Chương 40

Phong Thiệu tâm tình tốt tìm một gian phòng để qua đêm. Y thuê một gian chữ Thiên của khách điếm tốt nhất ở Lộc Thành. Kim ngân đối với tu giả bình thường chưa bao giờ là vấn đề, huống chi Phong Thiệu lại không thiếu linh thạch. Cho nên y vung tiền như rác, không chỉ gọi một bàn mỹ thực rượu ngon, còn gọi cả một giàn nhạc, xiếc ảo thuật, ca múa để mua vui. Phong Thiệu vô cùng cao hứng, đối với y xem ca múa chính là cực lạc của nhân gian.

Nhớ năm đó, y cũng từng là ảnh đế có giọng ca trời phú, rất nhiều người ca ngợi giọng ca của y là hiếm gặp. Phong Thiệu nổi hứng ca hát, liền hát một bài tình ca. Tuy rằng các vũ cơ y gọi đến hôm nay chỉ múa chứ không hát, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình muốn lên vũ đài hát tình ca cùng các nàng của y, giống như nhớ lại hồi ức được vạn người chú ý kiếp trước.

Nhưng đúng lúc Phong Thiệu đang cảm thấy hài lòng, y lại phát hiện bài tình ca này có vẻ không phù hợp với thưởng thức âm nhạc của Phong Bạch, bởi vì Tiểu Bạch bỗng nhiên biến thành hổ lớn, gầm về phía các vũ nương oanh oanh yến yến đang đứng trên vũ đài, nhất thời dọa mọi người chạy toán loạn.

Ảnh đế kiêm ca sĩ Phong Thiệu cảm thấy Tiểu Bạch thật là không biết thưởng thức, năm đó có biết bao nhiêu fan điện ảnh từ các nơi đuổi tới chỉ mong được gặp y một lần, được nghe y hát một khúc ca? Biết bao nhiêu fan điện ảnh ở dưới toà nhà cao tầng của Tiểu Thiệu Thiệu khen giọng ca của y không dưới vạn lần? Hầy……

Nhưng hiện tại, lòng tự tôn của y bị ảnh hưởng một cách sâu sắc, cho nên y lôi Bạch béo ra đánh một trận, muốn dạy cho nó biết thế nào gọi là kính già yêu già, thế nào gọi là điệu thấp không gây chuyện.

Lúc Phong Thiệu muốn rút kiếm tước hết đám lông trên đầu con hổ béo, Tiểu Bạch liền lập tức nằm lăn trên mặt đất khóc nức nở, lỗ tai cũng cụp xuống, dáng vẻ vô cùng đáng thương. Phong Thiệu không nhịn được lại mềm lòng: Thôi thôi, so đo với trẻ con làm gì, chỉ cần dạy cho nó biết phải thưởng thức tiếng ca của y như thế nào là được rồi.

Y đi đến định an ủi Tiểu Bạch, nó liền thuận thế bò lên, ngay lập tức nhào đến quơ lấy Phong Thiệu bằng chân trước, sau đó dùng đầu lưỡi hồng phấn liếʍ liếʍ……

Thả lỏng được mấy ngày, Phong Thiệu liền mang Phong Bạch đi Tàng Phong sơn, lúc gần đi Tiểu Bạch vẫn còn lưu luyến không rời đối với giường lớn cùng bồn tắm bằng đá cẩm thạch của căn phòng chữ Thiên hảo hạng kia.

Tàng Phong sơn là sơn mạch biên giới của Lộc thành, những dãy núi uốn lượn trải dài vạn dặm, muốn tìm bí cảnh ở trong đó không phải là điều dễ dàng.

May mà Phong Thiệu đã từng diễn đoạn phim này, tuy rằng sau đó đã bị cắt khi lên sóng, nhưng y vẫn nhớ được đại khái một số dấu hiệu. Tuy nhiên tìm dấu hiệu vẫn chưa đủ, còn phải tìm đúng hướng của Thất Tinh Linh Nhĩ, nếu không sẽ đυ.ng phải linh thú cao giai trấn giữ bên trong, một mình y muốn đối phó với chúng quả thực có chút quá sức, giống như một mình vượt qua phó bản vậy.

Có điều Phong Thiệu có tuyệt chiêu, y thả ngự thú Lục Dực Xích Mân từ trong túi ra.

Vừa thả ra đã dọa Phong Thiệu hết hồn, thứ đồ chơi này có còn là Lục Dực Xích Mân y hao tốn hết tâm tư mới có được !?

Linh điểu miệng hồng lông xanh vẻ ngoài xinh đẹp rực rỡ sao lại biến thành bộ dạng như thế này?

Vốn là thân thể mập mạp béo tròn hiện tại đã gầy hẳn một vòng, cái bụng khô đét, bộ lông vốn xanh biếc nay đã không còn sáng bóng như bình thường, mùi hôi nồng nặc, con mắt trong suốt cũng không còn chút linh khí nào, ngày cả mỏ chim màu đỏ rực rỡ nay cũng giống như thứ thuốc màu chất lượng kém bị phai sắc.

Mới có hai ba năm thôi mà…… Phong Thiệu đau lòng không thôi, sờ sờ Xích Mân, lại không ngờ tới con chim ngốc đang lay lắt kia chợt vỗ cánh, phi tới mổ y một cái!

Dù sao cũng là cao giai linh cầm, cho dù sắp chết đến nơi nhưng tạo thành tổn thương vẫn khác hoàn toàn so với chim thông thường. Tuy Phong Thiệu mình đồng da sắt, nhưng lại không dùng ma giáp, cũng không kịp đề phòng, đầu ngón tay liền bị Xích Mân mổ đến chảy máu.

Phong Bạch thấy thế liền dùng tay chụp lấy con chim ngốc kia, dáng vẻ sắp ăn thịt nó đến nơi, nhưng lại quên mất đang ở trong hình người, có phải là chân hổ như trước đâu.

Con chim ngốc kia thế mà lại không ngốc chút nào, rất biết cách mềm nắn rắn buông, vừa thấy bàn tay của đối phương nhào tới, nó liền phi vào trong tay áo của Phong Thiệu, run cầm cập.



Phong Thiệu quả thật đau lòng cái dáng vẻ đáng thương này của Xích Mân, sợ con Xích Mân chỉ còn hơi tàn này bị Phong Bạch dọa cho hẹo hẳn. Vì thế y trừng mắt nhìn Phong Bạch, bế Xích Mân ra vuốt lông, trong lòng vẫn không cách nào hiểu nổi: “Ngoan nào ngoan nào, sao mi lại biến thành cái dáng vẻ như thế này…… Túi ngự thú của ta dù sao cũng là đồ thượng phẩm, lại có thể nghẹn chết được mi à……”

Tuy miệng Xích Mân không thể nói, nhưng Lục Dực Xích Mân cũng đã là linh thú cấp bốn, có thể hiểu được tiếng người. Lúc nó nghe được câu này giống như bị chọc tức, đứng trong lòng bàn tay của Phong Thiệu mà kêu “Tức tức” không ngừng, móng vuốt cũng cào lên tay y.

Phong Thiệu thấy dáng vẻ này của nó, còn tưởng là nó đã lấy lại tinh thần, không khỏi vui vẻ nói: “Khửa khửa, sức lực không nhỏ nha, vậy mi giúp ta tìm thứ này……”

Xích mân vừa nghe thấy lời này, ngay cả hai cái cánh thưa thớt lông cũng dựng lên, phẫn nộ muốn phi vào mổ Phong Thiệu, nhưng vừa chuẩn bị lại nhìn thấy Phong Bạch đang đứng một bên dùng đôi mắt hắc bạch phân minh trừng trừng nhìn mình. Chim lúc nào cũng sợ mèo, huống hồ là một con mèo lớn, nó lại rụt về, nhưng điều này cũng không cản trở việc nó muốn bãi công. Thế là nó thu lại hai cánh, móng vuốt co lên, ngã vào lòng bàn tay của Phong Thiệu giả chết.

“Không phải chết rồi chứ?” Phong Thiệu lúc này mới thấy nóng nảy, nắm lấy thân chim của nó mà lắc qua lắc lại, trong lòng run sợ nói: “Tiểu Mân, tiểu Mân, tỉnh tỉnh! Tiểu Mân mi đừng hẹo mà ! cầu xin mi đừng hẹo ! Giúp ta tìm được Thất Tinh Linh Nhĩ rồi hẹo sau cũng không muộn!”

Phong Bạch làm một con mèo lớn nhiều năm như vậy, đối với một con chim cũng chỉ có hai bản năng, một là để chơi, hai là để ăn. Nhưng khi hắn nhìn thấy Phong Thiệu sốt ruột như vậy, liền nhắc nhở một câu: “Có phải nó đã bị nhịn đói lâu lắm rồi không?”

“Đói?” Phong Thiệu hỏi lại một câu “Nó là linh sủng cấp bốn, sao có thể bị đói đến chết được?”

Phong Bạch lắc đầu nói: “Đúng là không bị chết đói, nhưng cũng giống như ta nếu như rất lâu không được hấp thu linh khí, sẽ cảm giác không có tinh thần không có sức lực”

Đây đúng là tình trạng bị thiếu linh khí trường kì…… Phong Thiệu hiểu ra, không nhịn được mà hỏi: “Vậy làm thế nào bây giờ?”

Phong Bạch chỉ nói ra kinh nghiệm của bản thân, nhưng khi hỏi hắn chi tiết hắn lại không rõ, vì thế nói: “Không phải Lữ Xuân Thu đã đưa cho thúc một vài ngọc giản về linh thú hay sao, không bằng thúc thức lấy ra xem thử xem.”

Phong Thiệu vỗ trán, lúc này mới nhớ đến chuyện ngọc giản, vội vàng lấy ra hai quyển [ Cửu Châu linh sủng thông giám ] và [ Lữ phủ linh thú chính tông kí ] sau đó dùng thần thức quét qua.

Tuy rằng lúc trước cũng đọc qua, nhưng mục đích khác nhau, lúc ấy chủ yếu là vi tu luyện hóa nhân cho Tiểu Bạch . Sau này Tiểu Bạch đã hóa người, lại xảy ra quá nhiều chuyện khác nhau, Phong Thiệu cũng quên hết những chuyện này luôn. Nếu không phải lúc này cần dùng đến con chim ngốc kia, sợ là chuyện trong túi ngự linh thú của y có một con Lục Dực Xích Mân cũng quên mất tiêu luôn .

Lần này, Phong Thiệu vẫn đọc có chọn lọc, dù sao hai quyển ngọc giản này cũng giống như hai quyển bách khoa toàn thư, có quá nhiêu thông tin trong đó.

Sau khi đọc xong y mới biết, đúng thật là con chim ngốc kia bị đói bụng, không phải là thể xác đói bụng, mà là đan điều đói bụng. Hai năm nay nó bị nhốt trong túi ngự linh không có lấy một tia linh khí lọt vào, điều này đối với Lục Dực Xích Mân cực kì mẫn cảm với linh khí mà nói đúng là sát thương cực đại.

Không có linh khí từ bên ngoài, Xích Mân đành dùng linh khí của chính nó, kỳ thật đây là một loại tự hao tổn, hao tổn hao tổn một hồi liền biến thành cái dáng vẻ mà Phong Thiệu đang nhìn thấy hiện giờ. Màu lông xám xịt, hữu khí vô lực, bạch phú mĩ trong một giây liền biến thành lùn nghèo xấu.

Đừng nói đi tìm kỳ trân dị bảo, bảo nó vỗ cánh bay lên nó cũng chỉ vỗ được hai cái rồi rơi xuống đất ngã chết.

Phong Thiệu có hơi ngượng ngùng, ôn nhu sờ sờ cánh của Xích Mân, nói: “Thật xin lỗi nha Tiểu Mân, cũng là do chủ nhân của mi nghiệp vụ chưa được tinh thông.”

Tiểu Mân đang nằm sấp liền nghiêng đầu, không thèm để ý đến y.

Phong Thiệu rộng lượng tha thứ cho tiểu linh sủng của mình, nhưng Phong Bạch lại không bằng lòng, hắn dùng ánh mắt biểu đạt sự không hài lòng của mình liếc nhìn Tiểu Mân khiến chim ngốc lập tức rụt cổ vào, nghiêng đầu trở lại cọ cọ vào lòng bàn tay của Phong Thiệu vài cái để lấy lòng.



Phong Thiệu đang tìm đường giải quyết, nhưng y nhanh chóng bi kịch phát hiện, muốn giải quyết vấn đề này thì phải khôi phục lại linh khí tồn trữ của Tiểu Mân. Khôi phục linh khí cũng không khó, chỉ cần tìm một nơi có linh khí sung túc, tuy rằng trong thế tục thì hơi ít linh khí nhưng phúc địa của thế gia thì đảm bảo có đủ. Có điều linh thú cấp bốn Tiểu Mân, cùng cấp với linh sủng Nguyên Anh kỳ, linh khí tồn trữ của nó cũng quá nhiều rồi!

Rõ ràng thực lực còn lâu mới đạt đến cấp bốn, vậy mà linh khí tồn trữ lại bằng một nửa Nguyên Anh kỳ…… Cho dù có đem tên này mang về Côn Luân, tu luyện ở nơi được tu chân giới ca ngợi là linh khí dồi dào cũng phải mất ba bốn năm mới có thể khôi phục lại được đan điều đã khô hạn của Tiểu Mân.

Phong Thiệu cảm thấy vô cùng đau đầu, y cảm thấy con đường này của mình trải đầy chông gai, kiểu gì cũng có vô số cái hố đang đợi y nhảy vào. Y có giỏi tính kế thế nào đi chăng nữa, cũng không tính được bước ngoặt này.

Kẻ đang đau đầu không chỉ có một mình Phong Thiệu, hiện giờ toàn bộ Bão Phác tông cũng đang đau đầu giống y, bởi vì sứ giả Côn Luân đã đến.

Trưởng lão của Côn Luân hiếm khi xuất hiện ở tam tông, trừ khi có nhân vật hoặc xyar ra chuyện gì đó cực kì hệt rọng, nếu phái trưởng lão đi, đó chính là có thể diện vô cùng to lớn. Nếu như có chuyện gì, phần lớn đều là Côn Luân triệu tập tam tông cùng đến tiên cảnh của Côn Luân, vạn năm qua đều là như thế.

Cho nên đối phó với Thái Huyền trưởng lão của Côn Luân tông tự mình đến thăm lần này, Bão Phác tông đã dọn sẵn trận địa đón địch, do tông chủ Minh Dương tử tự mình nghênh đón. Kỳ thật trong lòng bọn họ biết rõ ràng, lần này nói là đến thăm, chẳng bằng nói là khởi binh vấn tội. Điều này đã được mọi người ở Bão Phác tông nhìn ra từ khuôn mặt lạnh như băng của nhóm sứ giả đến từ Côn Luân. Tuy rằng Kiếm tu của Côn Luân xưa nay luôn trứ danh với tính tình kiêu ngạo, nhưng ít ra thời điểm bình thường trong mắt những kiếm tu này hoàn toàn không có sát khí.

Thế nhưng lúc này, khuôn mặt của Thái Huyền trưởng lão âm trầm đến độ có thể vắt ra nước, cả người lão tản ra uy áp và hàn khí vô cùng khủng bố, trong hàn khí kia dường như còn mang theo kiếm ý băng lãnh, chấn nhϊếp mấy đệ tử đan tu cấp thấp đến thất thần sắp không đứng thẳng nổi. Những trưởng lão khác có thực lực hơn thì cũng Thức Hải sôi trào, bị đè nén đến hít thở khó khăn.

Tất cả mọi người trong Bão Phác đều câm như hến, ngay cả Minh Dương tử đã đạt Nguyên Anh trung kỳ cũng đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng nhảy loạn, đây là uy áp đến từ trưởng lão Phản Hư kỳ, còn có kiếm ý khủng bố tứ trọng thiên. (Tứ trọng thiên: cấp độ kiếm ý, càng cao thì càng mạnh, có thể hiểu tứ trọng thiên là cấp bốn)

Lần này Côn Luân tông có hơn mười người, đứng đầu là Thái Huyền trưởng lão, là một trong tứ đại trưởng lão của Côn Luân tông có tu vi Phản Hư hậu kỳ, còn thêm kiếm ý tứ trọng thiên hiếm có ở Cửu Châu. Tiếp theo là đạo lữ hợp tịch song tu của Thái Huyền trưởng lão, Bích Lạc tiên tử có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, là một Khí tu. Mặt khác trong hàng đệ tử, có chừng tám người là tu vi Kim Đan, còn lại cũng đều là Trúc Cơ kỳ.

Đương nhiên uy áp của những kiếm tu này còn lâu mới sánh bằng Thái Huyền, tuy nhiên đồng loạt phát ra uy áp một lúc cũng khiến cho kẻ khác phải khϊếp sợ.

Tuy bị những uy áp cố ý phát ra này khiến cho khó chịu, nhưng dù sao Minh Dương tử cũng là tông chủ một tông, không thể để lộ dáng vẻ khác thường, miễn cưỡng cười nói: “Thái Huyền trưởng lão cùng phu nhân đường xa mà đến vất vả.”

Khi Minh Dương tử nói chuyện, cùng lúc trưởng lão Phục Dương tử đứng bên cạnh hắn cũng để ý đến một thiếu niên mười một mười hai tuổi bên cạnh Thái Huyền trưởng lão, thanh tú nghiêm nghị, nhìn vị trí thì có thể đoán được alf đệ tử thân truyền, nhưng kỳ lạ là trong tay của cậu còn có một tiểu cô nương năm sáu tuổi.

Tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài dùng tay bé mập mập che miệng đô đô, ngáp một cái.

“Mười năm không gặp, trưởng lão lại thu nữ đồ nhi?” Phục Dương tử không khỏi ngạc nhiên, nhưng lại lập tức cười tiếp nói: “Ta thấy nhóm đệ tử của trưởng lão cũng đã đường xa mệt mỏi, Bão Phác tông đã chuẩn bị linh tuyền hảo hạng, linh thực, trưởng lão cùng phu nhân còn có chúng đệ tử nếu không ngại thì trước tiên cứ dùng đã….”

“Không cần.” Thái Huyền xua tay, lão cũng lười nói lời vô nghĩa, liền nói thẳng chủ đề:“Ai là Trương Dưỡng Thanh?”

Bình Dương tử đứng bên trái Phục Dương tử nghe vậy thì cả kinh, lập tức tưởng truyền âm cho ái đồ phía sau, bảo gã không được nhúc nhích. Nhưng hắn nhanh chóng ý thức được Thái Huyền là Phản Hư kỳ! Lão so với mình còn cao hơn một đại cảnh giới, truyền âm mật ở trước mặt người có tu vi cao hơn một đại cảnh giới là không thể che giấu.

Chỉ mới do dự có một hơi thở như vậy, Trương Dưỡng Thanh đang đứng ở phía sau Bình Dương tử đã đi ra.

Mặc dù gã nhập tông môn khi đã lớn tuổi, nhưng chỉ trong vòng mấy năm liền tu được đến Trúc Cơ, với tư chất này ở Bão Phác tông cũng được coi là rất cao rồi. Ngoài ra, bởi vì luôn được sư tôn yêu thương bồi dưỡng cho nên gã chưa bao giờ có ý định muốn co đầu rụt cổ, cũng chẳng sợ đám người thực lực mạnh mẽ trước mặt mà chỉ làm như không thấy.