Phong Thiệu truyền âm mật với các sư huynh đệ.
Trương Bách Thiên: Kính Nguyệt tông là cái thứ gì chứ? Sư đệ đừng vội sợ tên Hề Mậu kia. Mặc dù kim kiếm của gã khá mạnh, lại thêm tu vi hậu kỳ Kim Đan, nhưng nếu ba sư huynh đệ chúng ta cùng nhau xông lên thì e là gã cũng chẳng ngăn cản được. Không thể làm mất danh dự của Côn Luân chúng ta.
Triệu Bác: Sư đệ, nếu Hoàng gia đã quy phục thì cũng trở thành người dưới trướng của Côn Luân, không thể để kẻ khác khinh khi, huống chi đây chỉ là tiểu tông nơi thế tục.
La Thắng: Sư huynh, Kính Nguyệt tông kia thật đáng ghét.
Phương Trường Tín: Sư huynh, nếu thứ kia là bảo vật, đã vào trong túi Côn Luân thì nào có đạo lý đưa cho người ngoài.
Phong Thiệu cũng biết đạo lý này, cho nên đành phải đâm lao theo lao, lập tức không còn rối rắm nữa. Sau khi nhét tàn quyển trong tay vào túi gấm, y mỉm cười nhìn về phía Hề Mậu đạo nhân với sắc mặt đã chuyển thành màu phân, giọng điệu không nhanh không chậm.
“Có thể luận bàn với Côn Luân chúng ta, toàn Cửu Châu chỉ có tam đại tông môn là Phiêu Miểu, Bồ Đề và Bão Phác. Không biết Kính Nguyệt được xem là tông môn như thế nào?”
Sắc mặt của Hề Mậu đạo nhân hết đỏ lại trắng, nghĩ tới tu vi của mình đã đến trình độ này, rất ít người dám châm chọc trước mặt gã như vậy. Gã phẫn nộ nắm chặt lấy kim kiếm, ánh mắt nhìn về phía Phong Thiệu cực kỳ lạnh lẽo. Sau đó lại nhìn mấy sư huynh đệ bên cạnh Phong Thiệu và mấy chục đệ tử ở phía sau.
Gã bấm tay niệm một đạo thần chú, ngoài cười nhưng trong không cười:
“Vốn có tâm hướng tới Côn Luân đại tông, mong có thể kết giao với các đạo hữu. Nhưng nếu các đạo hữu chỉ biết để mắt đến mấy thế gia nghèo túng này mà chẳng hề xem trọng Kính Nguyệt tông chúng ta, vậy cũng không sao.”
“Chúng ta đi.” Dứt lời, Hề Mậu đạo nhân liền vung tay áo, mang theo mấy đệ tử còn không cam lòng ngự kiếm bay đi.
Người của Hoàng gia vừa sợ hãi vừa vui mừng, không ngờ chỉ dùng hai chữ Côn Luân, không cần động thủ đã có thể đuổi đám bá vương của Từ Ký châu đi.
Tuy nhiên Phong Thiệu lại không hề thấy vui mừng. Ánh mắt vừa rồi của Hề Mậu đạo nhân vừa hung ác vừa nham hiểm, cách làm việc cũng lão luyện, trước mặt lại là bảo vật Sơn Hà Xã Tắc Đồ, sao gã có thể cam lòng buông tay?
Bên Phong Thiệu có ba tu giả Kim Đan nhưng lại không có một hậu kỳ Kim Đan nào. Trong tay bọn họ cũng chẳng có phi kiếm Huyền giai, Hề Mậu không hẳn là không thể mạnh tay đánh một trận.
Nếu Hề Mậu ra tay rồi lại rút lui, có lẽ Phong Thiệu còn tin gã, nhưng hiện giờ gã lại rút lui quá sớm như vậy khiến trong lòng của y hiểu ra – Chắc chắn Hề Mậu đạo nhân này muốn đi tìm viện binh. Kính Nguyệt tông của gã là địa đầu xà ở Ký Châu, cường long bất áp địa đầu xà*…
Cường long bất áp địa đầu xà
Nghĩ như vậy, Phong Thiệu liền nhảy lên phi kiếm, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với các sư huynh đệ bên cạnh rồi truyền lệnh cho chúng đệ tử và Hoàng Minh Nguyệt:
“Có thể ngự kiếm thì lập tức đuổi theo!”
Mặc dù Kính Nguyệt tông chỉ là tông môn ở thế tục nhưng vẫn đứng ở vị trí thứ ba của Ký Châu, nghĩ đến đây khiến y có chút lo lắng. Đã có trưởng lão hậu kỳ Kim Đan, vậy tất nhiên sẽ không chỉ có mỗi một người. Nếu để Hề Mậu đạo nhân dẫn thêm vài tên Kim Đan tới, chắc chắn chuyến đi này của Phong Thiệu sẽ không chiếm được chỗ tốt!
Bọn họ xuất thân từ Côn Luân nhưng không thể chỉ dựa vào hai chữ Côn Luân để làm bùa hộ mệnh. Dù sao Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng có sự mê hoặc quá lớn, thậm chí trong phim còn dấy lên từng trận gió tanh mưa máu cũng chỉ vì thứ này.
Đối phương đến vì tàn quyển tất nhiên là do tình thế bắt buộc. Để an tâm, chắc chắn bọn chúng sẽ đuổi tận gϊếŧ tuyệt đám người Phong Thiệu, tránh lộ ra dấu vết khiến Côn Luân nhận ra.
Tuy Phong Thiệu không nói gì nhưng hành động của y khiến hai người có kinh nghiệm nhập thế phong phú như Triệu Bác và Trương Bách Thiên vừa nhìn là hiểu. Hoàng Minh Nguyệt vốn có tâm tư nhạy bén cũng chẳng kém Phong Thiệu là bao. Hơn nữa bà ta cũng biết, nếu để Kính Nguyệt tông tiêu diệt toàn bộ đoàn người của Phong Thiệu, vậy thì kết cục đang chờ đợi Hoàng gia của bà chính là… Bà ta nhíu chặt mày, dẫn mấy trưởng lão Trúc Cơ cùng các đệ tử theo sát Phong Thiệu.
Hề Mậu đạo nhân không ngờ tới đám người Phong Thiệu lại dám đuổi theo. Mặc dù kim kiếm Huyền giai của gã có thế công mạnh mẽ nhưng lại không hề có ưu thế trên phương diện tốc độ. Bên cạnh gã còn có bảy người nữa, trừ Hề Mậu ra thì chỉ còn một sơ kỳ Kim Đan, những người khác đều là Trúc Cơ kỳ. Ngoài ra bọn họ còn một người bị trọng thương hôn mê cần người dìu, có muốn cũng không thể đi nhanh hơn, chẳng bao lâu sau đã bị ngăn lại.
“Tiểu hữu, muốn làm gì đây?” Hề Mậu đạo nhân nhìn về phía Phong Thiệu, sắc mặt khó coi.
Phong Thiệu nở nụ cười ôn hòa rồi nói một cách chân thành:
“Vừa rồi đạo trưởng còn muốn luận bàn cùng Côn Luân chúng ta. Người tới là khách, khách đi, sao chủ nhân có thể không đến đưa tiễn cho được?”
Rõ ràng Hề Mậu đạo nhân không hề tin lời y nói. Cho dù đối phương nhìn như một thiếu niên vô hại, nhưng trong lòng gã đã thấy rõ dụng ý của y từ lâu, vì thế gã lạnh lùng cười:
“Thế sao? Vậy không biết tiểu hữu chuẩn bị tiễn khách như thế nào?” Nói xong, phi kiếm dưới chân đã nằm trong tay gã, tỏa ra ánh sáng màu vàng kim chói mắt.
Mọi người bên phía Phong Thiệu cũng lấy ra pháp bảo, kiếm quang dày đặc. Mắt thấy Hề Mậu đạo nhân bất ngờ đánh một kiếm về phía này, Phong Thiệu chăm chỉ tu luyện ma công suốt mười năm cho nên thân thể vô cùng linh hoạt, dễ dàng né tránh được một kiếm đó. Kiếm khí màu vàng sắc bén kia sượt qua người y, khiến một chiếc bàn đá gần đó nổ tung.
Tu được kiếm ý bá đạo cỡ này, ít nhất cũng phải tam trọng thiên trở lên, cộng thêm có phi kiếm Huyền giai làm vũ khí và tu vi Kim Đan hậu kỳ… Ánh mắt của Phong Thiệu lạnh lùng, trong lòng càng không dám coi thường. Đối phương cũng biết rõ đạo lý đánh giặc phải bắt vua trước. Phong Thiệu cố ý ngâm ma chú Tế Thể. Chú này khác với ma giáp, nó chỉ chạy dọc xung quanh căn cốt chứ không hề tỏa ma khí ra bên ngoài, lại càng không biến linh khí của y thành màu đen.
Biến cố bỗng xảy ra!
Lại một luồng kiếm quang tựa như ánh nắng rực rỡ màu vàng chợt thổi quét về phía Phong Thiệu!
Các đệ tử biến sắc, luồng kiếm quang kia tới quá đột ngột. Sắc vàng chói lóa đến độ khiến bọn họ không thể mở mắt ra nổi! Kiếm ý dày đặc, khắp nơi đều bị nhấn chìm trong ánh sáng rực rỡ, uy áp toả ra khắp bốn phía.
Các sư huynh đệ bên cạnh Phong Thiệu lại càng thêm kinh hãi thất sắc. Chỉ trong nháy mắt mà kiếm quang màu vàng này đã tràn ngập mọi góc nhìn của bọn họ! Tất cả đều là một màu vàng kim chói lóa! Kiếm ý lành lạnh khắc cốt ghi tâm ập đến trong nháy mắt, tự mình chống chọi còn không kịp chứ đừng nói đến ra tay giúp đỡ.
Một đạo kiếm quang đỏ rực, nóng cháy đến cực điểm đột ngột sáng lên.
“Đạo trưởng làm khách như vậy, thật sự là rất khí phách.” Phong Thiệu mỉm cười, vẻ mặt chợt lạnh lẽo:
“Chủ phải theo ý khách, vậy ta đây chỉ đành tiếp đãi đạo trưởng thật cẩn thận.”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Bác và Trương Bách Thiên đã đột phá được cấm chế của kiếm quang, phối hợp với Phong Thiệu rồi cùng nhau tấn công. Chỉ trong phút chốc, đủ loại kiếm quang với các màu sắc xen lẫn tung hoành ngang dọc khắp nơi.
Những đệ tử khác của Côn Luân chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ nên không đủ sức tham gia trận đánh. Người tiếp theo đột phá cấm chế là La Thắng và Phương Trường Tín, bọn họ lập tức dẫn các đệ tử bày ra kiếm trận Bắc Đẩu của Côn Luân. Mặc dù chỉ là Thiên Tuyền trận nhị giai nhưng Côn Luân là thủy tổ của Kiếm tông, không phải hạng có tiếng mà không có miếng, trong phương diện bày trận lại càng là nhân tài kiệt xuất.
Đệ tử Trúc Cơ đơn độc có lẽ bé nhỏ đến không đáng kể, nhưng mười hai người hợp lại có thể khiến Thiên Tuyền trận nhị giai mang uy thế bất phàm!
Đệ tử Côn Luân luôn luôn đoàn kết, kết trận mạnh mẽ. Mười hai người hóa thành một chỉnh thể, từng đợt kiếm quang mạnh mẽ đâm về phía Hề Mậu đạo nhân.
Không cần phân rõ phải trái đúng sai, chỉ cần đánh thẳng về phía trước!
Hễ mấy tu giả kia hơi lộ ra sơ hở thì liền bị phi kiếm trên đỉnh đầu chém rụng trong nháy mắt. Nếu không phải vì Hề Mậu đạo nhân có kiếm ý bá đạo, giao chiến với ba người tu vi Kim Đan mà vẫn chống chọi được một lúc lâu, thì e là đám đồ tử đồ tôn của Hề Mậu đạo nhân đã bị chém rụng hết rồi.
Bên Phong Thiệu: một Kim Đan sơ kỳ, hai Kim Đan trung kỳ nhưng đối phó với Hề Mậu đạo nhân vẫn có phần quá sức. Đối phương không chỉ có kiếm ý tam trọng thiên mà còn có kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú, đầu óc linh hoạt, thế công giảo hoạt, cố ý tấn công Phong Thiệu – người có thực lực yếu nhất.
Kiếm ý của Phong Thiệu đã được lĩnh ngộ từ trước khi y xuyên tới: Xích Viêm đỏ rực, kiếm ý nóng bỏng, cực kỳ tàn ác. Bản tính của y và Thanh Thành tôn giả khác xa nhau, tâm chí của y kiên định, bất khuất. Muốn y lĩnh ngộ được tinh túy của kiếm ý hung ác bậc này thì e là chuyện mơ tưởng hão huyền.
Mười năm nay kiếm ý của y vẫn luôn dừng lại ở nhị trọng thiên như lúc trước.
Sai một ly, đi ngàn dặm. Nếu không phải Phong Thiệu tu luyện căn cốt khá tốt, tạo thành tấm khiên phòng ngự cứng rắn, mạnh mẽ thì có lẽ lúc này thân thể của y đã bị hủy hoại. Phong Thiệu tự biết sức tấn công của mình không bằng hai vị sư huynh nhưng lại không chịu lui về phía sau, ngược lại càng ra sức tấn công. Trước kiếm ý bá đạo của Hề Mậu đạo nhân, chỉ có thân thể Ma tu này của y thì mới chống chọi được đến tận bây giờ. Tuy hai vị sư huynh có tu vi cao hơn y nhưng lực phòng ngự lại không bằng y.
Phong Thiệu cố gắng chém gϊếŧ, đồng thời dùng thân thể của mình để cản đòn tấn công từ đối phương, sức mạnh trong người y cũng được đẩy lêи đỉиɦ điểm theo bản năng. Mặc dù kiếm quang của đối phương không thể đâm xuyên vào căn cốt, nhưng thân thể của y lại không chịu nổi áp lực tấn công với cường độ cao. Máu đã nhuộm ướt đẫm, toàn thân đau nhức, nhưng Phong Thiệu vẫn không chịu lùi bước!
Triệu Bác và Trương Bách Thiên cũng không ngờ sư đệ của bọn họ ngày thường luôn ôn hòa, đến khi giao chiến lại ương ngạnh, liều mạng đến như vậy. Biết rõ quân địch đang nhắm vào mình mà vẫn tiếp tục xông lên phía trước để bảo vệ hai người bọn họ ở đằng sau. Trăm mối cảm xúc ngổn ngang cùng đổ về, càng khiến bọn họ tràn ngập phẫn nộ và sát ý, hai người cố gắng dùng hết toàn bộ sức lực của mình để chiến đấu.
Bên phía La Thắng và Phương Trường Tín, sau khi đợi các đệ tử gϊếŧ sạch sáu người còn lại thì cũng lập tức chuyển hướng tấn công của kiếm trận về phía Hề Mậu đạo nhân!
Dưới thế công kích của ba người Phong Thiệu, Hề Mậu đạo nhân đã chẳng khác gì nỏ mạnh hết đà, thân thể trọng thương. Gã vốn tưởng thiếu niên kia là kẻ dễ loại bỏ nhất, không ngờ dù kiếm thế của y tầm thường nhưng lại có mình đồng da sắt, cứ như thể chẳng biết đau đớn là gì, không ngừng gắng gượng ngăn cản kiếm ý sắc bén của gã! Hề Mậu đạo nhân vô cùng khϊếp sợ, càng cảm thấy danh tiếng đứng đầu Cửu Châu của Côn Luân quả thực là danh bất hư truyền.
Hai người kia xông lên với thế hung mãnh càng khiến gã khó lòng đỡ nổi… Hề Mậu đạo nhân không khỏi cảm thấy hối hận, kiếm trận bên kia lại kết trận một lần nữa, ngay cả Hoàng Minh Nguyệt cũng mượn cơ hội này để xông tới tấn công. Gã kiên quyết, nhanh chóng lấy ra một lá bùa.
Phong Thiệu đứng ngay gần gã trong gang tấc cũng đoán được gã sẽ không liều mạng chống lại. Vừa thấy có dị động, ánh mắt y chợt lóe lên, thân thể nhanh chóng nhào qua, nhân cơ hội đối phương đang phân tâm liền linh hoạt khống chế cổ tay gã. Sau khi nắm được chủ mạch, y nhanh chóng đưa một tia ma khí xâm nhập vào trong rồi lập tức khẽ ngâm Luyện Tâm chú.
Hề Mậu đạo nhân không hề đề phòng với ma công, bởi vì bốn người đều là Kiếm tu nên tất nhiên sẽ dùng thực lực để đọ sức. Mặc dù lúc này chỉ là một tia ma khí mỏng manh nhưng lại do Kim Đan kỳ khống chế nên hai mắt của gã vẫn thoáng đỏ ngầu trong giây lát. Gã nhìn về phía Phong Thiệu đang cười nhạt với ánh mắt khó tin.
Tuy nhiên chỉ run rẩy trong nửa hơi thở thì điểm yếu của Hề Mậu đạo nhân đã lập tức xuất hiện. Lưỡi kiếm đâm thủng ngực gã khiến máu tươi văng đầy mặt Phong Thiệu.
Thân thể đã chết nên cũng chẳng thể tự bạo Kim Đan được nữa. Phong Thiệu khẽ thở phào, y nhìn về phía Trương Bách Thiên ở phía đối diện đã thu kiếm lại, cười nói:
“Kiếm pháp của sư huynh thật tinh diệu!” Lúc nói y chuyện, pháp quyết vẫn luôn vận chuyển liên tục bất chấp thể xác và tinh thần đang mỏi mệt. Phong Thiệu thầm nghĩ phải nhanh chóng thiêu đốt thân thể đối phương thành tro bụi…
“Sư đệ, sư đệ!” Triệu Bác nhìn thấy thân thể của Phong Thiệu lung lay sắp đổ bèn vội vàng bước lên để đỡ lấy. Phương Trường Tín thấy khắp người sư huynh đều là máu thì chẳng nói nổi thành lời, chỉ biết lôi kéo La Thắng đến trị thương.