Nói là hắc ảnh kỳ thật cũng không chính xác, nếu như nhìn kỹ lại, hắc ảnh này mơ hồ có hình dáng con người, thậm chí còn có ngũ quan, hơn nữa còn ôm nỗi oán hận và sát khí.
Đây là ma sát được Phong Thiệu triệu hồi.
Thiện tu công kích dựa vào niệm lực, phù tu công kích dựa vào phù triện, đan tu công kích dựa vào đan dược, trận tu công kích dựa vào pháp trận, kiếm tu công kích dựa vào kiếm, võ tu công kích dựa vào võ, Ma Tu tu thể, còn công kích dựa vào các loại ngoại vật khác chẳng hạn như ma sát, con rối, cương thi……
Phong Thiệu tới nơi này mới chỉ có mười năm, vì ẩn nấp thân phận để tìm kiếm Thất Tinh Linh Nhĩ, cho nên y không có thời gian và điều kiện để luyện chế những đồ vật này. Thế nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc y có thể triệu hồi Quỷ Hồn ở trong nặc cảnh của Liên Hoa đăng.
Loại pháp khí hoàng giai ác độc này, tu giả chết bên trong chỉ sợ nhiều vô số kể, Phong Thiệu mới triệu hồi một lúc đã có vài chục Quỷ Hồn tụ tập lại nơi đây. Có bốn viên pháp hồn, đem những hồn phách này tế luyện thành ma sát cũng chỉ mất thời gian vài hơi thở, tuy rằng y chưa bao giờ dùng chiêu này, nhưng từng chú ngữ của Tế Luyện Tâm chú và tâm pháp y đều nhớ rõ trong lòng, dễ như trở bàn tay.
Dùng Quỷ Hồn triệu hồi ở ngay đây để luyện thành ma sát đương nhiên không tốt bằng tự mình luyện, nhưng may mà tu vi của các tu giả chết trong pháp khí hoàng giai này không thấp, cho nên uy lực của ma sát cũng đạt tới hai viên pháp hồn*. ( thực lực của ma tu chia làm 7 viên pháp hồn như chương 30 đã giải thích )
Đinh đạo nhân đột nhiên bị một đoàn ma sát cuốn lấy, quấy nhiễu ông ta tâm phiền ý loạn, Kim Cương chưởng kia cũng mất đi sự chính xác, quét về một hướng trống trơn trong nặc cảnh, sau tiếng nổ ầm vang lên, trên mặt đất liền xuất hiện một cái hố thật to, khiến cho người nhìn thấy thật sợ hãi. Phong Thiệu không khỏi cảm thấy may mắn một quyền này không rơi lên người Tiểu Bạch…… Lại nhìn về phía Tiểu Bạch liền thấy một màn vô cùng kì dị– Tiểu Bạch vẫn luôn kề sát cắn xé Đinh đạo nhân lại không hề mảy may bị ma sát đang xâm nhập vào người Đinh đạo nhân ảnh hưởng !
Phải biết, người khống chế ma sát do chính mình luyện chế cũng không thể khống chế tốt được như vậy. Phong Thiệu điều khiển ma chú của mình vô cùng chính xác, ma sát thu được cũng mơ hồ, phạm vi của nó không khác biệt là bao với phạm vi công kích.
Mà trên người Bạch Hổ giống như được bao phủ bởi một tầng linh khí bạch sắc, mà dưới ánh hào quang kia, những ma sát không thể tới gần, ngược lại còn có phần kinh hoảng muốn tránh né. Càng kinh dị hơn là, những ma sát dính lên người Bạch Hổ ngày càng nhạt đi…… Giống như là bị Bạch Hổ hút mất.
Quả thực không thể tưởng tượng !
Thực lực của Bạch Hổ cùng lắm cũng chỉ giữa Trúc Cơ và Kim Đan, tuy đám ma sát này chỉ có uy lực của hai viên pháp hồn, nhưng cũng tương đương với tu vi ngoài Trúc Cơ, không phân cao thấp với Tiểu Bạch. Đừng nói hút, cho dù là chấn nhϊếp cũng không hợp lẽ thường.
Tại sao lại có một kỳ cảnh như vậy?
Cho dù đây là thiên tính của thánh thú Bạch Hổ, nhưng với chút thực lực của nó, sao lại có sự phản tác dụng nghịch thiên như vậy?
Phong Thiệu không thể nghĩ ra được nguyên nhân, lại gọi Bạch Hổ trở về, chỉ sợ nó lại bị chưởng phong của Đinh đạo nhân lan đến, cũng sợ nó ở đó thêm một lúc, đám ma sát kia không chỉ không dám toàn tâm toàn ý ép buộc Đinh đạo nhân, ngược lại còn bị nhóc con này hút sạch sẽ.
Bạch Hổ giống như bình thường được ăn no mà liếʍ liếʍ móng vuốt, chậm rãi bước tới, vết thương trên thân thú dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà nhanh chóng khép lại. Điểm ấy Phong Thiệu đã sớm lĩnh giáo, biết nó có kĩ năng nghịch thiên này khi linh khí sung túc. Nhưng không ngờ tới vừa trải qua một hồi ác chiến, vậy mà linh khí của nó vẫn còn sung túc?
Phong Thiệu lắc đầu, quả thực không muốn nghĩ sâu hơn những vấn đề này, y không có tinh lực dư thừa cũng không có thời cơ thích hợp.
Có điều một đoàn ma sát vẫn chưa đủ, muốn mạng sống của Đinh đạo nhân, chỉ có thể đem phòng ngự của ông ta phá vỡ.
Tu giả của đại lục Cửu Châu căm thù Ma Tu đến tận xương tuỷ, kêu đánh kêu gϊếŧ, cho nên Ma Tu rất ít khi lộ diện ở Cửu Châu, cho dù Phích Lịch môn là loại tông môn ở thế tục, chỉ sợ Đinh đạo nhân cũng chưa từng được nhìn thấy Ma Tu.
Cho nên Đinh đạo nhân không có bất kì một phương pháp giải quyết hữu hiệu nào cả, ông ta bị ma sát ép buộc khiến đầu đau như muốn nứt ra, tâm phiền ý loạn, vẻ mặt đã vô cùng vặn vẹo. Song quyền của ông ta khi thì run rẩy hợp nhấy, khi thì phát quyền, nhưng vẫn không thể đuổi những con quỷ đang quấn thân này đi được. Ông ta cảm nhận được linh khí của mình đang không ngừng bị tiêu hao đi mất, lại không có cách nào cứu vãn, thủ đoạn của võ tu không hề có lực uy hϊếp đối với ma sát.
Phong Thiệu lạnh mặt nhìn Đinh đạo nhân dần dần hao hết linh khí, lại nhấc Xích Viêm kiếm lần nữa, vận hết số linh khí còn sót lại trong người, chuẩn bị sẵn sàng ra sức đánh chó rơi đang xuống nước.
Ngay tại lúc thể lực của Đinh đạo nhân đã bị tiêu hao gần hết, hắc ảnh của ma sát cũng dần dần ảm đạm, y liền nắm chắc thời cơ, phi kiếm chỉ thẳng vào Đinh đạo nhân, chỉ thấy kiếm ý bạo liệt kia bỗng nhiên nổ tung, nơi nó đi qua giống như một con hỏa long nhảy lên, hừng hực thiêu đốt đến sắc thân của Đinh đạo nhân!
Đinh đạo nhân vốn đã bị Bạch Hổ cắn đến huyết nhục mơ hồ, sau đó lại bị ma sát ép buộc khiến cho tâm thần phát hỏa, giờ phút này đột nhiên thấy kiếm quang đập vào mặt, nếu là bình thường, ông ta không ngăn cản được cũng có thể dễ dàng né tránh, nhưng giờ phút này thân pháp của ông ta không tốt, lại trơ mắt nhìn ngọn lửa nóng rực thiêu đốt lên cơ thể mình.
Xích Viêm kiếm quả thực là được làm theo yêu cầu với kiếm ý bạo liệt và thân thể hỏa chúc linh khí của Phong Thiệu. Liệt hỏa dưới sự chống đỡ của kiếm ý, càng thiêu càng vượng, Đinh đạo nhân đã không biết cái gì là đau đớn, toàn bộ hồn phách của ông ta vẫn còn đang bị ma sát quấy nhiễu. Vào lúc lửa giận tâm ma của ông ta càng lúc càng sâu, đã không thể cứu vãn được nữa, ông ta liền nhe răng về phía Phong Thiệu, âm ngoan nói:“Ma Tu vô sỉ ! Ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi!”
Bỗng nhiên một đạo ánh chớp lóe lên!
Đây là điềm báo muốn tự bạo !
Sắc mặt của Phong Thiệu đột nhiên biến đổi ! Không xong ! Vậy mà Đinh đạo nhân vẫn còn linh khí tạo ra linh lực đến nỗi có thể tự bạo !
Trong lòng y thầm hận, triệu hồi ma sát có một điểm hạn chế chính là chỗ này, không thể hoàn toàn khống chế cho nên không thể dựa vào ma sát để thăm dò chi tiết linh khí của Đinh đạo nhân…… Phong Thiệu âm thầm thề nếu còn có thể chạy thoát, nhất định sẽ đem ma sát này tu luyện cho tốt, đồng thời nhanh chóng thi triển Ma Ảnh, nhưng còn chưa kịp làm xong đã bị Bạch Hổ đi trước một bước nhảy lên, được thân thể của nó nâng lên, nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng mọi chuyện gần như là dư thừa, bởi vì tự bạo Kim Đan là chuyện chỉ xảy ra trong một chớp mắt.
“Chết đi ! Đều chết hết cho ta !”
Một lực mạnh bài sơn đảo hải không có bất cứ ngăn cản nào đập về phía y, không khí cô đọng kiến cho người ta hít thở không thông, sự sợ hãi giống như một chiếc dây thừng gắt gao siết chặt lấy yết hầu của Phong Thiệu.
Thời gian như dừng lại tại thời khắc này, trên mặt Đinh đạo nhân xuất hiện hoa văn rậm rạp như mạng nhện, tươi cười khát máu dữ tợn rõ ràng vô cùng.
Uy áp phát ra đến mức tận cùng của Kim Đan hậu kỳ bao phủ toàn bộ nặc cảnh, đầu óc Phong Thiệu trống rỗng, lại là trường hợp này, mười hai năm trước cũng từng bị như vậy!
Không muốn chết.
Không thể chết được.
Y theo bản năng dùng toàn lực đẩy Bạch Hổ ra, sau đó vận lên toàn bộ ma khí cường hóa ma giáp……
Ầm!
Phong Thiệu bị nổ bay, cảm giác như vỡ vụn thành từng mảnh, trước mắt bỗng tối đen, liền mất đi ý thức.
Bạch Hổ bị đẩy ra xa nhìn thấy thiếu niên bị đánh bay, trong đôi mắt hoàng kim từ e ngại, lại đến kinh sợ, đôi con ngươi giống như bị nhiễm huyết, biến thành một màu đỏ đậm.
Máu trong người nó giống như bị bốc cháy, nó chạy như điên đến chỗ y, dùng tốc độ chưa bao giờ có. Trong ngực giống như có từng đợt sóng dữ mãnh liệt, chỉ cảm thấy cơ thể có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt, ngọn lửa càng ngày càng dâng cao, cuối cùng bao phủ lấy toàn bộ cơ thể nó……
Đinh đạo nhân đã lâm vào tâm ma hai mắt đỏ hồng, phát ra uy áp bao phủ toàn bộ nơi này, dưới hồi quang phản chiếu, cỗ lực lượng này vô cùng cường đâị!
Dưới uy áp bậc này, Bạch Hổ lại không bị đánh bay, ngược lại còn mạnh mẽ tiến lên, da lông toàn thân dựng đứng, cơ thể run rẩy không ngớt gắt gao nhìn chằm chằm vào phương hướng Phong Thiệu biến mất, lửa giận trong con ngươi kim sắc nháy mắt bùng nổ.
Y bị thương !
Không thấy y !
Nó cảm giác một nơi nào đó trong thân thể dường như muốn nổ tung, xuyên thấu qua lửa giận trong cơ thể…… Dường như có một sức mạnh nào đó đang từ từ thức tỉnh.
Có một đạo thanh âm vang lên ở nơi nào đó — Thần uy như ngục, thần ân như hải.
Đinh đạo nhân lúc này đang cười ha ha, có điều tiếng cười cũng dần dần trở nên mơ hồ, bởi vì có một đạo kim quang đang nở rộ trên sắc thân đã bị thiêu đến cháy đen của ông ta, giống như một đóa hương dương rực rỡ quyến rũ, từ thể xác và tinh thần ông ra trào ra.
Kim quang cường liệt kia như phá thể mà ra, dần dần trở nên vô cùng to lớn, nháy mắt chiếu sáng toàn bộ nặc cảnh. Theo sát sau đó, còn có sóng xung kích cường đại, ầm ầm tàn sát bừa bãi bốn phía, Kim Đan hậu kỳ tự bạo, uy lực vượt qua bất cứ pháp bảo nào.
Cùng lúc đó, đôi mắt vàng kim của Bạch Hổ trở nên dữ tợn mà hung hãn, miệng há lớn lộ ra răng nanh sắc nhọn, tựa như ma quỷ, tụ lại toàn bộ sức lực cả cơ thể, phát ra một tiếng hổ gầm phẫn nộ.
Giống như sấm sét cuồn cuộn quanh quẩn, làm người ta sợ hãi không thôi.
Bạch Hổ chưa bao giờ cảm giác kích động và tràn ngập lực lượng như vậy, giống như thiên địa cũng có thể bị nó đạp nát, những ma sát quỷ quái còn tồn tại dưới tiếng gầm của nó đều hóa thành hư vô.
Trên thân thú to lớn của nó tràn ra những làn sóng ánh sáng trắng…… Giờ khắc này dường như nó chính là thần thú hung thần Thượng Cổ chân chính !
Sát khí nồng đậm như hóa thành thực thể, bỗng dưng giống như sương mù, bao phủ lấy toàn thân Bạch Hổ.
Sát khí lợi hại kia dần dần quy tụ theo ánh sáng, nhanh chóng chống lại làn sóng xung kích đang hướng đến!
Bạch Hổ vọt tới trước làn sóng xung kích mà không hề bị tổn thương, làn sóng giống như những con sóng biển hung dữ đập trên dải đá ngầm, ầm ầm vang dội sau đó biến mất không còn dấu vết!
Nhưng Bạch Hổ vẫn thấy không đủ, thứ bản năng nào đó ở sâu trong nó trỗi dậy, sát khí vẫn quanh quẩn nơi l*иg ngực không hề biến mất khiến ý chí chiến đấu của nó sôi trào. Nó dường như đã quên mất bản thân mà rống lên, sau đó chạy về hướng cái xác đã không còn đầy đủ hình người do tự bạo.
Đinh đạo nhân đã không thể gọi là người nữa, tứ chi, đầu, da thịt hoàn toàn tách rời, trong hỗn hợp máu tươi thịt vụn chỉ còn lại một con ngươi vẫn mở trừng trừng nằm trong hốc mắt là còn nguyên vẹn, nó vẫn giữ ánh mắt không thể tin nhìn chằm chằm về phía hung thần trước mặt.
Ông ta đã chết, cả thân xác lẫn thân pháp, thậm chí Nguyên Thần cũng vỡ vụn. Sau khi tự bạo sẽ phải chết đến không thể chết hơn được nữa.
Nhưng lại có một thứ vẫn còn hoàn chỉnh. Bởi vì Đinh đạo nhân muốn dùng tự bạo để đạt được nguyện vọng chưa thể hoàn thành, cho nên tâm ma của ông ta vẫn còn nguyên vẹn như lúc đầu, thậm chí càng lớn mạnh hơn vài lần.
Nó là một cụm sương mù tăm tối phiêu đãng phía trên xác của Đinh đạo nhân, mang theo sự không cam tâm và hận ý mãnh liệt của kẻ đã chết.
Tâm ma của tu giả Kim Đan vừa tươi mới lại dày đặc, ma khí nó tỏa ra không hề thua kém hạt phụ hồn, điều này đối với bạch hổ là một loại hấp dẫn khó có thể kháng cự. Đã mất rất nhiều sức lực khiến cho nó nhanh chóng thưởng thức tâm ma này, giống như ăn một loại mỹ vị tuyệt hảo.
Sau khi ăn no xong, Bạch Hổ mới nhìn đến Nguyên thần của Đinh đạo nhân đang phiêu tán giữa không trung, một sự chán ghét và oán hận đến cùng cực đột nhiên dâng lên trong ngực nó!
Như là phát hiện ý nghĩ của Bạch Hổ, bỗng nhiên bên trong Thức Hải của nó lại vang lên tiếng nói kia– thần uy như ngục, thần ân như hải.
Bạch Hổ chẳng thèm để ý tới giọng nói. Kẻ này thật đáng chết, dám làm người kia bị thương, vậy thì nên vĩnh viễn biến mất đi!
Giọng nói kia bắt đầu tụng kinh, giống như đang niệm Chú Kim Cô, từ bi từ bi từ bi từ bi……
Không, nó mặc xác cái gì là từ bi.
Nó mặc kệ !
Từ bi cũng không thể làm bình ổn lại phẫn nộ trong lòng nó.
Khí lạnh xung quanh Bạch Hổ không ngừng tăng lên, giọng nói trói buộc bên trong Thức Hải đã không thể ngăn cản được khí thế hung ác và ý muốn hủy diệt tất cả của nó. Nó thờ ơ chụp lấy Nguyên Thần của Đinh đạo nhân, dưới móng vuốt mang theo khí thế kiên quyết và thuộc tính kim bạo ngược, Nguyên Thần mỏng manh trong nháy mắt đã bị đập tan.
Đinh đạo nhân đã hoàn toàn tan biến.
Sau đó Bạch Hổ nhanh chóng xoay người, nó nôn nóng tìm kiếm người kia trong sương mù dày đặc.
Sương mù trong nặc cảnh giống như là vô biên vô hạn nhìn mãi chẳng thấy điểm dừng, vậy nhưng dưới những bước chân không ngừng nghỉ của Bạch Hổ, rốt cuộc nó đã tìm thấy thiếu niên đang nằm hôn mê kia. Y nhắm chặt hai mắt, im lặng như đang ngủ say.
Y bị thương?
Bạch Hổ nóng vội nhảy lên trước, sau đó vươn chân gẩy gẩy thiếu niên lại dưới thân mình, trong đôi mắt vàng tràn đầy nôn nóng và lo lắng. Nó nhanh chóng kiểm tra thân thể thiếu niên có lành lặn hay không, có còn hô hấp hay không……
Dường như không hề có vấn đề gì, tại sao y vẫn bất tỉnh?