- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dị Năng
- Phiền Não Của Vị Dẫn Đường Vạn Nhân Mê
- Chương 12: Tôi muốn ăn sủi cảo nhân rau thơm
Phiền Não Của Vị Dẫn Đường Vạn Nhân Mê
Chương 12: Tôi muốn ăn sủi cảo nhân rau thơm
Edit + Beta: Ruby
- --------
Trần tiên sinh: "..."
Trần Tân gọi diều hâu trở về, để nó bé ngoan đứng bên cửa sổ, đừng tiếp tục đi làm càn với Tề Lý Cách. Diều hâu không tìm được tiểu đồng bọn chơi đùa cùng nó, rất phiền muộn, không đầy một lát liền kêu lên.
Tiếng kêu của tinh thần thú người bình thường không nghe thấy, thế nhưng trong tai của hai người lính gác dẫn đường lại là vô cùng vang, Tề Lý Cách khắc chế không nổi mà quát: "Trần tiên sinh, thu lại chim của anh!"
"Câm miệng!" Trần Tân quát diều hâu.
Diều hâu im miệng, nhưng vẫn là âm thanh không cam tâm phát ra từ cuống họng, vẻ mặt bất mãn mà nhìn chằm chằm Trần Tân.
Một người một chim bốn mắt nhìn nhau nhìn một hồi, Trần Tân biết mình nên làm như thế nào rồi.
Trần Tân nói với Tề Lý Cách rằng: "Không phải tôi không muốn thu nó lại, mà là thu hồi đối với tình trạng thân thể của tinh thần thú không tốt lắm, cậu xem tinh thần thú của cậu chính là luôn luôn thu lại, mới thoạt nhìn phờ phạc đó."
Anh vừa vừa nói cái này, lập tức chọt trúng tiểu đồng bọn - Học sinh tiểu học gấu trúc Mập Mạp.
Anh tiếp tục nói: " Chiều không gian mà tinh thần thú tồn tại không giống người, cũng không cần ăn uống, nhưng vận động nhiều hơn sẽ giúp hấp thụ năng lượng, phát dục cũng sẽ tốt. Cậu nhìn một chút, chim của tôi liền lớn lên to như vậy, gấu trúc cậu lại nhỏ như vậy."
Tề Lý Cách ngoại trừ chuyên môn của mình ra, những chỗ khác căn bản nát thành vụn, Trần Tân thuận miệng nói bậy liền lừa cậu sửng sốt một hồi.
Trần Tân nói xong còn rất có lòng tin có thể thuận lợi lừa gạt gấu trúc nhỏ ra, nhưng nói xong lại thấy Tề Lý Cách không phản ứng gì, lại qua mười phút, cậu vẫn là ngay cả một câu cũng chưa nói, cứ như vậy nằm đó.
Trần Tân để diều hâu qua xem một chút, vừa nhìn thế mới biết, Tề Lý Cách lại đang ngủ. Hơn nữa lời anh nói cũng không phải là không có hiệu quả, bởi vì tại góc độ Trần Tân không thấy được, có một cục nho nhỏ đang vùi ở trong l*иg ngực Tề Lý Cách, giống như nó chủ nhân ngủ đến mức ngon lành.
Người này cũng rất có thể ngủ, đối với Trần Tân một người một ngày chỉ ngủ sáu tiếng thêm một phút, thiếu một phút cũng không được mà nói quả thực không thể chịu đựng được, buồn bực phải khiến anh vội vã nhìn gương mặt hoàn mỹ kia để cho đỡ sợ.
Bất quá Tề Lý Cách đã ngủ đầy một ngày, lần này ước chừng nửa giờ cũng đã tỉnh, nhàm chán nằm ở trên giường nắm thịt trên bụng Mập Mạp, muốn lấy cái này di dời lực chú ý của mình đối với đau đớn.
Cậu nghĩ thầm, nói không chừng vấn đề đầu óc cậu còn lớn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cậu, người tương dung 100% không chỉ một người Trần tiên sinh, chỉ là chính mình còn chưa có phát hiện thôi. Bằng không chiếu theo tính cách của cậu, hai người không thể cùng tồn tại ở một phòng lâu như vậy lại không một ai nói chuyện.
Cũng trong lúc đó, trong lòng Trần Tân cũng đang nghĩ ngợi, hệ thống cảm ứng của mình quả nhiên là hỏng, mới có thể hai lần đều cho rằng một người ngoại trừ mặt ra, người chỉ biết ngủ lại không có chung đề tài với mình là tương dung 100%. Ờm, đúng rồi, anh ngày hôm qua còn trong lúc vô tình phát hiện người này mang vớ sọc, nhìn mà khiến cho anh cả người vô cùng không thích.
"Cái kia..."
"Tôi..."
Hai người đồng thời mở miệng muốn nói chuyện.
"Cậu nói trước đi."
"Anh nói trước đi."
Hai người lại không nói, bên trong phòng bệnh lúng túng muốn chết.
Tề Lý Cách nghĩ thầm, anh là đại ma vương, lần này tôi sẽ không mở miệng trước.
Trần tiên sinh nghĩ thầm, cậu là bệnh thèm ngủ, tôi liền ngồi ở chỗ này nhìn cậu có thể ngủ bao lâu.
Không khí rất lúng túng, diều hâu rất tẻ nhạt.
Nó không giống như Mập Mạp mỗi ngày ngoại trừ ngủ ra không có bất kỳ truy cầu gì, nó thích chơi với tiểu đồng bọn, đặc biệt là khi nó phát hiện tiểu đồng bọn này cùng tinh thần của nó độ cao tương dung, chơi chung đặc biệt cả người đều vô cùng khoan khoái, vừa nghĩ tới tiểu đồng bọn bây giờ là nằm ở nơi đó đi không thể chơi, chủ nhân nhà mình lại ở nơi đó giả bộ thâm trầm, nó liền cảm thấy không thể nhẫn nhịn...
"Trần tiên sinh, quản tốt chim của anh! Đem trả Mập Mạp lại! Mập Mạp!"
Mập Mạp vốn là còn đắm chìm vào trong mộng đẹp, trong mộng nó biến thành đại hiệp gấu trúc, đang soái khí đánh ngã kẻ địch. Sau đó nó chân ngắn giẩm một cái, thi triển khinh công liền bay lên... bay lên... Thật sự là bay lên luôn á!
Mập Mạp mở mắt ra, phát hiện mình bị thứ gì bắt lấy, đang trong phòng bệnh bay tới bay lui, cúi đầu có thể nhìn thấy bộ dáng ngốc ngốc của chủ nhân, cảm giác giấc mộng trở thành sự thật không thể càng tốt hơn!
Tề Lý Cách nhìn thấy tinh thần thú nhà mình lại bị lừa gạt chạy mất, hơn nữa lần này xem ra còn chơi rất vui vẻ, trong lòng thực sự ngũ vị tạp trần.
Trần Tân mở miệng nói: "Bọn nó chơi vô cùng vui, tinh thần thú chính là phải hoạt động nhiều như vậy mới có thể khỏe mạnh."
Tề Lý Cách lại bị doạ sửng sốt một hồi.
Trần Tân thấy lời cũng đã mở miệng, không bằng nói hết lời.
"Đúng rồi, nhờ vào khoa học kỹ thuật phát triển hiện nay ban tặng, cậu xế chiều hôm nay là có thể rời khỏi bệnh viện. Bất quá tình huống của cậu thật nghiêm trọng, có thể còn cần hai tháng nữa mới có thể đi lại bình thường."
Tề Lý Cách xoay đầu lại nhìn anh, thầm nghĩ người này đến tột cùng là sao mà nói chuyện, dĩ nhiên có thể nói điều đó như thể nó không liên quan gì đến anh ta...
Bất quá, Trần Tân vẫn có chút lương tâm, anh nói: "Trong khoảng thời gian cậu bị thương, tiền chữa bệnh tôi phụ trách toàn bộ, có bất kỳ yêu cầu nào xin đừng ngại mở miệng."
"Như vậy..." Tề Lý Cách suy nghĩ một chút, sờ sờ bụng mình bắt đầu réo ùng ục ùng ục, nói rằng: "Tôi đói, tôi muốn ăn sủi cảo nhân rau thơm."
Trần Tân nghe được hai chữ "Rau thơm", nhất thời liền trở nên âm trầm.
"Cậu nói cái gì?" Trần Tân không vui nói.
" Sủi cảo nhân rau thơm." Tề Lý Cách nghĩ thầm tôi sợ anh chắc, có dũng khí cũng đạp gãy cái chân còn lại của tui đi.
Ý nghĩ nội tâm của Tề Lý Cách rất duệ rất bá đạo, chỉ là biểu tình khuôn mặt của cậu chung quy chỉ có ba loại phong cách: ôn nhu anh tuấn, ngốc cùng mặt tiện doge. Bởi vậy khi Trần Tân nhìn, lúc cậu nói ra câu nói này chính là dùng bộ dáng mềm mại ngốc ngốc, thoạt nhìn rất đáng thương.
Nhưng mà đáng thương không có bất kỳ lực sát thương nào đối với Trần Tân, anh hừ lạnh một tiếng, ngay ở trước mặt Tề Lý Cách gọi điện thoại thức ăn ngoài, đặc biệt lớn tiếng nói: "Hai phần sủi cảo nhân rau thơm không bỏ rau thơm!"
Tề Lý Cách theo dõi anh, không thể tin nổi một người bị bệnh thần kinh như thế là thế nào làm đến chức thiếu tướng, hẳn là dựa vào quăng bom nổ chết người để gϊếŧ địch hả...
Không lâu, anh trai shipper đưa thức ăn ngoài tới, Tề Lý Cách đang trốn trong chăn để thoát khỏi hình ảnh xấu hổ kia.
Biểu hiện Trần Tân ngược lại là bình thản ung dung, một dáng điệu tinh anh mà giẫm lên đường gạch lát sàn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi lấy sủi cảo nhân rau thơm không bỏ rau thơm, còn anh tuấn lãnh khốc hướng về phía anh trai shipper vẻ mặt nhìn hơi ngu ngu nói lời cám ơn.
"Đến đây, sủi cảo nhân rau thơm mà cậu muốn." Trần Tân tăng thêm phát âm từ "Rau thơm" này, tăng thêm đã có chút mức độ nghiến răng nghiến lợi.
Tề Lý Cách yên lặng mà ăn sủi cảo nhân thịt lợn.
Cậu vô cùng may mắn mình gãy chính là chân, nếu là gãy tay, cậu không thể nào tưởng tượng được mình một bữa ăn này là ăn thế nào.
Cậu nhai vài ngụm sủi cảo, phát hiện cửa hàng này làm đồ ăn còn rất ngon, vội vã nuốt vào, đưa tay gắp viên thứ hai.
"Cậu!"
Trần tiên sinh đột nhiên bất ngờ rống một tiếng, Tề Lý Cách bị một tiếng này dọa cho sủi cảo chẹn họng, suýt chút nữa lại ngất đi.
" Trước khi nuốt vào phải nhai ba mươi lần, cậu chỉ cắn ba lần!"
"Anh làm gì nhìn chằm chằm vào tôi, anh ăn của anh, quản tôi muốn cắn mấy lần!" Tề Lý Cách chỉ vào một hộp sủi cảo nhân rau thơm không có rau thơm khác còn chưa động tới.
"Tôi không ăn đồ ăn trên tên gọi có hai chữ rau thơm, đó là đưa cho cậu."
Tề Lý Cách không để ý tới người bị bệnh thần kinh này, xoay người không cho anh nhìn.
Một phần sủi cảo này chính là ba mươi viên, Tề Lý Cách ăn một hộp sau đó ăn hộp thứ hai. Nhưng mà thân thể cậu không thoải mái, hơn nữa sau đó kiểu giận hờn mà một ngụm một viêb, hộp thứ hai ăn chưa tới mấy viên liền cảm thấy sự ngon miệng càng lúc càng kém, hơn một nửa còn dư lại chắc chắn là ăn không vô.
Sự ngon miệng của cậu bình thường không tệ, cơ hồ có khi không có cơm thừa, bởi vậy lần này người khác mua đồ ăn cho cậu, cậu còn ăn còn thừa, không khỏi cảm thấy hết sức lúng túng...
" Ăn không vô sao?" Âm thanh thờ ơ của Trần Tân từ phía sau lưng truyền đến.
Tề Lý Cách chưa trả lời, yên lặng liền nhét vào một viên sủi cảo vào trong miệng, như có như không mà nhai.
Đột nhiên một bàn tay duỗi đến từ sau lưng cậu, cầm đi hộp cơm trên tay cậu. Tề Lý Cách ngậm lấy sủi cảo ngốc ngốc mà quay đầu qua xem, chỉ thấy Trần Tân cầm lấy sủi cảo cậu ăn còn thừa lại, dùng đũa mà cậu vừa nãy đã dùng qua, chững chạc đàng hoàng liền ngồi xếp bằng về trên ghế, vừa nhìn máy đọc sách, vừa bắt đầu ăn.
Kỳ thực Trần tiên sinh người này cũng không tệ lắm...
"Thật khó ăn." Trần Tân nhai xong ba mươi lần sau đó nuốt vào, ngẩng đầu liếc liếc cậu một cái, nói: " Thứ rau thơm này không nên tồn ở trên thế giới."
Bất quá vẫn là rất đáng ghét...
Buổi chiều, Tề Lý Cách rời khỏi bệnh viện, ngồi trên xe lăn, đùi phải bị dùng một loại kim loại chữa bệnh đặc thù cố định lại. Loại kim loại kia tuy rằng vừa nhẹ vừa mỏng, nhưng đối với Tề Lý Cách mà nói vẫn là rất không thuận tiện, trong lòng có chút cảm thán, chữa bệnh quá mức phát triển cũng có chỗ không tốt, ngay cả muốn ở bệnh viện nằm thêm một chút cũng không được, giường cũng còn chưa nằm ấm đã bị chở đi.
"Đưa cậu về nhà?" Trần Tân ôm Tề Lý Cách vào trên xe.
Trần Tân ôm lấy một nam nhân 1 mét 85 cũng thần sắc như thường, còn thuận tay vén tóc mái Tề Lý Cách. Diều hâu bên cạnh dùng móng vuốt gắp lấy Mập Mạp, cũng trở về trong xe, cánh lớn nhẹ nhàng chụp chơi đùa Mập Mạp đến quá trưa mà vẫn còn đang ngủ.
Tề Lý Cách suy nghĩ một chút, nói: "Về nhà... Thôi đi, về công ty đi."
Trải qua chuyện này, Tề Lý Cách kỳ thực có chút sợ. Trước đây cậu còn cho rằng diễn biến chuyện này không thể khoa trương như vậy, thế nhưng hiện tại cậu hiểu được bản thân cũng không an toàn như trong tưởng tượng. Nếu như lại có lính gác nào không bình thường xuất hiện, cậu cũng không nhất định sẽ may mắn giống như lần này, chỉ gãy một chân.
Trong nhà mặc dù có nơi che chắn tin tức tố tốt hơn, thế nhưng chỗ hẻo lánh, xảy ra chuyện gì nhưng không người đến cứu cậu. Chỗ công ty tuy rằng náo nhiệt, mà xác suất chạy trốn cũng tương đối cao, huống hồ đứa nhỏ trong phòng bồi dưỡng nhiều như vậy, không ai chăm sóc cũng không được.
Tề Lý Cách cũng tính toán xong, trước khi Tony về tới đều ở tại công ty, chờ Tony trở về, lại chuyển đi ở cùng Tony.
Ngoài ra, cậu còn muốn nhân tiện tăng mạnh thêm tinh thần lực của mình, tinh thần lực của cậu tuy mạnh, nhưng vẫn không đủ để bảo đảm mỗi một lần đều có thể đánh ngã lính gác.
Cậu còn đang nghĩ ngợi, liền nghe Trần Tân mở miệng nói: "Đó là một đào binh, sau khi ở trong quân đội gϊếŧ người trốn ra được, tóm lại rồi, không cần phải lo lắng."
Tề Lý Cách cảm giác chuyện của chính mình không thích hợp giấu diếm, rất thẳn thắn nói cho Trần Tân biết: "Trạng huống của tôi tương đối đặc thù, số lần mà người tương dung cao xuất hiện rất nhiều lần, có thể là gấp mười mấy người bình thường."
Trần Tân vừa nghe, nghĩ thầm quá tốt rồi, hoá ra không chỉ một mình tôi là đầu óc là hỏng, tại đây lại có một người chung phòng bệnh!
Anh an ủi Tề Lý Cách nói: "Đây cũng không phải việc lớn, hệ thống cảm ứng của tôi cũng không tốt lắm, dẫn đường tại tôi trong đầu không phải 100% thì là 0%."
Trong lòng Tề Lý Cách cũng cả kinh, hoá ra trừ cậu ra cùng Tony ra, cũng có người là như vậy.
Hai đứa chung phòng bệnh sản sinh cảm giác đồng bệnh tương liên, nhất thời độ hảo cảm tăng +1
Hai người hôm nay cơ hồ không nói cái gì, hiện tại phát hiện đề tài chung liền hàn huyên.
Trần Tân không cao lãnh như Tề Lý Cách tưởng tượng, lúc cao hứng nói chuyện còn rất thoải mái, kèm thêm là cả người thoạt nhìn đều càng anh tuấn. Anh nói: "Trước đây tôi quá dựa vào thuốc ức chế, bằng không 24h đều tỏa ra tin tức tố. May là hiện tại đã khống chế được, chỉ có lần trước trong lúc vô tình khi gặp cậu phát ra."
"Tôi cũng vậy, thường thường trong lúc vô tình bắt đầu đáp lại tin tức tố của lính gác. Đáp lại thì thôi đi, còn sẽ toàn thân vô lực, như lần trước lúc gặp anh cũng vậy, vô lực đến mức trực tiếp té xỉu."
"Cậu thật thảm. Bất quá tôi cũng không kém, trước đây còn trẻ không biết, cho là tôi cảm ứng được 100%, đối phương cũng cảm ứng được giống tôi cảm, kết quả căn bản vẫn chưa từng gặp được người nào cũng cảm ứng được tôi và người đó tương dung 100%, náo loạn không ít chuyện cười."
Trần Tân tìm được tri kỷ đầu óc bị trục trặc, nói đều nói phải tương đối nhiều, anh cười ha ha vài tiếng, lại nói: "Cậu biết không? Tôi cũng cảm ứng được độ tương dung của chúng ta là 100%. Đây nếu như là lúc mười mấy tuổi, tôi có thể đã yêu cầu cậu trở thành bạn lữ của tôi."
"Thật là khéo, tôi cũng cảm ứng được 100%! Tôi từng cảm ứng nhiều người độ tương dung cao như vậy, mà cũng còn chưa từng gặp được lính gác tương dung 100%!"
"Thực sự thật trùng hợp, chúng ta dĩ nhiên đều cảm giác đối phương là tương dung 100%!"
Hai người đồng thời cười ha ha, sống hơn hai mươi năm, hiếm thấy gặp được chuyện trùng hợp như thế.
Nhưng mà cười được 3 giây, hai người đột nhiên đều dừng lại, vẻ mặt chần chờ nhìn đối phương.
"..."
"..."
"Bảo cậu chớ ăn rau thơm mà còn ăn, nhìn cậu xấu thành bộ dạng ra sao." Trần Tân nói, nghĩ thầm đây đều thế giới gì, một người ăn sủi cảo rau thơm, mang vớ sọc vậy mà tương dung 100% với tôi.
"Đầu óc anh mới là hỏng không nhẹ." Trong lòng Tề Lý Cách hoàn toàn không muốn tiếp nhận hiện thực này. Nhưng mà cậu rõ ràng, hẳn là không có sai đâu, tên bệnh thần kinh này rất có thể chính là bạn lữ tương lai của mình.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Dị Năng
- Phiền Não Của Vị Dẫn Đường Vạn Nhân Mê
- Chương 12: Tôi muốn ăn sủi cảo nhân rau thơm