Giọng nói của Hạ Cường Sư chợt ngưng bặt, mi tâm của gã bị Phong Thiệu vuốt ve một cái, trong giây lát ánh mắt cũng trở nên dại ra, sau khi phục hồi tình thần lại chỉ thấy điệt nhi của người nọ đang hung ác trừng mình.
Gã không hiểu xảy ra chuyện gì, cũng không rõ lúc nãy mình đang định làm gì…… Đang ngẩn người lại nhìn thấy vài tu giả bên cạnh mình anh dũng xông lên, Hạ Cường Sư cũng bất chấp, vội vàng đi ngăn cản đám ngốc này.
Phong Thiệu bên kia đã như bóng ma nhanh chóng tiến lại gần đám người Đan Dương môn ở phía trước, đi thẳng đến pháp khí khởi động truyền tống trận, lúc này bốn phía đã hỗn loạn, chẳng có ai chú ý tới một cái bóng như y.
Vài đệ tử trông coi pháp khí của Đan Dương môn lúc này ốc còn không mang nổi mình ốc, ba mặt đều bị một đám phù tu quấn lấy, trên không trung còn bay đầy các loại phù triện, thỉnh thoảng lại có tiếng nổ, thỉnh thoảng lại có một vài tia sét đánh đến, đan tu bọn họ ứng phó những người này vô cùng khó khăn, lúc này chỉ còn một người đứng che trở trước trận bàn.
Tận đến lúc Phong Thiệu di chuyển tới trước mặt đệ tử đan tu kia, đối phương mới nhanh chóng quay người lại:“Ai……” Nói còn chưa dứt lời, sắc mặt của đan tu này đã biến đen, hai mắt vô thần, giữa mi tâm không ngừng có ma khí tràn vào.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lúc các tán tu này ùa lên tuy rằng có gây cản trở cho các đan tu, nhưng lúc này bên phía Phích Lịch môn và Đan Dương môn đã có hai Kim Đan tu giả cùng ngự kiếm phi tới đây. Tu giả Kim Đan của Đan Dương môn vừa thấy ánh sáng phát ra từ truyền tống trận, không khỏi nhíu mày nhìn về phía trận bàn, đã thấy một tên đệ tử trong môn khởi động được tám phần của trận pháp.
Tên tu giả Kim Đan kia nhanh chóng ngự kiếm bay đến, quát to “Mau dừng tay!”
Phong Thiệu sao có thể để đối phương chặn mất cơ hội, cánh tay nhanh chóng lần vào trong túi gấm, Xích Viêm kiếm cầm trong tay cũng ngưng tụ linh lực, cùng lúc chém ra mấy đường kiếm quang chói mắt! Thanh kiếm bén nhọn lấy thế như rồng lửa, Liệt Diễm rào rạt đánh thẳng vào tu giả Kim Đan của Đan Dương môn.
Tuy rằng đối phương là một đan tu không giỏi giao chiến, nhưng dù gì cũng là Kim Đan, thần thức vẫn còn đó khiến gã hiểu rằng phải tránh ngay lập tức, nhưng bởi vì là một đan tu không giỏi giao chiến, khiến cho thân thể phản xạ không nhanh bằng suy nghĩ, đối mặt với kiếm ý nhị trọng thiên, gã tránh né vô cùng chật vật, phải ngự kiếm lui xa tận mười trượng.
Lúc này Phong Thiệu không cần bổ thêm một kiếm nữa, bởi vì phù văn của truyền tống trận đã bắt đầu hiện ra, ánh sáng rực rỡ nhanh chóng vụt lên!
Phong Thiệu mở cờ trong bụng, biết đã mã đáo thành công liền thất thanh hô to một câu:“Trận pháp đã mở, mau vào trận!”
Bởi vì ma khí nguyền rủa của y đã bị tiêu tán đi khá nhiều nên nhóm tán tu mang theo hận thù đang đánh nhau đến quên trời quên đất cũng dần khôi phục lại lí trí, phần lớn người sau khi nghe thấy tiếng hô của y đều chạy vào trận pháp.
Phong Thiệu nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn thấy Hạ Cường Sư vẫn còn đánh nhau với mấy võ tu của Phích Lịch Môn ở bên ngoài trận pháp, nhìn tình hình này, có lẽ là do phải bảo vệ Tiền Tứ Lang vừa bị đứt mất một chân và nhóm tán tu phía sau.
Tuy rằng Hạ Cường Sư là trung kỳ Trúc Cơ, nhưng dù sao cũng là phù tu, lại phải che trở cho đám người ở phía sau. Gã đốt từng lá bùa trong tay hoặc Viêm Hỏa, hoặc Phong Lôi, cũng chỉ miễn cưỡng đánh ngang tay với võ tu sơ kì Trúc Cơ của Phích Lịch môn. Gã có nghe được tiếng khởi động của trận pháp truyền tống, nhưng căn bản không thể buông tay được, một khi bỏ mặc, mấy người phía sau gã đều phải chết là điều không thể nghi ngờ.
Đang lúc Hạ Cường Sư gấp đến độ bấm tay niệm chú cũng sắp hỗn loạn, bỗng nhiên một đường Viêm Liệt kiếm ý bắn tới đây, đâm thẳng đến võ tu đang giao thủ cùng gã. Chỉ thấy ánh lửa bắn về phía này, võ tu kia vì đang giao chiến nên không tránh kịp, nhanh chóng bị kiếm ý xuyên thủng, ánh lửa cũng bùng lên trong tiếng kêu gào thảm thiết, e rằng gã khó mà sống được!
“Phong đạo hữu !?” Hạ Cường Sư nhìn về phía thiếu niên đang ngự phi kiếm hoàng giai kia, vẻ mặt không thể tin được.
Phong Thiệu lại không quan tâm đến điều này, một tay nắm lấy Hạ Cường Sư muốn lao về phía trận pháp, nhưng gã lại giãy ra rồi chạy về phía đám người Tiêu Tứ Lang đang ngồi trên đất.
Phong Thiệu nhìn thấy liền nhíu mày, lúc y đang muốn quát bảo ngưng lại thì chợt thấy một đạo chưởng phong cực lớn đang áp sát tới! Y phản ứng cực nhanh, dùng Ma Ảnh Tiềm Bộ kéo lấy hạ Cường Sư, tuy hai người bọn họ tránh được, nhưng đám người Tiêu Tứ Lang bị chưởng phong quét tới đã bị đánh nát đến máu thịt lẫn lộn.
Hạ Cường Sư trợn mắt trừng trừng, Phong Bạch thấy thế, lại nhìn về phía tu giả Kim Đan vừa đánh chưởng, nhanh chóng nắm lấy tay Phong Thiệu muốn đi vào trong trận pháp:“Thúc thúc đừng để ý đến hắn .”
Nhưng dù không để ý tới thì cũng đã muộn, kẻ đánh ra chưởng vừa rồi là một tu giả Kim Đan của Phích Lịch môn, lúc này gã đã đi đến gần, có lẽ sẽ không tránh khỏi một trận ác chiến, Phong Thiệu muốn vào lại trận pháp đã không kịp nữa rồi.
Lần này Phong Thiệu rót rất nhiều ma khí vào người gã nhưng cũng không dám làm quá phận, tiểu đan tu này mới viên mãn Luyện Khí kì, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ bị ma khí ăn mòn tới chết.
Vừa đắc thủ, Phong Thiệu liền xoay người rời khỏi.
Nếu không phải muốn khống chế một người một cách chắc cắn, đối với tu giả Luyện Khí kì còn chưa cần y phải tới gần. Suy cho cùng cũng vì kinh nghiệm dùng ma khí để khống chế người khác của y vẫn còn quá ít, y sợ khống chế thất bại.
Phong Thiệu trở lại truyền tống trận, mới qua hơn mười khắc mà bước chân của y đã lảo đảo. Nhưng tay của y cũng nhanh chóng bị nắm lấy, Phong Bạch cau mày kêu một tiếng “Thúc thúc”, y còn chưa kịp đáp lời, sắc mặt đã nhanh chóng trở nên âm trầm — thần thức cảm nhận được cách đây ba dặm có hai tu giả Kim Đan đang ngự kiếm tới đây. Một chu y, một thanh y, rõ ràng là người của Phích Lịch môn và Đan Dương môn tới giúp đỡ.
Đan tu bị y khống chế đang chuẩn bị khai trận, lúc này gã không chút hoang mang niệm chú linh, it nhất cũng phải mất vài khắc nữa mới thành công, mà hai tu giả Kim Đan đang ngự kiếm phi hành tới đây có tốc độ vô cùng nhanh chóng, chỉ sợ sẽ tới trước!
“Ngươi đang làm cái gì, không được khải trận !”
“Còn không mau dừng tay !”
Đan tu kia nhanh chóng bị các huynh đệ phát hiện, nhưng gã vẫn mắt điếc tai ngơ với những lời ngăn cản của đồng môn, chết lặng tiếp tục động tác.
Thấy vài đan tu đã thoát khỏi ngăn cản của nhóm tán tu, Phong Thiệu hơi mất bình tĩnh. Nếu lúc này y có con rối trong tay, đâu cần phải phí sức tự động thủ như vậy, cũng sẽ không rơi vào tình huống bị động như thế! Trong lòng y nghĩ vậy, động tác của các ngón tay càng không ngừng trở nên linh hoạt, mê hoặc thêm càng nhiều tán tu đi tới pháp bàn.
Khi Phong Thiệu chuẩn bị ngăn cản chưởng phong đánh tới, bỗng nhiên xuất hiện một đám sương mù, nơi đất trống liền có thêm một con Bạch Hổ cực lớn. Ngay lúc tu giả Kim Đan kia còn đang kinh hãi, Bạch Hổ thét dài một tiếng, giây lát đã đem Phong Thiệu cõng trên lưng, hai ba bước liền nhảy vào trong vòng sáng của truyền tống trận.
Hạ Cường Sư vốn đang bi phẫn đến cực điểm cũng phục hồi tinh thần, gã nhanh chóng đốt một tấm trung phẩm Phi Thiên phù, vào lúc mọi người vẫn còn chưa hồi phục chấn động do nhìn thấy linh thú ngũ giai, đã bay thẳng vào trận pháp sắp khởi động!
Lúc này ánh sáng trong truyền tống trận đã chuyển động toàn bộ, thừa dịp mọi người đang bị chói mắt vì ánh sáng, Phong Thiệu liền nhảy khỏi người Tiểu Bạch, vội vàng muốn hắn biến trở về, tránh cho phát sinh thêm nhiều chuyện.
Ánh sáng chói mắt chỉ lóe lên trong giây lát đã nhanh chóng vận chuyển đoàn người biến mất.
Điểm đến là một bình nguyên, từng đợt gió đêm thổi đến, mát mẻ hợp lòng người.
Phong Thiệu dùng thần thức quét đến khối bia đá cao mấy trượng ở biên giới, trên đó khắc hai chữ Thương Trạch liền biết nơi đây không còn ở trong nội cảnh của Đại Hoang châu, rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Cùng truyền tống tới còn có hơn trăm tán tu, người thì ngự kiếm phi hành người thì dùng pháp khí phi hành, đều tục tục kéo nhau rời khỏi, Phong Thiệu cũng nói lời từ biệt với Hạ Cường Sư.
“Lần này may mà có Phong đạo hữu tương trợ!” Hạ Cường Sư hành lễ đại bái. Hai mắt gã đỏ ngầu, giọng ngẹn ngào:“Nếu không có Phong đạo hữu, chỉ sợ ta cũng đã giống như các huynh đệ khác biến thành một bãi máu thịt lẫn lộn .”
Phong Thiệu vốn tán thưởng tính cách trượng nghĩa của gã, nghe lời này không khỏi thổn thức:“Bọn họ kết bạn với Hạ đạo hữu chắc đã lâu, nén bi thương, ngươi tận lực .”
Hạ Cường Sư lắc đầu, nói:“Không tính là lâu, nhưng cho dù lâu hay không cũng đã từng là huynh đệ, đám đệ tử tông môn kia luôn không xem tán tu chúng ta ra gì, xuống tay cũng cay nghiệt vô tình !”
Đối với điểm ấy, trước kia lúc Phong Thiệu đi du lịch cũng đã được lĩnh giáo, mâu tuẫn giữa giai cấp thống trị và giai cấp bị thống trị rất khó có thể điều hòa. Bởi vậy trong phim đã có một màn, vào lúc Thanh Thành tôn giả dẫn dắt Ma Tu đối kháng với tứ đại tông môn đã được không ít tán tu âm thầm giúp đỡ, có thể thấy được thù hận trong đó.
Tất nhiên, là một bộ phim có thể thông qua xét duyệt của cục điện ảnh, nó tất yếu phải được viết trên góc độ của danh môn chính phái, quan điểm cũng phải chính nghĩa, những tán tu cấu kết với Ma Tu đều là loạn dân, kẻ thất bại cũng không thể có được hình tượng sáng chói.
Chẳng qua đạo đức của Phong Thiệu cũng không tốt đến mức đi đồng cảm với nhóm tán tu, vừa rồi cứu Hạ Cường Sư bởi y nhớ tới Đại La sơn. Cái tên này cũng chỉ được xuất hiện trong kịch bản đúng một lần.
Hạ Cường Sư trải qua chuyện lúc nãy cũng đã đoán được thực lực của Phong Thiệu không tầm thường, chỉ sợ không chỉ tu vi sơ kì Trúc Cơ.
Nhưng đối phương cố ý che dấu, gã cũng không hỏi nhiều, chỉ mời đối phương tới Tán Tu Minh ở Đại La sơn một lần nữa. Đương nhiên, nhìn thấy đối phương có linh sủng là thánh thú ngũ giai, gã sẽ không ngốc ngếch cho rằng Phong Thiệu thiếu tiền, chỉ là tán tu lăn lộn một mình không dễ, sau khi kết minh người nhiều sức lớn…… Đây là lời nói mang ý từ mời chào.
Có điều gã chẳng thể lường trước được, người này lét lút xuất châu vốn cũng chẳng phải là tán tu, hơn nữa còn là đệ tử chân truyền của một trong tứ đại môn phái.
Phong Thiệu cũng không trực tiếp từ chối, chỉ giống như tò mò mà hỏi:“Có phải gần Đại La sơn có một con sông tên là Bạch Long?”
“Phải, trăm năm trước sau khi người giữ sông Bạch Long chết đi, thì thường hay có đại hồng thủy liên lụy đến người dân quanh đó……” Hạ Cường Sư sửng sốt,“Phong đạo hữu sao lại biết đến sông Bạch Long?”
Đương nhiên Phong Thiệu phải biết, bởi vì linh sủng Nhai Xế thực lực mạnh mẽ lại chịu hiến thân cho chủ của y đang ở nơi đó!
Trong kịch bản, khi Thanh Thành tiêu diệt cả nhà Hà Loan, đuổi gϊếŧ con cá lọt lưới là cha của Hà Loan mới đi đến một nơi gọi là Đại La sơn, ngẫu nhiên gặp được Nhai Xế là một trong chín đứa con của rồng. Con yêu thú tử giai kia vừa gặp được Thanh Thành liền chủ động đầu hàng, cam nguyện làm linh sủng !
Vừa nghĩ đến điều này, tâm tình của Phong Thiệu liền vô cùng tốt đẹp. Bởi vì bị tình tiết quấy rầy, y cứ tưởng rằng Cửu Châu lớn như vậy, muốn tìm được một ngọn núi là vô cùng khó, không ngờ gặp được lại chẳng tốn công.
Y giả bộ có ý tứ muốn tham gia vào Tán Tu Minh, Hạ Cường Sư liền kích động lập tức lấy ra bản đồ Cửu Châu có đánh dấu Đại La sơn, còn ngại bản đồ quá nhỏ, gã liền lấy ra một tấm bản đồ của Thương Trạch châu, chỉ vào chỗ Đại La sơn được đánh dấu.
“Dựa vào khí độ và thực lực của Phong đạo hữu, tất sẽ được Minh* của ta tôn sùng làm thượng khách!” Hạ Cường Sư chân thành nói. (Minh: chỉ một nhóm tán tu liên minh với nhau giống Bang vậy)
Phong Thiệu cũng chân thành lừa dối vài câu, tỏ vẻ một thời gian sau sẽ tới tìm gã [tìm gã dẫn đường].
Hạ Cường Sư dạt dào hi họng nói lời từ biệt với Phong Thiệu, sau đó liền rời đi.
“Thúc thúc thật sư có hứng thú với Tán Tu Minh kia ư?” Phong Bạch cau mày, hắn không tích cái tên Hạ Cường Sư kia.
Phong Thiệu lắc đầu, Phong Bạch liền khó hiểu: “Vậy tại sao thúc thúc……” Lại chủ động như vậy?
Phong Thiệu gõ đầu hắn, cười nói:“Vô sự hiến ân cần, không phải tặc thì là trộm, thúc thúc tất nhiên là phải có chuyện rồi.” Nói xong còn không quên nhân cơ hội chỉ bảo:“Cho nên nhóc cũng vậy, muốn đạt được mục đích gì, không thể vội vàng cũng không được nói ra miệng, phải từ từ mà làm, từng bước từng bước đưa quân vào hũ mới là thượng sách.”
Phong Bạch yên lặng nhớ kỹ.
Kỳ thật lúc trước Phong Thiệu còn do dự có nên đến Đại La sơn thu linh sủng hay không, dù sao lúc còn ở trong bí cảnh Nhai Xế cũng đã giúp đỡ Thanh Thành rất nhiều, nhưng suy xét tới Bình Nhung châu ở một đầu khác của Đại Hoang châu, cách Thương Trạch châu quá xa, y liền tạm thời bỏ qua
Trong lúc ngự kiếm phi hành, gió mạnh thổi vυ"t qua, y cúi đầu nhìn Phong bạch đang được ôm trong ngực, nghĩ rằng tuy thực lực của Tiểu Bạch không tới ngũ giai, nhưng đã vô cùng khó lường, nếu không cũng không thể sống sót khi tu giả kim đan tự bạo.
Tuy rằng chuyện bí cảnh chỉ được nhắc đúng một câu thoại, lên phim ngay cả hình ảnh cũng không có, nhưng bối cảnh nội dung trong kịch bản, Phong Thiệu đều đọc thuộc, ít nhiều cũng còn nhớ một hai chỗ nguy hiểm…… Lại có Tiểu Bạch bên cạnh, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, lần này bí cảnh chắc sẽ không làm khó được y.
Nghĩ như vậy, Phong Thiệu liền mang theo Phong Bạch đi qua Thương Trạch châu bay thẳng tới Dương Hạ châu, khi từ Dương Hạ châu đuổi tới Tây Hòa châu đã là nửa tháng sau. Tây Hòa châu thuộc nội hạt của Côn Luân, tới đây rốt cuộc cũng được an toàn.
Cho nên chuyện thứ nhất Phong Thiệu làm là phi hạc truyền thư về Côn Luân, trong thư ghi chi tiết mọi chuyện từ đầu tới cuối, cũng để lộ việc y biết được trong phúc địa của Lữ thị có tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ từ Bão Phác tông, sau đó bị đối phương đuổi gϊếŧ.
Sau khi viết xong, y lại đọc một lượt nữa, tự nhận là đã biểu hiện rõ bản thân vì phồn vinh của tông môn mà xâm nhập hiểm địa, do thám tin tức của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, ương ngạnh kiên cường đào thoát từ tay kẻ địch với tinh thần trung trinh bất khuất, lúc này mới bấm tay niệm một câu thần chú, đưa hạc Phi Thiên.
Bởi vì đã có bản đồ trong tay, Phong Thiệu tìm đến Lộc thành ở Tây Hòa châu cũng không khó, tìm được Lộc tành đồng thời cũng tìm được Tàng Phong sơn.
Phần lớn diện tích Tây Hòa châu đều thuộc phạm vi thế lực của Côn Luân. Phong Thiệu nhẹ nhàng thở ra, vậy nên y quyết định trước tiên cứ mang theo Tiểu Bạch đi bí cảnh ở Tàng Phong sơn thả lỏng một chút, hơn nửa tháng nay y đều đã phải chịu khổ rồi.