Chương 62

Phong Thiệu giận sôi lên, muốn điên cuồng mắng nhiếc tiểu súc sinh này một vạn lần, mẹ nó sắm vai anh hùng cái rắm!

Hắn có biết hậu quả khi bại lộ khả năng hóa giải cấm chế của tàn quyển là gì không ?

Trong nguyên tác, khi khả năng đặc biệt này của Lữ Minh Tịnh bị phát hiện thì người muốn có được hắn nhiều không đếm xuể, cuối cùng rơi vào tay Thanh Thành tôn giả. Người này không thể lộ mặt, bởi vậy gã liền rút Nguyên Thần của Lữ Minh Tịnh ra rồi lấy đi luyện Ma, đem ba hồn bảy phách của hắn ra tàn phá để thăm dò, phương pháp tra tấn hơn trăm kiểu, đủ loại tiêu hồn đến mức khiến cho Lữ Minh Tịnh người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Tuy Phiêu Miểu không phải Thanh Thành tôn giả nhưng đứng trước Sơn Hà Xã Tắc Đồ, tứ tông cũng chẳng khác gì Ma Tu.

Lữ Minh Tịnh có hào quang của nhân vật chính còn đỡ, mỗi một lần bị suy sụp đều mang ý nghĩa để thăng cấp, nhưng còn Phong Bạch, hắn cho rằng mình có cái thứ gọi là hào quang của nhân vật chính ấy à? Cho dù có… Cho dù hắn thật sự đúng là nhân vật chính, Phong Thiệu cũng không muốn lấy một chuyện chưa xác định để mạo hiểm.

Cho dù thế nào y cũng không muốn, vậy cứ không muốn đi.

Bởi vậy vào lúc nữ đệ tử đi đến gần để cởi trói Khốn Tiên tác cho y, khoảng cách đối phương đứng để bấm tay niệm thần chú cách y không quá ba thước, ánh mắt Phong Thiệu liền lóe lên tinh quang, tức tốc ngâm chú Tế Luyện Tâm. Xiềng xích vừa được tháo bỏ y liền lập tức đứng dậy, lấy tư thế sát đánh không kịp bứng tai mà câu ra một tia ma khí rồi nhanh chóng cầm lấy bàn tay của nữ đệ tử kia.

Khoảng cách của hai người quá gần lại có tiếp xúc da thịt khiến cho nữ đệ tử khi bị Ma khí quỷ dị bá đạo va chạm trực tiếp thì lập tức trúng chiêu, đôi mắt của nàng nhanh chóng dại ra. Nàng ta nghe theo lệnh của kí chủ, thành thật bấm tay niệm thần chú đem Khốn Tiên tác đánh về phía sư tôn của mình là Bích Ngọc.

“Nghịch đồ ! Ngươi điên rồi sao !”

Trong lúc Bích Ngọc đang cực kỳ sợ hãi thì Bồng Khâu cũng được Phong Thiệu dẫn ra khỏi bình sứ, lập tức biến thành một Quỷ Ảnh rồi nhanh chóng đánh thẳng về phía Bích Ngọc đang bị đệ tử quấy rầy mà phẫn uất không thôi.

Nhìn thấy thế cục nghịch chuyển khiến cho nữ đệ tử còn lại cảm thấy không ổn, nàng ta thất thần nhìn về phía sư tỷ bỗng nhiên lại giao thủ với sư tôn, trong lúc còn đang không biết phải làm thế nào thì đã bị một đạo kiếm quang màu đỏ rực chém tới. Bị đánh úp khiến nữ đệ tử không kịp để phòng, Khí tu lại yếu ớt hơn Kiếm tu rất nhiều, cho dù nàng ta cảm ứng được muốn né tránh nhưng thân pháp yếu kém hơn những tu giả khác liền trở thành nhược điểm, trong chớp mắt đã bị kiếm quang mang theo lửa giận gọt mất một cánh tay!

Phong Thiệu không dừng một khắc nào, cũng không để cho nữ đệ tử có cơ hội lấy ra pháp khí. Y hóa nhập Ma khí vào kiếm, khi chém ra vừa có thể tổn thương sắc thân lại có thể nhiễu loạn thần tâm trí đối phương. Tuy Phong Bạch không đành lòng để thúc thúc mạo hiểm nhưng lúc này cũng biết đã đâm lao thì phải theo lao, hắn liền nhanh chóng hóa thành hình thú, thân thể giống như một ngọn núi nhỏ mạnh mẽ phi đến.

Phong Bạch cùng với kiếm quang đỏ rực như sóng, khiến cho nữ đệ tử cụt tay không có pháp bảo hỗ trợ chỉ chống đỡ được mười chiêu liền bị trảm dưới kiếm.

Phong Thiệu cất Kim Đan của nàng ta đi, sau đó kiếm thế vang vọng khắp toàn thân rồi nhanh chóng chém về phía Bích Ngọc vừa bị Bồng Khâu quấy rối, vừa đang đấu pháp với nữ đệ tử của mình.

Lần này y không còn giữ tâm lí may mắn nữa, bằng sự mơ ước của tu giả đối với Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nếu để cho kẻ khác biết khả năng đặc biệt của Phong Bạch thì dù họ có trốn được lần này cũng sẽ không thoát được lần sau. Mặt khác, Nguyên Anh chân nhân này không ngừng dây dưa với bọn họ, bởi vậy dù phải liều mạng cũng phải gϊếŧ được bà ta, nếu không người chết chính là bọn họ.

“Thúc thúc, người làm như vậy rất mạo hiểm!”

“Đừng vô nghĩa nữa, ngươi thật sự cho rằng bà ta sẽ để ta sống rời khỏi nơi này à?”

“Ta khắc có cách giữ mạng sống cho thúc thúc!” Vì thúc thúc, hắn sẵn sàng tính kế!

“Ngươi muốn ta nhìn thấy ngươi đi chịu chết?” Hơn nữa còn bị tra tấn đến sống không bằng chết.

“Ta… Ta không sợ chết.” Ta chỉ sợ ngươi chết.

Tâm trạng lúc này của Phong Bạch vô cùng phức tạp, vừa phiền não Phong Thiệu không chịu yêu quý bản thân mà dám to gan mạo hiểm như vậy, nhưng hắn cũng cảm thấy rất vui vì được y đối xử tình thâm ý trọng, không muốn mình phải chịu thiệt thòi dù chỉ một chút, cho dù rơi vào hoàn cảnh mà khả năng chạy trốn của hai người chưa tới năm phần. Hắn nhìn về phía Phong Thiệu, kiếm thế của y không hề lùi bước, trong đôi mắt đẹp đẽ đang nheo lại cũng tựa như kiếm quang đỏ rực bốc cháy, đều là sát khí bạo liệt!

Một thúc thúc luôn kiếm tốn, nội liễm lúc này lại đang tỏa ra sát khí vì hắn. Chỉ bởi vì chính hắn mà thôi.

Giờ khắc này Phong Bạch liền ném hết những cảm xúc ngũ vị tạp trần ra khỏi đầu.



Mặc kệ, dù sống hay chết, hắn cũng sẽ vĩnh viễn kề vai chiến đấu với thúc thúc.

Tâm niệm đã định giúp thần trí của Phong Bạch trở nên minh mẫn, loại bỏ tạp niệm khiến thân pháp của hắn cũng tiến bộ vài phần, cắn xé lại càng thêm mạnh mẽ lưu loát. Về phần cảm xúc không cam tâm khi không thể sử dụng được thần lực hắn cũng đã sớm ném ra khỏi đầu. Trong lòng hắn bây giờ chỉ toàn sự vui sướиɠ khi thúc thúc lựa chọn “Không đi”, giống như dòng nước ấm chảy khắp toàn thân.

Lúc đầu Bích Ngọc còn cảm thấy băn khoăn nhưng sau khi bị sát khí của Bồng Khâu mê hoặc, lại bị ái đồ gây thương tích khiến bà ta vô cùng phẫn nộ. Lần trước bị mê hoặc dù khó phá giải nhưng tâm trí của bà ta vẫn còn tinh táo, một lúc sau đã dùng sức mạnh thoát ra được, nhưng hiện giờ Bồng Khâu không phải hóa sát khí để mê hoặc bà ta mà trực tiếp biến thành Quỷ Sát bám vào đầu, trước ngực, thậm chí là đan điều của Bích Ngọc. Tuy không tiến sâu vào bên trong thân thể Nguyên Anh của bà ta nhưng khi tiếp xúc gần gũi như vậy cũng khiến cho một Khí tu như Bích Ngọc khó có thể ngăn cản.

Huống chi ái đồ quay sang làm phản, cho dù tình huống kỳ quái cũng đủ để kí©h thí©ɧ tinh thần của Bích Ngọc !

Bởi vậy khi Bích Ngọc bị hai người một hổ vây công rốt cuộc cũng mất đi lí trí, bất chấp suy nghĩ muốn giữ lại Phong Bạch trước đó. Cả người bà ta đều tiến vào trạng thái cuồng bạo, linh khí lam sắc và uy áp lũ lượt tỏa ra xung quanh thân thể.

“Cẩn thận !” Phong Thiệu quát to một tiếng, nhanh chóng bấm tay kháp ra Ma khí xâm nhập vào trong cơ thể của nữ đệ tử, tiếp tục khống chế nàng ta, vì vừa bị khống chế một lần nên lần này cũng thuận lợi hơn nhiều. Kỳ thật nếu không phải nữ đệ tử có tu vi Kim Đan thì y không cần tiếp xúc da thịt đã có thể dùng được chiêu này. Phong Thiệu nhanh chóng ra lệnh cho nàng ta lấy hết tất cả các pháp khí ra để tấn công Bích Ngọc, giúp ích cho y.

Dù sao cũng là tu giả Nguyên Anh, bà ta vẫn dùng chiêu cũ để tấn công nhưng tăng thêm linh khí Hệ thủy, lại thêm bọn họ đang trong hải vực khiến cho công kích đánh ra uy lực kinh người. Ba người Phong Thiệu bên này cố gắng vây công, Bích Ngọc đang mất đi lí trí lại bị pháp khí của đệ tử trói buộc đến không thể nhúc nhích liền rơi xuống thế hạ phong. Sắc thân của bà ta đã không còn lành lặn, pháp thân cũng bị tổn thương, thế nhưng – “Đi chết đi!”

Tiếng quát của Bích Ngọc giống như lôi âm, nổ tung giữa dòng nước đang chảy cuồn cuộn!

Dưới tình trạng hỗn loạn như thế, dù bà ta không thể dùng được pháp khí nhưng lại dựa vào công pháp hệ Thủy để hóa linh khí hùng hậu của Nguyên Anh kì thành một chiếc lưới cực lớn, sau đó nó không ngừng mở rộng ra.

Quang mang trên phi kiếm của Phong Thiệu đột nhiên bay tán loạn, trong phút chốc bốn phía xung quanh y đều là những ngọn lửa màu lam nóng bỏng, hóa ra đối phương là song linh căn hai hệ Thủy, Hỏa. Phong Thiệu cảm thấy bản thân như đang bị nung trong lò luyện đan, còn bị vô số sóng nước mênh mông cuồn cuộn tấn công, Thủy, Hỏa kết hợp kiến cho y cảm thấy bản thân sẽ lập tức hóa thành tro tàn.

Dù trong lòng hoảng sợ nhưng vẫn phải bất chấp, Phong Thiệu nhanh chóng thu hồi Ma khí đang công kích về để kích hoạt Ma giáp, ép ra sức lực gấp mười lần bình thường!

Sau đó có vô số ngọn lửa u lam thiêu đốt lên người Phong Thiệu và Bạch Hổ.

“A !”

Bồng Khâu hét thảm một tiếng. Lão là người đầu tiên không chịu nổi, vừa phải trải qua một hồi triền đấu khiến cho lão hao tổn quá nhiều sức lực, lần này lại bị thương nghiêm trọng khiến lão nhanh chóng hóa thành hắc ảnh, mượn chút sức lực cuối cùng đào thoát vào trong bình sứ bên hông Phong Thiệu.

Ngọn lửa u lam có uy lực rất khủng khϊếp, ngay cả khi được Ma giáp bảo vệ vẫn khiến cho Phong Thiệu bị tổn thương đến sắc thân, nhưng y vẫn cố kiên trì. Chỉ là thế công của ngọn lửa càng lúc càng mạnh, ngay cả nữ đệ tử cũng không thể khống chế pháp khí được nữa. Vào lúc sắc thân ngã xuống đất, Phong Thiệu vẫn theo bản năng muốn mở Ma giáp để ngăn cản một hai, phần cho Bạch Hổ đã bị đốt đến da lông cháy đen, nhưng y vừa mới động đậy đã làm cho hắn giật mình.

Phong Bạch không giống Phong Thiệu, ngoại trừ Thần Thức mạnh mẽ của thánh thú cấp năm, hắn còn có trực giác của thánh thú—Đây không phải công kích bình thường mà là đòn tấn công khi đối phương muốn cá chết lưới rách, thậm chí thứ này còn không phải là công kích! Đây là do tu giả Nguyên Anh tự thiêu đốt Nguyên Thần của mình để hóa thành võng, nếu không được như ý, chắc chắn tiếp theo bà ta sẽ bạo đan!

Lúc này không có thần lực khiến hắn không thể hóa giải được uy lực của việc bạo đan, huống chi còn là tu giả Nguyên Anh muốn bạo đan, đến lúc ấy hậu quả cuối cùng chính là đồng quy vu tận.

Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.

Cho nên Phong Bạch mãnh mẽ đẩy Phong Thiệu ra ngoài. Phong Thiệu bị văng ra xa cách đó mấy trượng còn chưa kịp quát mắng đã trơ mắt nhìn hắn như bị phát cuồng mà nhảy vào phạm vi thủy võng của Bích Ngọc, sau đó dùng chính thân thể của hắn để ngăn cản thủy võng mở rộng! (Thủy võng: Chính là tấm lưới BN tạo ra khi thiêu đốt Nguyên Thần)

Phong Thiệu trợn trừng mắt như muốn nứt toác ra, trái tim trong l*иg ngực cũng tưởng như đã ngừng đập.

Trong phút chốc Thủy võng bỗng nhiên nổ tung, phát ra những luồng ánh sáng rực rỡ. Khoảnh khắc khi Bích Ngọc nhìn thấy Phong Bạch biến từ hổ thành hình người, hai mắt bà ta lóe sáng theo bản năng. Chiếc lưới tỏa ra ánh sáng chói mắt, sặc sỡ đến độ khiến cho toàn bộ màu xanh thẳm của biển sâu cũng phải ảm đạm trong thoáng chốc. Sau đó nó nhanh chóng co rút lại giống như mặt trời được kéo ra khỏi những đám mây mù, tỏa ra ánh sáng khắp vạn trượng.

Khi Phong Thiệu tới gần, những ngọn lửa u lam đều đã biến mất không thấy bóng dáng, chỉ còn một giọng nói truyền âm vẫn văng vẳng trong lòng y: Trước giờ đều là thúc thúc đẩy ta ra, lần này để ta đẩy thúc thúc ra đi.



Phong Thiệu mặt xám như tro tàn, sau đó lại thấy vô cùng phẫn nộ.

Đã bao giờ y dạy tên tiểu súc sinh vương bát này làm anh hùng! Hắn đẩy cái rắm, đẩy mẹ nó cái rắm ấy !

Y vung kiếm Xích Viêm chém điên loạn như muốn phát giận, trong lòng lại đau đớn vô cùng. Đầu óc y hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn những hình ảnh hai người chung sống với nhau suốt tám năm qua lặp đi lặp lại không ngừng.

“A.” Một tiếng kêu rên vang lên.

Một kiếm chém loạn lại lan đến nữ đệ tử trọng thương đang ngã trên mặt đất, ban đầu nàng ta bị Phong Thiệu dùng ma khí khống chế, sau đó lại bị ngọn lửa u lam đả thương. Tuy lúc này ma khí đã bị tiêu tan đi rất nhiều nhưng vẫn đủ để mê hoặc nàng ta một lần nữa.

Bị tiếng kếu rên đánh động giúp Phong Thiệu khôi phục lại chút lý trí. Đột nhiên y nghĩ ra một chuyện… Phong Bạch có thể là người kia! Lúc trước y hơi hoài nghi, rồi sau đó lại dần dần khẳng định nhưng luôn khống chế bản thân không nghĩ sâu vào vấn đề này, bởi vì trong thâm tâm y không muốn Phong Bạch là Lữ Minh Tịnh, không muốn cũng không hi vọng.

Tuy nhiên lúc này Phong Thiệu lại vô cùng hi vọng Phong Bạch là người kia, người có hào quang của nhân vật chính, Lữ Minh Tịnh bất tử.

Tuy thân thể Bạch Hổ chưa từng xuất hiện trong phim điện ảnh nhưng Lữ Minh Tịnh lại có Bạch Hổ chi thể, biết đâu lúc còn bé thực sự có thể hóa thành hình hổ. Y gặp hắn ở phúc địa của Lữ thị, rất nhiều lần gặp tình huống nguy hiểm đến tính mạng nhưng đều hóa nguy thành an, có cảm ứng đặc biệt với Sơn Hà Xã Tắc Đồ, thậm chí có thể phá giải phong ấn của tàn quyển… Một khi Phong Thiệu cẩn thận nghĩ lại từng chi tiết sẽ phát hiện những dấu vết để lại đã miêu tả nên một đáp án sinh động.

Phong Bạch chắc chắn là Lữ Minh Tịnh, chỉ có như vậy hắn mới không chết, cho dù có gặp phải tình huống này cũng sẽ không!

Phong Thiệu nắm chặt tay, y đi đến gần nữ đệ tử kia, kháp tay tạo ra một luồng Ma khí rồi thả nó vào trong mi tâm của nàng ta, giọng nói tối tăm:“Vừa rồi sư tôn của ngươi dùng pháp chiêu gì, đã sắp chết rồi còn lợi hại như vậy?”

Hai mắt của nữ tu Kim Đan đυ.c ngầu, nghe vậy liền thành thật trả lời: “Thiên Nguyên Thủy Tức đại pháp, thiêu đốt Nguyên Thần, không bị pháp quyết và sắc thân hạn chế, linh khí toàn thân sẽ ngưng tụ kết thành Thủy võng, khi võng siết lại sẽ khiến cho tất cả sắc thân, pháp thân và Nguyên Thần của sinh vật bên trong võng bị tiêu hủy…”

Phong Thiệu âm thầm lấy làm kinh hãi, đại pháp này tiến hành chậm rãi lại có uy lực bá đạo đến vậy, nhưng Bích Ngọc điên rồ đến độ bất chấp thiêu đốt Nguyên Thần, chỉ sợ bước tiếp theo sẽ là bạo đan! Bởi vậy… Phong Bạch đã cảm ứng được điều này?

“Nhưng tại sao Thủy võng lại bỗng dưng biến mất vô cớ? Có phải giống như bạo đan… Cùng nhau đồng quy vu tận ?” Phong Thiệu cau mày.

Giọng nói của nữ tu Kim Đan như chết lặng, tiếp tục nói: “Thiên Nguyên Thủy Tức đại pháp khác với bạo đan, nó có khả năng khống chế, có thể ngừng lại bất cứ lúc nào còn bạo đan thì không. Ngoài ra khi cần thiết còn có thể lấy Thủy võng thiêu đốt Nguyên Thần làm truyền tống trận để chạy trốn.”

“Truyền tống trận?” Ánh mắt của Phong Thiệu phát sáng, tim cũng đập liên hồi giống như được sống lại lần nữa. Y đẩy thêm Ma khí vào người nàng ta, vội hỏi:“Truyền tống đến nơi nào? Người được truyền tống là người sống hay người chết, có bị thương hay không?”

“Truyền tống… Trong tông? Động phủ…” Ánh mắt của nữ tu Kim Đan tan rã sau đó lại mở ra, nói:“Thiên Nguyên Thủy Tức đại pháp là bí kĩ của sư tôn ta, công pháp vô cùng quỷ dị, hủy hoại quá nhiều nên vẫn chưa truyền cho ta…”

Trong lòng Phong Thiệu trầm xuống, y biết có hỏi tiếp cũng không hỏi được gì nữa. Công pháp kỳ dị bậc này, cái giá phải trả là thiêu đốt Nguyên Thần… Y chưa nghe nói đến bao giờ, có lẽ Ma tu sẽ có thứ đó nhưng một Khí tu của Phiêu Miểu tông lại biết những thứ quỷ dị như thế này? Xem ra Bích Ngọc mở miệng mắng chửi mình là bàng môn tà đạo cũng chẳng tốt lành gì.

Cho dù không hỏi được điều gì nữa nhưng tâm trạng của Phong Thiệu cũng thư thái hơn nhiều. So với kết cục Phong Bạch thân tử đạo tiêu, hắn rơi vào tay Nguyên Anh chân nhân thực lực hao tổn quá nhiều lại bị thương Nguyên Thần cũng đã là kết quả tốt nhất hiện giờ rồi.

Chỉ là điều ấy vẫn khiến cho y cảm thấy thấp thỏm, thấp thỏm xong lại thấy phẫn nộ, một tia Ma niệm bị y cưỡng chế nén xuống lúc này lại bắt đầu quấy phá. Nếu không phải y kịp thời nghĩ ra thân phận của Phong Bạch, chỉ sợ đau đớn bất thình lình đã khiến cho y bị Ma niệm nhập tâm!

Phong Thiệu biết rõ hiện giờ không thể để tâm cảnh bị rối loạn, Thất Tinh Linh Nhĩ còn chưa tinh lọc được hết ma khí, y không thể để Ma niệm như tằm ăn rỗi phá vỡ được.

Cái tên tiểu súc sinh vụng về kia vẫn còn đợi y tới cứu.

“Ngươi có thể chết được rồi.”

Phong Thiệu một tay xoa thái dương đau đớn, một tay rút kiếm giải quyết nữ tu kia. Y thu lại Kim Đan, sau khi tiêu hủy hai thi thể trên mặt đất rồi mới ngự kiếm bay đi.