Thái Dần sủng ái tiểu đồ nhi Phong Thiệu của mình đều trước sau như một.
Tuy rằng chính ông cũng hay động chút là đánh chửi nhưng với ông đánh là thương mắng là yêu, còn người bên ngoài động tay động chân với đồ nhi của ông thì chính là đang đánh thẳng vào mặt ông. Đồng nghĩa với việc không đem Thái Dần chân nhân, không, là Thái Dần chân quân để vào mắt, cũng không đem Côn Luân để vào mắt. Trong Cửu Châu, kẻ có lá gan dám coi rẻ tu giả Côn Luân, ắt sẽ phải chịu Côn Luân đánh trả.
Không có kiếm tu nào chịu đòn một cách bị động, trong tu giới không tồn tại lấy lễ làm thượng mà là cường giả vi tôn.
Mặt khác trong chuyện này còn xuất hiện một Sơn Hà Xã Tắc Đồ, cho nên Thái Dần là mang tâm tư muốn gạt bỏ Bích Ngọc. Thứ nhất là ra mặt đòi lại công bằng cho đồ nhi, thứ hai cũng muốn gõ sơn chấn hổ, cho thấy kẻ khác thấy thái độ của Côn Luân với Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Thế nhưng Thái Dần vạn lần không ngờ tới, tông chủ của Phiêu Miểu tông – Bích Thục sẽ nói: “Chân quân, Bích Ngọc trưởng lão trong tông ta đã ngã xuống từ mấy hôm trước rồi.”
Thái Dần nhíu mày nén giận, Bích Thục vội vàng giải thích: “Nếu đúng là Bích Ngọc sư muội phạm tội bậc này, còn tổn thương đến tình nghĩa giữa hai tông môn, không cần chân quân ra mặt, nhất định Phiêu Miểu ta cũng sẽ nghiêm trị không tha. Chỉ là quả thực Bích Ngọc sư muội đã ngã xuống từ mấy ngày trước, Trường Sinh đăng trong tông cũng đã tắt rồi.”
Bích Thục nói những lời này đến vô cùng thật lòng, không bàn đến việc tiểu đồ nhi của Thái Dần là chàng rể mà bà ta cố ý kén chọn, y còn là đệ tử thân truyền của Côn Luân, Bích Ngọc lại dám nhổ lông trên miệng cọp chính là đang đẩy Phiêu Miểu vào tình cảnh bất nghĩa. Nhất là khi nhổ lông hổ lại còn để hổ nhìn thấy.
Trường Sinh đăng không thể làm giả, sau khi Thái Dần nhìn qua, dù vẫn có chút phẫn nộ vì không thể tự mình ra tay những cũng đành chịu vậy. Dù sao đèn đã tắt, người đã chết, ông lại chẳng thể gϊếŧ thêm lần nữa. Vì thế chỉ hỏi: “Tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ ở đâu?”
“Cái này…” Giọng nói của Bích Thục lộ vẻ do dự. Không phải bà ta cố ý do dự mà là thật sự bà ta cũng không biết nó ở đâu. Bà ta không đoán được Bích Ngọc đi thăm dò tình hình của tàn quyển trong linh cảnh lại thật sự gọi được nó ra, hơn nữa sau khi lấy được còn không hề bẩm báo lại tông môn, rõ ràng là suy nghĩ muốn một mình nuốt trọn.
Tất cả nguồn cơn của sự việc Bích Thục không thể nói rõ được, dù có nói ra đối phương cũng không tin, vì thế đành kìm nén lửa giận rồi trực tiếp dẫn Thái Dần đi tới động phủ của Bích Ngọc. Nếu là bình thường, ngay cả khi Bích Ngọc đã ngã xuống thì động phủ của một Nguyên Anh chân nhân cũng không phải là nơi người bên ngoài muốn vào là vào được. Chỉ là hiện giờ không biết do nguyên nhân gì khiến cho toàn bộ pháp khí, cấm chế của động phủ đều mất đi hiệu lực, phòng ngự cũng thất linh bát lạc, giúp cho Bích Thục và Thái Dẫn có thể dễ dàng đi vào mà không bị cản trở.
Bích Thục than: “Chân quân ngài xem đi, động phủ này đã bị phá hủy thành hình dạng gì rồi. Lúc ấy tàn quyển vẫn nằm trong tay Bích Ngọc sư muội, sau khi sư muội ngã xuống ta liền đến đây tra xét nhưng cũng không tìm thấy được tàn quyển. Nếu như tàn quyển còn ở đây, với tu vi của chân quân thì thánh bảo tỏa ra linh khí up áp bậc ấy tất nhiên chân quân có thể dễ cảm giác được.”
Linh khí siêu nhiên nhưng pháp khí của Phiêu Miểu vẫn có thể che dấu được, chỉ là với tu vi Phản Hư kỳ của Thái Dần, muốn che dấu hoàn toàn khí tức của nó dưới mi mắt ông là một chuyện vô cùng tốn sức. Lúc này Thái Dẫn cũng tin tưởng, ông nhìn động phủ đổ nát thê lương, thậm chí mấy pháp khí cấp Huyền cũng đều vỡ vụn thì không khỏi nhẹ nhàng nhướn mày.
“Không ngờ thực lực của hung thủ lại mạnh mẽ đến vậy, ngay cả một trong những chí bảo của Phiêu Miểu là thần kính Kim Giao cấp địa cũng bị đánh đến rách tả tơi!” Bích Thục vô cùng đau lòng chỉ vào mặt gương đồng có hoa văn cổ kích đang nằm lăn lóc trong góc tường, mặt gương nứt vỡ, không còn sót lại chút linh khí nào.
Bích Ngọc chết thì chết, nhưng chết rồi còn liên lụy đến bảo vật của tông môn, quả thật tội không thể tha.
Thái Dần cũng không nhìn nhiều mặt gương đồng kia, tuy thứ ấy là chí bảo cấp địa nhưng tác dụng lại quỉ bí vô cùng. Kiếm tu vốn là những người không dựa vào ngoại vật, huống chi còn là pháp bảo nham hiểm bậc này, khiến ông càng thêm khinh thường. Ông nghe lời nói của Bích Thục, lại nhìn Tỏa Cốt Phần Tâm bị đánh nát tả tơi trên tường đá, vết máu loang lổ cùng với vài nhúm lông trắng trên mặt đất không thể thoát khỏi pháp nhãn của ông.
“Chưa chắc là hung thủ, cũng có thể là mãnh thú gây nên.” Thái Dần nhíu mày.
“Mãnh thú?” Bích Thục khó có thể tin. Bích Lạc có tu vi Nguyên Anh, kẻ gϊếŧ được Nguyên Anh chân nhân không phải là người mà lại là thú, điều này…
Thái Dần cũng không đoán được Phong Thiệu lại tìm thấy một con Bạch Hổ có thực lực mạnh mẽ đến vậy, dù là cấp năm nhưng nếu là yêu thú thì còn dễ giải thích có điều nó lại chỉ là một con linh thú mà có thực lực mạnh mẽ như thế. Đã qua nhiều ngày nhưng sát khí trong động phủ vẫn chưa tiêu tán hết, điều đó khiến Thái Dần chợt nhớ đến hung thần Thượng Cổ Bạch Hổ trong truyền thuyết.
Cho nên, khó trách đồ nhi nhà mình yêu thích nó đến vậy?
Chỉ là con hổ này thô bao lại hung hãn, sát khí còn dày đặc như vậy, dù có biến thành một nữ nhân xinh đẹp thì khi giao hợp cũng đâu có được lạc thú gì?
Thực lực của Phong Thiệu còn chẳng sánh bằng Bạch Hổ, thế mà lại bị mãnh thú này mê hoặc đến thần hồn điên đảo, y không sợ một khi mãnh thú tức giận sẽ xé nát y như xé nát một nữ tu bình thường hay sao?
Tiểu đồ nhi này vẫn cứ tùy hứng như vậy, chỉ cần nó thích là được. Thái Dần âm thầm lắc đầu, cũng cảm thấy may mà Bạch Hổ đã tự mình chạy thoát. Về phần tàn quyển Sơn Hà Xã Tắc Đồ bị nó mang đi, so với tiểu đồ nhi nhà mình thật sự chẳng đáng nhắc tới.
Bích Thục thấy sắc mặt của Thái Dần đã thả lỏng thì thoáng an tâm. Tuy Bích Ngọc làm việc vô dụng lại còn liên lụy đến tông môn, nhưng chết rất đúng thời điểm, bằng không Phiêu Miểu ắt sẽ rơi vào tình cảnh như Bão Phác tông năm đó. Mặt khác, cũng may tàn quyển không còn ở Phiêu Miểu nữa, bà ta muốn đẩy chuyện này đi cũng không khó.
Nếu để Côn Luân nhận định Phiêu Miêu có tư tâm, dù thái độ của tứ tông đối với Sơn Hà Xã Tắc Đồ đều là hiểu trong lòng mà không nói ra, nhưng một khi thể hiện ra ngoài sẽ trở thành có thái độ khinh rẻ Côn Luân. Hậu quả sẽ giống như Bão Phác bị Côn Luân phái đệ tử đến hạt nội canh chừng, ngày sau chỉ cần hơi có gió thổi cỏ lay cũng khó bề che giấu, càng đừng nói đến cục diện sau này.
Bởi vậy kết quả trước mắt đã khiến cho Bích Thục vô cùng vừa lòng, trùng hợp tâm trạng của Thái Dần cũng không kém, sau khi trở lại tông môn với Bích Thục còn vô cùng hứng thú đề cập: “Nghe nói tông chủ có một thủ đồ tên là Đan Thanh, vẻ đẹp nức tiếng ở Cửu Châu?”
Đôi mắt Bích Thục sáng ngời, lập tức trả lời: “Người tu hành vốn không coi trọng dung mạo, đồ nhi này của ta trăm tuổi đã Kết Đan, tuy không thể so với cao túc của chân quân năm mươi tuổi đã Kết Đan nhưng cũng là hiếm có.” Ý tứ của bà ta chính là đồ nhi này không chỉ có dung mạo mà còn có tài năng.
Thái Dần nghe người khác khen đồ nhi nhà mình thì cũng cảm thấy đắc ý. Đồ nhi của ông là nhân tài kiệt xuất ở Cửu Châu, so với đám đồng trang lứa thì hiếm có ai sánh bằng. Ngay cả khi không nhắc đến bối phận, người có tư chất bậc này dường như cũng chỉ có Từ Giác của Bồ Đề tự. Bằng không Từ Giác sao có thể mới bảy trăm tuổi đã tu đến Phản Hư kỳ, hắn còn là Phản Hư chân quân trẻ tuổi nhất ở Cửu Châu hiện giờ.
Có điều với tư chất của đồ nhi nhà ông, có lẽ cũng không mất đến bảy trăm năm đã có thể tu được Phản Hư.
Đan Thanh bị gọi tới để bái kiến Thái Dần. Hiện giờ nàng đang mặc đạo bào có phù vân của Phiêu Miểu, dáng người vô cùng yểu điệu, chỉ mặc đạo bào bình thường cũng toát lên vẻ xinh đẹp, dịu dàng. Mặc dù cùng vấn kiểu tóc giống y hệt các nữ đệ tử khác nhưng ngũ quan thanh tú tuyệt luân lại tạo ra vẻ đẹp khác biệt hoàn toàn.
Chỉ nhìn dáng vẻ khiến Thái Dần cảm thấy vẫn chưa đủ, liền thăm dò gân cốt và thể chất của nàng, tới lúc này mới lộ ra nửa phần hài lòng. Tuy vẫn còn đôi chỗ thiếu xót nhưng cũng miễn cưỡng có thể xứng đôi với đồ nhi của ông. Nếu không phải Phong Thiệu bị Bạch Hổ mê hoặc đến độ sinh ra ý nghĩ không bình thường thì ông cũng không cần nóng vội như vậy. Dù sao vẫn còn nhiều thời gian, biết đâu lại có thể chọn lựa được người tốt hơn?
Tuy nhiên lúc này điều mà Thái Dần hài lòng nhất chính là dáng vẻ bên ngoài của Đan Thanh, dù ông đã sống hơn ngàn năm thì Đan Thanh cũng có vẻ đẹp khá hiếm gặp. Ông không tin Bạch Hổ kia còn có thể đẹp hơn nha đầu này. Tất nhiên nếu Phong Thiệu chỉ vì thú vui giường chiếu mới chung tình với một con mãnh thú thì nha đầu Phiêu Miểu này sao có thể thua kém được.
Chung quy, ngoại trừ khả năng luyện khí có một không hai ở Cửu Châu thì Phiêu Miểu còn có những bộ công pháp song tu nhất tuyệt. Bằng không chúng nữ tu của họ sao có thể được đám tu giả xua như xua vịt được?
Thế nên Thái Dần lại càng thêm vừa lòng. Ông nâng tay, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một lệnh bài nhỏ của Côn Luân đang tỏa ra ánh sáng vàng kim, đặt nó vào tay của Bích Thục rồi nói: “Đồ nhi của ta hợp tịch, ta không muốn nó ở lại ngoại tông, nhưng Đan Thanh cũng là thủ đồ của tông chủ, lại là đệ tử duy nhất. Ta cũng không bắt ép nàng phải ở lại Côn Luân.” ,
Bích Thục nghe thấy những lời này thì sắc mặt thay đổi mấy bận. Nếu không giữ người ở lại Phiêu Miểu thì sao có thể nuôi dưỡng được tình cảm giữa đồ tế và Phiêu Miểu, ảnh hưởng lập trường của y được? Chỉ thổi gió bên gối cũng không có nhiều tác dụng. ( Đồ tế: Chồng của đồ đệ)
Chỉ là khi nhìn lệnh bài của Côn Luân trong tay, bà ta cũng hiểu đây là thái độ của Thái Dần – Đồng ý chuyện hai người hợp tịch.
Tuy trong lòng không vui nhưng bà ta cũng vẫn phải cắn răng đồng ý, còn vẻ mặt của Thái Dần thì lộ vẻ đương nhiên, chẳng hề nhận ra ông đang yêu cầu quá đáng. Tiếp sau đó, hai người liền bàn luận đến những công việc liên quan đến chuyện hợp tích: khi nào, chỗ nào, mọi việc phải diễn ra làm sao.
Về phần nữ chính trong câu chuyện hợp tịch là Đan Thanh lại chẳng có ai thèm hỏi ý kiến của nàng, sau khi được Bích Thục cho phép đã ảm đạm cúi đầu lui ra. Nàng cười khổ, chuyện hợp tịch này dù nàng có là thủ đồ của tông chủ Phiêu Miểu tông hay thiếu tông chủ của Phiêu Miểu hoặc là một đệ tử ký danh thì cũng chẳng có gì khác biệt. Chỉ cần tông chủ muốn, không cần biết đối phương là ai thì nàng cũng phải song tu với họ.
Chẳng ai thèm để ý đến chuyện nàng có muốn hay không.
Mà nam chính trong câu chuyện hợp tịch là Phong Thiệu, cũng không có ai hỏi ý kiến của y. Cho dù tâm tình và ý muốn của y có người để ý thì cũng không được công nhận. Chẳng hạn như lúc này, Phong Thiệu tỉnh dậy lại phát hiện mình đã bị Từ Giác đưa đến động phủ của hắn.
“Sư thúc, ta muốn đi Phiêu Miểu tông.” Phong Thiệu nhìn về phía Từ Giác, một lần nữa bày tỏ.
“Không thể, Ma Niệm trong lòng ngươi còn chưa được tiêu trừ hoàn toàn, nếu lại nhận thêm kí©h thí©ɧ hoặc xúc động sẽ lập tức hình thành Tâm Ma. Đến lúc ấy ngươi bảo ta ăn nói thế nào với sư tôn của ngươi?” Từ Giác nở nụ cười, chợp mắt nghiêng mình dựa trên giường La Hán, không chút để ý mà lần tràng hạt.
Thái độ tùy ý nhưng giọng điệu lại không thể thương lượng, Phong Thiệu biết vị sư thúc này ngoài mềm trong cứng. Trong nguyên tác dù nhìn hắn như một kẻ không chịu trói buộc, không có tiết tháo nhưng kì thật hắn lại là người có giới hạn và nguyên tắc của mình.
Nếm thử mấy lần, Phong Thiệu cũng xác định tính cách của người này không khác nguyên tác là bao nên không còn ý đồ muốn liều chết quấn lấy nữa. Mặt khác y cũng biết tình hình của mình còn nghiêm trọng hơn lời Từ Giác nói rất nhiều. Bởi vì Từ Giác không biết trong cơ thể y còn có Hỗn Nguyên kinh cức, cũng không biết y đã dùng Thất Tinh Linh Nhĩ để tinh lọc ma khí của bụi gai nhưng vẫn chưa thể tinh lọc được hoàn toàn, ngược lại còn tạo ra tác dụng phụ – Khiến Phong Thiệu dễ dàng bị Ma Niệm chui vào kẽ hổng.
“Đã qua nhiều ngày như vậy rồi, sư tôn của ngươi chắc cũng đã đến Phiêu Miểu từ lâu. Nếu ông ấy còn không thể cứu nó thì người có đến cũng đâu làm được gì?” Từ Giác chỉ ra.
Đôi mắt Phong Thiệu trầm xuống. Sao y có thể không hiểu đạo lý này, có lẽ là do Ma Niệm ảnh hưởng đến lí trí, nhưng y chỉ muốn đi đến nhìn Phong Bạch một lần mới có thể yên tâm. Cho dù biết việc này có làm cũng chỉ tốn công vô ích, vô ích với Phong Bạch, vô ích với chính bản thân y.
Việc y nên làm nhất lúc này là gột rửa Ma Niệm, nếu như cứ mặc kệ thì cho dù không chịu kích động, dưới tác dụng phụ của Thất Tinh Linh Nhĩ thì y cũng sẽ dễ dàng Nhập Ma.
Chỉ là Tiểu Bạch hắn… Rốt cuộc đang như thế nào rồi?
Không, chắc chắn Tiểu Bạch không xảy ra chuyện gì. Nếu hắn là Lữ Minh Tịnh, trên đời này sẽ không có ai gϊếŧ được hắn. Nếu hắn chết, vậy mọi tình tiết trong nguyên tác cũng không còn quan trọng nữa. Bởi vậy nhất định Tiểu Bạch sẽ không chết, cho dù hắn phải chịu rất nhiều đau khổ,… Nhưng tất cả đều sẽ hóa nguy thành an, còn càng thêm đột phá.
Nói như vậy để thuyết phục tâm trí của bản thân càng thêm cứng rắn, rốt cuộc Phong Thiệu cũng đồng ý đi vào linh cảnh Đoán Tâm.
Chỉ là trước khi đi vào, y vẫn không nhịn được mà dùng phi hạc để gửi một phong thư cho Phương Trường Tín và Trương Bách Thiên để hỏi họ có đồng ý thu lưu Bạch Hổ, Bạch Hổ có khỏe mạnh hay không.
Nhờ niệm lực của Từ Giác giúp tốc độ của phi hạc nhanh như thiểm điện, mới qua mấy ngày họ đã nhận được hồi âm – Sư đệ, theo như ta biết, sau khi gϊếŧ chết trưởng lão của Phiêu Miểu thì linh thú kia đã bỏ trốn, hoàn toàn không còn tung tích.
Nếu đã có thể gϊếŧ chết Bích Lạc đồng thời chạy trốn, vậy thì thực lực của nó cũng rất mạnh mẽ. Hoặc là, có thể đã được ai đó cứu đi rồi.
Dù sao cũng là nhân vật chính, cho dù không có y thì hắn vẫn có thể hóa nguy thành an.
Vậy cũng tốt.
Đầu ngón tay của Phong Thiệu chợt lóe, phi hạc nhanh chóng bị đốt thành tro tàn.
Kỳ thật khi tỉnh táo lại, Phong Thiệu cũng không biết nên lấy tâm tình gì để đối mặt với Phong Bạch. Thiên tính và thiên địch đối đầu, trong một khoảnh khắc khi Phong Bạch trở thành Lữ Minh Tịnh, bọn họ từ khó có thể vượt qua đã trở thành không thể vượt qua. Dùng lý trí ngẫm lại, cho dù Phong Bạch có tình cảm ái mộ với y nhưng với thân phận Ma tu của y, đợi đến khi tình tiết phát triển giống như kịch bản, cho dù y đã vỗ cánh* rất nhiều thì phương hướng cũng chưa bao giờ thay đổi. ( Ẩn ý hiệu ứng cánh bướm, một cái vỗ cánh của con bướm cũng có thể gây ra một cơn bão)
Đều là tai họa ngầm.
Bây giờ Phong Bạch vẫn còn nhỏ, đợi đến khi hắn lớn lên rồi, ai có thể khẳng định hắn vẫn thủy chung như một với thúc thúc là Ma tu như y?
Phong Thiệu không dám đánh cược. Hơn nữa y cũng đã lên kế hoạch mọi thứ cẩn thận, ước nguyện ban đầu của y vốn là rời xa tình tiết kịch bản, không thể trêu chọc, tránh xa được bao nhiều thì tránh xa bấy nhiêu.
Phong Bạch là nhân vật chính, huống hồ còn có thứ kia tồn tại, nhất định không thể tránh thoát được tình tiết của kịch bản. Hai người đã định trước là Đạo bất đồng.
Nói đến cùng, cũng là do y không dám đánh cược.
Phong Thiệu buồn phiền chán nản nhưng trong lòng lại kiên định, y nói với Từ Giác ở bên cạnh: “Sư thúc, chúng ta đi vào thôi.”