn thịt ta thì để ta cứu xong Tiểu Sư phụ sẽ cho ngươi ăn. Ngoài chửi mắng ra, thì Tiểu Bạch cũng chả làm gì được Lão hổ. Liếʍ một vòng mặt. Giờ lão hổ cũng nhận ra được tiền thân vốn có của hắn. Thì ra hắn chính là sơi tơ tình trong tim Đàm Đài Tẫn – hèn gì hơi thở của hắn có mùi của chủ nhân. Thông qua đó, lão hổ cũng biết sỡ dĩ hắn yếu thế vì sợi tơ tình kia vốn đã tổn thương quá nặng rồi.

Lão không biết ai đã che giấu tiền thân của hắn. Vì sao làm vậy. Nhưng dù là nguyên nhân gì có yếu hay không thì hắn là một phần của chủ nhân lão. Nên lão hổ quyết đi theo bảo vệ hắn, như từng đi theo bên cạnh Đàm Đài Tẫn. Vậy mới nói, nuôi vật thì vật trả ơn.

Lúc này lão hổ mới lên tiếng. Ngươi yếu ớt vậy, lấy gì để đánh lại bọn yêu tinh hoa kia mà đòi cứu tiểu sư phụ ngươi. Thân ngươi, ngươi còn lo chưa xong. Đúng là. Lão hổ đang định lẩm bẩm dạy dỗ ra oai với hắn chút để lấy lại sĩ diện lúc xưa bị Đàm Đài Tẫn lên mặt. Lão hổ hăng say sỉ vả hắn. Lão nghĩ dễ gì có cơ hội chủ nhân yếu đuối vậy để mình lên mặt lấy lại danh dự chứ. Lão tiếp: ngươi chỉ là cái cây khô héo, đến thân thể còn không có tý sức sống tý nước nào. Ngươi nhìn lại ngươi xem, đến ta ngươi còn không thoát khỏi miệng ta, nghĩ sao với thân thể vô dụng của ngươi mà đánh lại bọn yêu tinh kia. Ngươi đang mơ giữa ban ngày ah.