Editor: Zittrasua (Wattpad). Tưởng lão thái nhiều lần đến cửa tống tiền không thành, Tưởng Kiến Quân cũng không khuyến khích bà ta đến đây nháo.
Mà ở lại trong thôn náo loạn, một nhà Tưởng Kiến Quốc thấy vậy liền không thèm về quê nữa, làm lớn chuyện đến tận Ủy Ban thôn, người của Tưởng Kiến Quốc cũng từng có ý định đến làm loạn nhà Tưởng Kiến Quốc, ngặt nỗi hệ thống an ninh của biệt thự cực kỳ tốt.
Cái này cũng chưa tính cái gì, Tưởng lão thái và Tưởng Kiến Quân cư nhiên còn phát rồ đến mức muốn đem con trai thứ ba, cũng chính là đứa nhỏ bị khuyết tật trí lực bán cho kẻ khác.
May mắn thay Ân Âm phát hiện được, rồi cứu đứa nhỏ ra.
Đời trước, có một hộ gia đình ngỏ ý muốn nhận nuôi thằng bé này, ngoài mặt nói nhận nuôi vì trong nhà không có con trai, nhưng lại âm thầm đem đứa trẻ bán cho một phòng khám dởm.
Mà kết cục bị bán cho phòng khám đó như thế nào, thật sự cũng không dám nghĩ đến.
Thử hỏi xem, người bình thường vì sao lại nhận nuôi một đứa con khuyết tật trí lực chứ, nhưng khi Tưởng lão thái và Tưởng Kiến Quân nhìn thấy năm vạn tệ thì cố ý tin sái cổ.
Cuối cùng vẫn nhờ Ân Âm báo cảnh sát, cứu được thằng bé, bắt được cả đám buôn người ở phòng khám dởm kia.
Biết được tin lòng dạ hiểm độc của họ khi bán thằng bé đi, người trong thôn càng thêm khinh thường, phỉ nhổ Tưởng lão thái thái cùng Tưởng Kiến Quân.
Vậy nên mấy năm nay, cuộc sống của hai người này ở trong thôn cũng không tốt đẹp bao nhiêu.
Lo rằng Tưởng lão thái và Tưởng Kiến Quân lại tiếp tục đánh chủ ý muốn bán đứa nhỏ một lần nữa, Ân Âm cầm năm vạn tệ mua đứt quan hệ cha con của cậu cùng Tưởng Kiến Quân, đưa cậu bé đến trường đặc thù của thành phố S để học.
"Ba, mẹ, chúng con đã về rồi." Bước vào biệt thự, Tưởng Du và Tưởng Tiểu Bảo lên tiếng.
"Về rồi sao." Người phụ nữ mặc một thân tây trang, chiếc váy bó sát lấy đường cong cơ thể, gấp báo trên tay lại, rồi đặt xuống một bên, đi đến bên cạnh cả hai.
Nữ nhân dung mạo thanh lệ, tri thức ưu nhã, một thân tây trang lại tăng thêm vài phần khí thế.
Người phụ nữ này không ai khác ngoài Ân Âm.
"Cất cặp sách rồi rửa tay đi, cơm xong rồi." Người đàn ông trong phòng bếp ló đầu ra hô một tiếng.
"Ba, để con giúp ba bưng thức ăn." Tưởng Du tiến vào phòng bếp, hỗ trợ mang những món ăn ra ngoài.
"Được." Tưởng Kiến Quốc cười cười, bốn năm trước là người hàm hậu, lúc này lại có thêm chút khí chất nho nhã.
"Ba mẹ, mấy ngày nữa là ngày kỷ niệm thành lập trường, con cũng có tiết mục biểu diễn, ba mẹ và Tưởng Tiểu Bảo đến xem không ạ." Tưởng Du xới cơm cho từng người.
"Được chứ, lúc đó ba người chúng ta sẽ đến cổ vũ con." Ân Âm ôn nhu nói.
Mặc dù cả nhà ai cũng bận rộn, nhưng vẫn sẽ dành ra từ một đến hai ngày một tuần để dùng bữa, giải trí cùng nhau, đây cũng là phương thức để thúc đẩy tình cảm, trong bốn năm này, tình cảm giữa mỗi người càng thêm sâu đậm, không khí gia đình hài hòa.
Nhìn thiếu nữ thanh tú xinh đẹp ở đối diện, Ân Âm có chút xúc động, năm đó Tưởng Chiêu Đệ nhỏ nhỏ gầy gầy bây giờ đã trưởng thành, trở thành một Tưởng Du như ngày hôm nay.
Mà Tưởng Tiểu Bảo cũng lễ phép hiểu chuyện, không còn là đứa trẻ hư hỏng phá phách, chỉ biết ham chơi như hồi nhỏ nữa.
————Editor: Zittrasua————
Ở một nơi khác, Lục Lương cõng cặp sách đi qua con đường nhỏ lầy lội, rẽ qua một hẻm tối rồi bước vào căn nhà ngang.
Ngôi nhà cũ kĩ, không rõ đã tồn tại bao lâu, những căn hộ chen chúc cạnh nhau, vừa chật chội vừa nhỏ hẹp, thành lan can sớm đã rỉ sắt, không rõ khi nào sẽ rớt xuống.
Bên trong căn nhà hầu như không đón được ánh mặt trời, cho dù là ban ngày đi chăng nữa, mỗi hộ gia đình đều cần phải bật đèn.
"Anh, em về rồi đây."
Lục Lương đẩy cửa sắt, phát ra tiếng cót két rất lớn. Căn hộ chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, ước chừng không đến mười mét vuông.
"A Lương về rồi sao, vậy em làm bài tập đi, anh đang nấu cơm, khi nào xong anh sẽ gọi em." Từ trong phòng bếp xuất hiện một thiếu niên.
Dáng người hắn hơi dài, đã cao lại còn gầy, mặt mũi cũng tương tự Lục Lương, nhưng góc cạnh sắc sảo hơn.
#071021