Chương 25

Phiên ngoại của Đàm Đài Tẫn: Duyên kiếp vạn năm – P25

Lê Tô Tô: Cảm giác gì vậy.

Đàm Đài Tẫn: Cô có thời gian sẵn sàng nghe ta kể chuyện. Vì sao ta như thế này và bị nhốt ở đây không.

Lê Tô Tô: Lão cứ kể ta sẽ lắng nghe.

Đàm Đài Tẫn: Ta có một người vợ kết tóc se duyên. Nàng vì chúng sinh thiên hạ nên từng từ bỏ tình cảm cá nhân, hy sinh cuộc sống vui vẻ vì chúng sinh. Nàng cứu vớt từ già đến trẻ, tất cả mọi người, trong đó có cả ta. Nàng đã đưa ta ra khỏi cuộc sống u ám, tăm tối, lạnh lẽo. Giúp ta tìm được lẽ sống của cuộc đời mình. Nàng cho ta sự ấm áp, ánh sáng, tình yêu của nàng. Nàng ấy yêu ta hơn bản thân nàng ấy. Đến giờ nàng ấy đã mang tâm bệnh rất nặng vì ta. Còn ta chẳng làm gì được cho nàng. Vì ước nguyện của nàng, cũng là không còn con đường nào khác. Mà ta cũng phải tuẫn táng chết đi. Lúc chết, nguyên thần của ta bị chia ra rất nhiều mảnh. Đến hiện tại ta còn không biết các mảnh còn lại đi về nơi đâu.

Cái cô đang gặp đây cũng chỉ là một mảnh nguyên thần khiếm khuyết và đang bị giam cầm ở đây. Mảnh nguyên thần này cũng có tâm ma mà ta không khống chế được. Mảnh nguyên thần này cũng đã bị mất tứ chi, ngũ giác. Từ đây về sau dù có tu luyện linh lực cao cỡ nào thì cũng sẽ mãi mãi không nghe thấy, không nhìn thấy, không nói được

Hơn thế nữa, ta cũng sẽ mãi mãi mất đi trái tim, xương cốt, và cả đôi mắt. Mất đi xương cốt, đôi mắt hay ngũ giác cũng không đau khổ bằng mất đi trái tim. Ta sẽ mãi mãi không cảm nhận được bất cứ sự vui, buồn nào của con người nữa. Đồng nghĩa với việc, dù ta có trở lại với vợ ta thì ta cũng không cảm nhận được cảm xúc và đáp lại nàng. Bên cạnh nàng ta mãi cũng chỉ là cái xác khô khan không ra được chút cảm xúc. Thứ duy nhất giúp nguyên thần này của ta lấy lại được một nửa thân thể và các giác quan thì chỉ có con đường tu luyện yêu lực, nhập ma. Sử dụng ma pháp để tạo mắt giả, chân tay giả, thậm chí là ngũ giác giả tạo. Ta đang dùng yêu lực để nói chuyện cùng cô. Ta nghe thấy cô nói cũng nhờ có yêu lực.

Nhưng vợ ta, nàng ấy lại rất sợ ta nhập ma, không hề mong muốn ta nhập ma. Ta đã từng làm nàng ấy thất vọng trước đây. Giờ dù sống trong thân thể khiếm khuyết này, vĩnh viễn tách biệt liên lạc với thế giới xung quanh thì ta cũng nguyện ý. Chứ ta sẽ không muốn nhập ma khiến vợ ta đau khổ. Cô nói xem, nếu như cô gặp được phu quân cô, có hình dáng hiện tại giống như ta. Liệu cô có đau lòng chết đi không. Liệu vợ ta gặp được ta dưới hình dáng này có khiến cô ấy thêm gánh nặng, thêm bệnh không. Y đang nói và cũng từ từ ghé sát đầu Y vào sát tai nàng. Y cố di chuyển thân thể sát nàng nhất có thể. Y kề miệng Y sát tai nàng. Rồi Y cũng cảm nhận được, từ khi Y kể chuyện thân thể nàng đã run rẩy. Y rất sợ bệnh nàng bộc phát. Y kề người sát nàng, thổi một luồng linh lực nhỏ vào tai nàng để bình ổn nhịp tim nàng hơn. Y rất sợ nàng xảy ra chuyện.

Lê Tô Tô: Thân thể nàng run lên cầm cập từ khi nghe lão kể chuyện vợ lão. Nàng cảm giác sao giống mình đến thế.

Nàng run rẩy nói: Sẽ không đâu, vợ lão yêu lão đến vậy, tất nhiên sẽ không muốn lão nhập ma. Càng không bao giờ bỏ rơi lão bởi vì nguyên thần lão không trọn vẹn. Là vợ chồng không phải chỉ ở bên nhau lúc vui vẻ hạnh phúc bình yên mà là ở bên nhau lúc đau khổ, bế tắc. Lão nên cho cô ấy biết sự tồn tại của lão để cô ấy không đau lòng. Như ta đã tìm phu quân ta rất lâu rất lâu rồi. Ta cũng rất nhớ chàng ấy. Cho dù bây giờ chàng ấy giống như lão ta cũng vui vẻ chấp nhận. Không ai là toàn vẹn. Nếu đã sống đúng với lương tâm của mình. Thì cho dù hậu quả ra sao ta cũng chấp nhận. Dù đổi bất cứ giá nào, ta cũng phải gặp được chàng.

Đàm Đài Tẫn: Y lấy lại giọng nói Đàm Đài Tẫn nói cùng nàng. Tô Tô đừng tìm kiếm ta nữa. Ta đang ở ngay bên cạnh nàng. Nói xong Y cũng hôn lên tai nàng, rồi di chuyển lên khuôn mặt nàng. Y không biết xa nhau lần này sẽ là bao giờ gặp lại nữa. Y không muốn bỏ lỡ cơ hội được chiều chuộng nàng. Được yêu thương nàng. Quả thật Y rất nhớ nàng.

Lê Tô Tô sững người, dù biết trước cũng vì bất ngờ gặp chàng mà nàng hơi không biết nói gì. Có ngàn lời muốn nói mà đến giờ phút này nàng không biết nên nói gì trước. Nàng mở mắt nhìn qua thấy một mái tóc dài trắng bên vai nàng. Nàng cảm giác tai nàng đang có ai đó đang hôn mình. Nàng muốn nhìn mặt Y nhưng làm sao Y cũng không ngẩng mặt lên. Y chỉ chăm chú hôn tai nàng. Lại lướt nụ hôn khắp mặt nàng. Thậm chí Y cảm nhận được nước mắt nàng rơi. Y lấy miệng hôn lên nơi mắt. Y lại gục đầu bên vai nàng. Yêu lực Y sắp cạn rồi. Y cũng sắp không nói hay nghe gì được nữa rồi.

Thỏ thẻ bên tai nàng. Tô Tô đừng có chú ý việc khác nữa. Đã lâu lắm rồi ta mới gặp nàng. Hãy cho ta hôn nàng thật nhiều đi. Yêu lực ta sắp cạn rồi, ta sẽ không nói được, nghe được. Nên nàng đừng nhìn mặt ta nữa cho đau lòng. Nàng chỉ cần nghe ta nói. Y vừa nói vừa cảm nhận được một lực ôm thật chặt từ Tô Tô.

Đúng vậy, nàng đã trở người Y lại, ôm sát người Y vào lòng nàng. Nàng lại dùng tay mình vuốt ve lưng Y thật nhẹ. Tay nàng đi đến đâu Y cảm nhận sự nhẹ nhàng, ấm áp đến đó. Từ lâu rồi, Y cũng rất muốn được nàng ôm. Được ngửi hương thơm của nàng. Nhưng nay Y cũng không ngửi được rồi. Y cũng muốn được ôm nàng vào lòng. Nhưng giờ Y cũng bất lực để nàng ôm. Cứ thế nàng ôm chặt Y, vuốt ve lưng Y. Như không để Y kịp nói gì. Nàng lật người Y ra, nhìn khuôn mặt Y. Y cảm nhận được nàng đã nhìn thấy mặt Y rồi. Tay nàng đang run cầm cập, không biết vì đau lòng, kích động hay gì.

Lê Tô Tô nhìn thấy mặt Y và mắt Y mà lòng nàng đau như cắt. Trái tim nàng vừa đau mà còn khó thở. Nhưng nàng vẫn cố bình tâm vuốt ve khuôn mặt Y, vuốt ve từ từ không thiếu sót chỗ nào. Thậm chí còn vuốt ve hai mắt Y. Tay nàng dừng lại nơi 2 con mắt đó. Tay nàng đi đến đâu, Y đều cảm nhận được.

Lê Tô Tô: Chàng việc gì phải né tránh. Chỉ là không thấy thôi mà. Tuy nhiên, phu quân ta vẫn đẹp trai nhất tam giới, không ai sánh được. Ta từng nói với Tiểu Mật chàng là người đẹp trai nhất tam giới. Ta vốn chưa bao giờ nói dối. Con bé rất vui vì có cha vừa đẹp trai, lại vừa là anh hùng. Con bé rất mong được gặp chàng. Chắc chàng cũng vậy đúng không. Con bé lớn lên cũng rất giống chàng cả về ngoại hình lẫn tính cách. Nó rất hiểu chuyện. Sẽ rất vui khi chàng về gặp nó. Còn những mảnh thần thức khác, ta sẽ giúp chàng tìm kiếm. Tâm ma của chàng, ta sẽ giúp chàng đối phó. Bây giờ có ta bên cạnh chàng rồi. Sẽ không có gì làm khó được ta.

Dù từ nay về sau chàng không đi đứng được, không nghe được, không nói được, không nhìn được. Thậm chí là vô cảm. Thì ta cũng sẽ ở bên bám riết chàng. Ta sẽ trở thành mắt của chàng, tai của chàng, chân tay của chàng. Có ta bên cạnh rồi, chàng sẽ không bao giờ phải cô đơn. Ta sẽ đối phó, đồng hành cùng chàng mọi lúc mọi nơi. Chàng không được phép bỏ rơi ta lần nữa. Nói rồi, nàng ôm chặt Y hơn bắt đầu hôn Y. Nàng thì thầm Đàm Đài Tẫn, ta rất nhớ chàng. Ta không cho phép chàng dám bỏ rơi ta lần nữa. Nàng nói xong tiếp tục hôn Y. Y cũng rất nhiệt tình đáp trả. Nhưng giờ Y chân tay không tiện, nên toàn là nàng chủ động vuốt ve, ôm Y.

Lê Tô Tô: Chàng ngồi im lại đó, ta sẽ chải tóc, buộc tóc lại cho chàng. Để chàng thêm phần đẹp trai, anh tuấn khi gặp lại bé con.

Đàm Đài Tẫn: Được. Y biết trong lòng nàng muôn phần khó chịu, đau lòng. Muốn chải tóc cho Y chẳng qua để Y không cảm giác được giọt nước mắt nàng.

Lê Tô Tô: Khi nhìn tóc chàng bây giờ lộn xộn chỉ có một màu trắng. Nàng vừa chải tóc mà vừa khó thở. Nàng chỉ thấy sự thật này quá tàn nhẫn với nàng rồi. Nàng viện cớ chải tóc cho Y để tránh Y phát hiện bệnh nàng. Vì thực sự từ lúc biết Y là Đàm Đài Tẫn – phu quân nàng thì tim nàng đã đập liên tục, nàng đang có hiện tượng khó thở tím cả mặt. Nàng không muốn Y phát hiện sự thật sẽ rất đau lòng đi. Nếu không cố gắng dùng linh lực kiềm chế, chắc nàng đã bất tỉnh luôn rồi. Nhưng nàng không muốn ngất, nàng muốn ôm y, giữ y lại. Nên nàng vừa chải tóc cho Y, vừa điều tiết lại hơi thở. Nàng tự nhủ lòng. Bình tĩnh nào Lê Tô Tô, không thể quá kích động sẽ bất tỉnh ở đây. Chàng ấy biết bệnh sẽ không hay ho gì. Nàng vừa nhủ thầm vừa hít lấy hít để không khí xung quanh.

Còn Y cảm thấy như vậy mãi mãi thật là tốt. Thế giới ngoài kia có ra sao cũng không liên quan Y. Nhưng rất nhanh Y tỉnh táo. Tâm ma và yêu lực trong người Y không ngừng quấy rối. Nếu như vậy, Y sẽ tẩu hỏa nhập ma. Trở thành mối họa nhân gian. Cả nàng cũng sẽ không chống lại được. Đây không phải là thời điểm gặp nhau. Ta cần tỉnh táo hơn.

Nghe nàng nhắc đến Tiểu Mật Y thấy chạnh lòng và có lỗi với con bé. Người làm cha như Y không thể ở bên chăm sóc, nhìn con bé khôn lớn.

Đàm Đài Tẫn: Thì ra con gái chúng ta tên Tiểu Mật sao. Chắc nó sẽ rất dễ thương giống nàng.

Lê Tô Tô: Con bé tên Đàm Đài Tử Mật. Nó giống chàng nhiều hơn ta.

Đàm Đài Tẫn: Ah, cám ơn nàng đã để con bé mang họ ta. Cũng cám ơn nàng đã nuôi dạy con bé rất tốt. Ta nghe nói nàng đã dùng thần tủy của nàng để xóa sạch trọc khí, ma khí trên người con bé. Vậy đời này con bé có thể tu thành Thần rồi.

Lê Tô Tô: Chàng không cần cám ơn, nó cũng là con gái chúng ta mà. Giờ ta sẽ độ cho chàng linh lực, Chàng hãy dùng nó khống chế yêu lực trong người chàng. Đừng để bản thân mình bị thương. Nói xong nàng bắt đầu hôn Y. Nhưng khi Y đã có thể hấp thu linh lực tạm ổn. Y dừng hôn lại. Nói với Tô Tô.

Đàm Đài Tẫn: Ta sẽ luôn ở bên cạnh hai mẹ con nàng. Nhưng thời điểm này không phải lúc. Ta thật sự xin lỗi nàng. Ta lại lừa nàng một lần nữa. Nàng sẽ tha thứ cho ta chứ. Chỉ cần nàng quên ngày hôm nay đã gặp ta. Thì phía trước mới có tương lai được. Ta không kiểm soát được Tâm Ma, nên không biết khi nào có thể làm hại nàng. Giờ ta không có năng lực bảo vệ nàng. Nếu không ta sẽ trở thành kẻ thù của nàng mất. Thừa lúc nàng đang còn kinh ngạc. Y dùng yêu lực đưa vào miệng này. Xong đọc khẩu quyết xóa sạch khoảng thời gian này. Nàng mới kịp nghe chưa kịp phản kháng đã có luồng yêu lực đánh vào tâm trí nàng. Nàng ngất xỉu ngã xuống đất. Y tuy không thấy, nhưng vẫn nghe được thân thể nàng ngã xuống. Giờ Y cũng bó tay không thể đỡ nàng. Y cúi mặt xuống lần mò được mặt nàng. Y đưa miệng Y vào miệng nàng lần nữa để hôn. Y vừa hôn vừa nói xin lỗi nàng. Xong Y đưa nàng ra khỏi kết giới.

Còn Y bắt đầu hết yêu lực đã không nghe hay nói được nữa.

Nhờ linh lực Tô Tô truyền vào, Y đã dùng nó tạo một kết giới mạnh hơn để nhốt Tâm Ma. Chính Y dùng sấm sét mạnh đánh vào chính nguyên thần của mình. Giờ chỉ có nhẫn tâm tẩy yêu lực và tâm ma càng sớm càng tốt. Y thà chịu sét đánh chứ quyết không để tâm ma điều khiển. Y đã chấp nhận để bị đánh đến khi Tâm Ma yếu nhất và yêu lực trong người Y vơi bớt.

Về phần Lê Tô Tô, sau khi truyền thần lực cho Đàm Đài Tẫn, nàng đã bị Y dùng yêu lực xóa mất ký ức đoạn gặp y trong kết giới. Nên lúc nàng tỉnh lại, nàng thấy nàng đang nằm ở Tàng Kinh Các. Nàng quên hết nên không nhớ đã gặp được Đàm Đài Tẫn. Nàng lấy làm lạ vì sao thần lực nàng mất khá nhiều vậy. Mỗi khi nàng lên cơn đau cũng đâu ảnh hưởng thần lực.

Nghĩ vậy thôi, nhưng nàng cảm giác mình vừa mới hôn ai đó. Mà trong miệng sao lại có hơi ấm, hơi thở và mùi vị của Đàm Đài Tẫn. Giống như nàng vừa hôn qua Y. Nàng có rất nhiều thắc mắc. Nhưng không có trả lời. Nàng nghĩ hay là do nàng nhớ Y quá nên đang ảo tượng. Nàng không nghĩ nữa mà tiếp tục đọc sách. Nàng phải sớm tìm ra Y. Nàng nhớ Y sắp chịu không nổi rồi.