Vân Thiên Nhược phải thật tranh thủ làm xong hết công việc hôm nay, tối nay cô có việc quan trọng phải làm. Vân Thiên Nhược đối với nhiệm vụ lần này lại rất có hứng thú, không mới lạ nhưng cô chưa từng làm bao giờ.
" Vân Thiên Nhược, cô đã xong chưa, sao lại lâu như vậy? ". Âu Dương Thần từ ngoài hối thúc có chút sốt ruột, tối nay anh có hẹn xem phim với Trương Băng Khanh.
Sốt ruột đến độ gọi thẳng cả tên Vân Thiên Nhược, bình thường chẳng phải gọi Nhược Nhược thật khách khí sao. Lúc cần cô giúp, còn không tiếc gọi cô một tiếng " Tiểu Thư ".
Cánh cửa phòng cuối cùng cũng có động tĩnh, Vân Thiên Nhược chuẩn bị tốt đi ra, trách móc:
" Âu Dương Thần, tôi là đang giúp anh. Nếu như anh chờ không được liền có thể đi trước. Lại nói, anh đến sớm hơn thì phải chờ".
" Xin lỗi. Tại tôi có chút khẩn trương".
Hai người họ vừa bước lại xe vừa nói.
Vân Thiên Nhược cũng cảm thấy thật khẩn trương. Kế hoạch này chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
" Tôi hiểu tâm trạng của anh, anh không để lộ sơ hở gì chứ!". Vân Thiên Nhược là lo lắng Âu Dương Thần sẽ vì nóng lòng mà hư chuyện.
" Cái này cô yên tâm. Diễn kịch tôi có thiên phú ". Tự tin vỗ vỗ ngực, ánh mắt còn rất đắc ý.
Nhịn không được cười với thái độ này của Âu Dương Thần, người anh ta yêu có thể sẽ phải lấy người khác. Anh ta lại có thể đùa như vậy.
Kế hoạch lần này chính là để Trương Băng Khanh xác định được trái tim mình. Âu Dương Thần thời gian này sẽ không chủ động liên lạc, Trương Băng Khanh nếu như có hẹn thì Âu Dương Thần sẽ từ chối. Tối nay, Trương Băng Khanh muốn cùng Âu Dương Thần đi xem phim. Âu Dương Thần lại có ý rủ Vân Thiên Nhược đi cùng, là bạn bè Trương Băng Khanh sẽ không có lí do gì để từ chối rồi.
Đến chỗ hẹn, ngoài dự đoán, Trình Dật Hàn lại đứng cùng với Trương Băng Khanh. Vân Thiên Nhược thắc mắc:
" Sao lại có Trình Dật Hàn nữa? ". Trình Dật Hàn không phải bộn bề công việc sao, công ty đang có rất nhiều dự án. Anh ấy lại rảnh rỗi để đi xem phim.
" Tôi suy nghĩ kĩ rồi, nếu chỉ có 3 người. Tiểu Khanh sẽ rất cô đơn, tôi không muốn để cô ấy quá buồn. Có Trình Dật Hàn đi cùng sẽ bớt hơn, ít nhất có người đứng bên cạnh! ". Anh không nghĩ sẽ tổn thương Trương Băng Khanh, nếu như sau này người cô ấy chọn là Trình Dật Hàn anh cũng sẽ không níu kéo đoạn tình cảm sai lầm này nữa.
Đây là suy nghĩ kĩ rồi chăng? Vân Thiên Nhược cô căn bản nhìn không ra " kĩ " chỗ nào??
" Nhưng đó là giám đốc của tôi đấy, trong lúc nói chuyện nếu tôi làm gì đó thất lễ. Vậy há chẳng phải lí do để tống cổ tôi ra khỏi công ty sao? ". Nói chậm rãi, phát âm rõ ràng, hi vọng người bên cạnh hiểu dù chỉ ít ỏi.
Vân Thiên Nhược không muốn đi đâu, làm gì cũng đυ.ng phải Trình Dật Hàn. Đấy giống như là gần vua như gần hổ, mất đầu như chơi.
" Vấn đề đó cô không cần lo, nếu cô thất nghiệp tôi sẽ nhận cô. Thôi được rồi, xuống xe đi ". Công ty Âu Dương Thần mặc dù không lớn mạnh như công ty X. Nhưng tuyệt đối không phải tầm thường.
Bất bình xuống xe, anh ta nào có đặt vào hoàn cảnh của cô mà suy nghĩ.
" Tiểu Khanh, Hàn. Thật ngại quá để hai người chờ rồi! ". Âu Dương Thần áy náy xin lỗi, mặc dù hiện giờ xác thực là chưa đến giờ hẹn.
" Không sao. Là tôi đến sớm ".
Trương Băng Khanh đột nhiên không còn hứng thú muốn xem phim nữa, nhiều ngày không gặp. Vừa gặp lại nhìn thấy cảnh tượng cười nói ngọt ngào của Âu Dương Thần, cô lại thấy hít thở không thông.
" Được rồi, chúng ta đi tìm phim gì xem thôi! ". Âu Dương Thần thân mật nắm tay Vân Thiên Nhược, còn quay sang tặng cô cái nháy mắt.
" Khanh Khanh, đi thôi ". Vân Thiên Nhược nhìn Trương Băng Khanh ánh mắt cố gắng tỏ vẻ ngại ngùng, sau đó nhìn Âu Dương Thần như muốn nói " Diễn hay lắm! ".
Trương Băng Khanh khẽ gật đầu, khoác tay Trình Dật Hàn:
" Hàn, vào trong thôi! ". Trình Dật Hàn không nói không rằng, trực tiếp bước đôi chân thon dài mạnh mẽ. Từ đầu đến cuối đều không nhìn qua Vân Thiên Nhược.
Vân Thiên Nhược ngồi cạnh Trương Băng Khanh, không ngần ngại cười sảng khoái. Bộ phim này thật sự rất hài hước, Vân Thiên Nhược chỉ còn cách ôm bụng cười. Âu Dương Thần nhẹ nhàng vỗ lưng Vân Thiên Nhược:
" Nhược Nhược, cô cười ít thôi. Mọi người đều đang nhìn đấy! ". Âu Dương Thần cũng đang rất buồn cười, các chi tiết của bộ phim rất vui. Nhưng Vân Thiên Nhược, lại cười lớn như vậy, không kiêng dè chút nào như vậy có chút mất mặt.
" Này, hahaha... tôi đau bụng quá! ". Vân Thiên Nhược níu níu tay Âu Dương Thần để giữ bình tĩnh. Hiện tại cô chỉ muốn thỏa mãn cái dây thần kinh cười, cái gì mà thục nữ, cô không để ý.
" Hahahaha...". Âu Dương Thần nhìn bộ dạng Vân Thiên Nhược cười đến đỏ mặt, cũng cười lớn lên.
Trương Băng Khanh đưa mắt nhìn hành động thân mật, tay không tự chủ nắm chặt lại. Nãy giờ cô vẫn suy nghĩ liên miên nên không biết rõ nội dung của bộ phim. Âu Dương Thần ngày trước chính là bên cạnh cô mà cười vui vẻ, hiện tại lại không có để ý đến cô. Từ lúc thấy anh, ánh mắt của anh chỉ luôn nhìn Vân Thiên Nhược, nói chuyện cùng cậu ấy.
" Nhược Nhược, cậu ăn đi. Cậu xem, cậu cười đến đỏ mặt rồi! ". Trương Băng Khanh đưa hộp bắp sang cho Vân Thiên Nhược. Trương Băng Khanh cũng lần đầu tiên biết, Vân Thiên Nhược lại có bộ mặt khác như vậy. Xem ra cô hiểu về cậu ấy rất ít. Vân Thiên Nhược có thể thoải mái cười như vậy, Trương Băng Khanh cũng rất vui. Cô biết, quá khứ của Vân Thiên Nhược không vui vẻ nên tính cách Vân Thiên Nhược có vẻ âm trầm. Có thể thay đổi, là vì có Âu Dương Thần sao?
" Cảm ơn cậu, Khanh Khanh! ". Vân Thiên Nhược đưa tay cầm lấy ăn.
Âu Dương Thần ngồi bên cạnh bỗng nhiên, lấy bắp trong tay mình đút cho Vân Thiên Nhược, ý cười rõ ràng.
Vân Thiên Nhược không được tự nhiên, nhưng kế hoạch phải thực hiện. Tiếp đó, ngoan ngoãn há miệng ra:" Ngon lắm, cảm ơn! ".
Trương Băng Khanh đáy mắt cứng đờ, mọi khi cô cùng Âu Dương Thần đi xem phim cũng là anh đút cô ăn như vậy. Che dấu khổ sở, Trương Băng Khanh quay sang nam nhân nãy giờ luôn im lặng. Sắc mặt không bộc lộ chút cảm xúc, đáy mắt cũng không có ý cười gì. Trình Dật Hàn xem chăm chú như vậy, không cảm thấy hài hước sao.
" Hàn, có thể đổi chỗ với tôi không? ".
Trương Băng Khanh không muốn lại nhìn cảnh tượng khiến cô cảm thấy không vui này, cô đây là bị sao, là ghen tuông sao? Cô thế nhưng không vui khi Âu Dương Thần đối xử tốt với cô bạn mình, có phải quá đáng rồi không? Nhưng cô không biết tại sao nữa, cảm giác này chân thật đến đáng sợ.
" Sao vậy, không khỏe sao! ". Con ngươi màu trà xinh đẹp nhìn sang mang theo hoài nghi, ban nãy không phải vẫn còn tốt sao.
" Không có. Tôi muốn ngủ một lát, nhưng Nhược Nhược đang xem vui như vậy. Nếu tôi ngủ bên cạnh sẽ làm cậu ấy mất hứng ". Cô thật sự muốn nhắm mắt một lát, suy nghĩ thấu đáo một chút.
Xác định Trương Băng Khanh là không sao, Trình Dật Hàn đứng dậy. Anh đang rất áp chế cơn tức giận trong lòng, anh cũng không biết tại sao mình lại khó chịu như vậy. Ban đầu, anh từ chối lời mời đi xem phim của Trương Băng Khanh. Nhưng Trương Băng Khanh lại nói cô đi một mình rất cô đơn vì Âu Dương Thần và Vân Thiên Nhược giống như cặp tình nhân vậy.
Cặp tình nhân sao?
Trình Dật Hàn thật muốn xem Vân Thiên Nhược đang giở trò gì. Sao bỗng dưng lại thân thiết với Âu Dương Thần như vậy, anh biết bọn họ là bạn từ trung học nhưng anh lại chưa từng nghe Âu Dương Thần nhắc qua cô. Giống như không mấy thân thiết, dường như là từ lúc đi ăn cơm chung đã khác lạ.
Vân Thiên Nhược bị tình tiết bất ngờ của bộ phim làm giật mình, tay đập mạnh lên tay ghế, ngoài ý muốn lại đặt lên một bàn tay khác. Cũng không có để ý mà vô thức nắm lấy, tay trái thuận tiện cầm bắp đưa sang bên cạnh. Chưa có nhìn liền nói:
" Khanh Khanh,... ". Lời mời đến miệng bị nghẹn lại, cơ mặt cứng đơ. Vân Thiên Nhược bị giật mình bởi gương mặt điển trai nam tính được phóng gần ngay trong tầm mắt cô.
Trình Dật Hàn???
Anh ấy ngồi cạnh cô lúc nào? khanh Khanh từ lúc nào cùng anh đổi chỗ?
Vân Thiên Nhược trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn, lắp bắp:
" Tổng...Tổng Giám Đốc! ". Bàn tay cô vẫn trong tư thế đưa bắp về phía trước.
" Cô xác định đây là cho tôi? ". Đôi mắt màu trà hướng về miếng bắp trong tay Vân Thiên Nhược. Giọng nói như từ địa ngục truyền tới, không mang chút hơi ấm. Anh ngồi đây mà cô vẫn không phát giác, là do đã đặt hết chú ý lên người Âu Dương Thần sao?
Vân Thiên Nhược lúng túng lắc đầu nguây nguẩy, rút tay về, nhanh như chớp đưa vào miệng. Mất mặt quá, anh ấy sẽ không nghĩ là mình đang giả vờ chứ!
Hàn khí từ Trình Dật Hàn khiến Vân Thiên Nhược không rét mà run, Lòng bàn tay truyền đến từng đợt ấm áp. Tay cô đang đặt lên tay của..., thậm chí còn nắm chắc, cô quá không để ý rồi. Tim đập thình thịch, lòng lại muốn nhanh chóng thu tay về, nhưng một chút nhúc nhích cũng không.
Không nghĩ tới người nam nhân này, sức ảnh hưởng mãnh liệt như vậy.
Hít mạnh một hơi, Vân Thiên Nhược nghiêm túc nhìn về trước. Trong lòng thầm bình tâm, đếm 1...2...3, rút. Một giây trước cô thật sự cảm nhận tay đã bị thu về, tại sao lại. Trong tay lúc này truyền đến cảm giác đau đớn, Trình Dật Hàn đang muốn bẻ gãy tay cô sao?
Vân Thiên Nhược cắn nhẹ môi để áp chế cơn đau. Vẻ mặt đau khổ nhìn Trình Dật Hàn, cô bị anh nắm chặt đến đau thế nhưng anh lại là bộ dáng không biết gì.
" Giám Đốc, anh có thể... ".
" Cô thật ồn ào! ". Lực đạo trên tay mạnh hơn, không có ý định sẽ thả. Trình Dật Hàn tâm tình có chút buông lỏng, chỉ có như vậy Vân Thiên Nhược mới yên lặng, cô quá lộn xộn rồi. Nhìn cô cười đến thỏa mãn, anh chính là không muốn cô được như ý. Bàn tay cô rất nhỏ, anh dễ dàng nắm gọn trong lòng bàn tay. Giống như dùng một chút lực cũng dễ dàng bẻ gãy.
" Tôi sẽ không lộn xộn. Anh có thể buông ra không, tôi rất đau ". Cảm giác đau cô đã không còn cảm nhận được, chỉ là tim đập thật nhanh cô không kiểm soát được.
Giống như không có nghe lời cô nói, bàn tay ấm áp vẫn không mảy may. Vân Thiên Nhược động động tay bàn tay kia vẫn không mảy may chuyển động. Không muốn lôi kéo sự chú ý, cô chỉ biết im lặng thừa nhận. Im lặng thừa nhận và lắng nghe trái tim đập loạn nhịp.
Vân Thiên Nhược không còn tâm tình để xem phim nữa. Mắt vẫn nhìn về trước nhưng hồn lại bay nơi nào. Bị nắm chặt đến đau, lòng cô lại hiện tia ấm áp. Người đàn ông lạnh như băng lại có bàn tay ấm áp như vậy. Sự ấm áp lan tỏa đến con tim, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, tay trái nắm thật chặt để giữ vững trái tim như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực. Cô thật không có tiền đồ, lại vì được gần gũi Trình Dật Hàn mà cảm xúc rối bời.
Trình Dật Hàn cũng không có đặt tâm vào bộ phim, những năm qua anh không có yên lặng mà nắm tay nữ nhân. Sự run rẩy trong con người cô lan truyền đến bàn tay ấm áp của anh. Nhát gan như vậy, năm xưa ở đâu ra can đảm mà tỏ tình với anh chứ. Nếu thật sự nhát gan như vậy, Tiểu Tịch sẽ không chết. Nữ nhân như Vân Thiên Nhược thật đáng sợ, mang vẻ ngoài trong sáng nhưng lòng dạ như rắn độc. Anh nên nhắc nhở Tiểu Tịch tránh xa Vân Thiên Nhược mới phải, thời điểm anh phát hiện trong mắt cô nhìn anh có chứa tình yêu.
Lửa giận bóp nát tim anh, tay anh đã nắm chặt đến không còn kẽ hở. Lại không biết, cô gái bên cạnh nhẫn nhịn cắn chặt môi. Thầm nghĩ, anh không đơn thuần là muốn cô im lặng mà là trút giận. Vì từ trên người anh cho cô loại cảm giác hít thở không thông, anh là đang tức giận mới không chút lưu tình làm cô đau như vậy. Nhưng là lửa giận gì, cô lại không xác định được, cô đã làm gì phật ý anh.
Lúc này được ra ngoài, Vân Thiên Nhược như thoát khỏi địa ngục giống nhau. Chưa lần nào đi xem phim mà cô chỉ xem một nửa, bộ phim hài hước như vậy nhưng cô chẳng còn tâm trí cười.
Trương Băng Khanh nghỉ ngơi một lát, tâm trạng của cô giờ đã đỡ hơn. Từ lúc đổi chỗ với Trình Dật Hàn cô không nhìn thấy Âu Dương Thần và Vân Thiên Nhược kề mặt lại nói chuyện nữa. Tâm trạng cô liền theo đó mà tốt hơn.
" Á ".
Vân Thiên Nhược đang suy nghĩ miên man bị tiếng la nhỏ kéo cô trở về. Nhìn lại đã thấy Trương Băng Khanh khụy dưới đất, tay xoa xoa mắc cá chân.
Âu Dương Thần ý định ngồi xuống xem lại bị Vân Thiên Nhược kéo, nhỏ giọng nhắc nhở:
" Kiềm chế một chút, còn Trình Dật Hàn ở đây! ".
Âu Dương Thần gật gật đầu, nhìn sang Trình Dật Hàn hất mặt:
" Hàn, cậu xem Khanh Khanh đi! ".
Trình Dật Hàn dương mắt nhìn Âu Dương Thần, không phải những lần Trương Băng Khanh có chuyện, đều do cậu ta xử lí sao. Anh vốn không xem Trương Băng Khanh như vị hôn thê mà đối xử, càng không có thói quen đi quan tâm phụ nữ.
" Khanh Khanh, chân cậu bị trượt khớp rồi! ". Vân Thiên Nhược ngồi xuống, xem xét.
" Tớ không cẩn thận nên... ". Tuy nói chuyện với Vân Thiên Nhược, khóe mắt lại như hướng về Âu Dương Thần. Hành động này của anh không giống như trước luôn quan tâm cô nữa rồi.
Âu Dương Thần như không nhìn thấy, lại thúc giục Trình Dật Hàn vẫn còn uy nghiêm đứng đó. Không một chút ý định sẽ lại xem Trương Băng Khanh. Trong lòng nóng nảy, tuyệt đối anh sẽ không giao người con gái anh yêu cho một kẻ máu lạnh như Trình Dật Hàn.
" Hàn, cậu còn ngây ra đó làm gì, cõng cô ấy đi! ". Trình Dật Hàn thật không đáng mặt nam nhi, còn là hôn phu của Trương Băng Khanh. Nếu ôm phụ nữ thì sẽ chết sao, anh thật không hiểu Trình Dật Hàn ngoài vẻ đẹp anh tuấn thì có gì tốt. Phụ nữ đều bị mù rồi mới chết mê chết mệt Trình Dật Hàn.
Trương Băng Khanh nghe vậy, gượng đứng dậy, cố gắng bước đi:
" Không cần đâu, tôi có thể tự đi ". Nắm tay Vân Thiên Nhược, cố gắng kiềm nén đau: " Nhược Nhược, cậu về cẩn thận. ". Sau đó bước đi về phía xe, cũng không tạm biệt Âu Dương Thần một tiếng.
Âu Dương Thần vừa lái xe lại vui vẻ huýt sáo, hôm nay thu hoạch không tệ.
" Anh vui như vậy? ". Vân Thiên Nhược nhìn Âu Dương Thần cười vui vẻ đầy đắc ý.
" Đương nhiên rồi. Khanh Khanh biểu hiện rõ ràng là đang ghen ". Như vậy chứng tỏ, Vân Thiên Nhược nói đúng, người Trương Băng Khanh yêu là anh.
" Tôi nói anh biết, không phải cô gái nào yêu cũng biểu hiện rõ như Khanh Khanh ". Nếu Âu Dương Thần không nhìn ra, vậy thật ngốc. Cô cũng chẳng có kinh nghiệm gì về tình cảm nam nữ còn có thể thấy được.
" Khanh Khanh của tôi sẽ không giống với những người phụ nữ khác. Cô ấy rất đơn thuần, điểm nào cũng đáng yêu ". Nếu để anh nói về Trương Băng Khanh, anh có thể nói đến sáng. Anh luôn luôn thấy, Trương Băng Khanh là cô gái tốt nhất, cũng là người mà anh yêu thương nhất.
" Nếu vậy, anh phải làm gì đó đi. Tôi không muốn cậu ấy hiểu lầm mối quan hệ của tôi và anh. Tới rồi, tôi vào trước. Cảm ơn anh! ".
Âu Dương Thần gật đầu đồng ý, sau đó vẫy tay với Vân Thiên Nhược, bánh xe nhanh chóng lăn bánh. Hôm nay anh đã thấy được sự trưởng thành hơn của Trương Băng Khanh. Không giống như trước, một chút đau cũng sẽ không chịu được.