Sau lời nhắc nhở này của anh ta thì tất cả mọi người bao gồm cả Chu Kính dù rất không cam lòng nhưng cũng không dám lên tiếng nữa.
Mặc dù tất cả đều rất sợ hãi không gian này nhưng trước mắt cũng không có biện pháp nào tốt hơn nên chỉ đành phải nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ.
Bọn họ có tổng cộng năm nam, trong hoàn cảnh xa lạ thì hiển nhiên người đàn ông vạm vỡ có vóc người cường tráng trở thành người có ưu thế lớn nhất. Lúc chia nhóm thì không ít người đều bày tỏ muốn ở chung nhóm với hắn, tiếp theo là bác sĩ có tâm tư tỉ mỉ, logic rõ ràng, cuối cùng là Chu Kính làm việc ở tòa thị chính. Về phần người đàn ông trung niên mập lùn và thiếu niên đeo balo thì vì hình tượng và tuổi tác nên bị những người nữ loại ra khỏi ưu tiên lựa chọn. Cuối cùng sau khi trải qua một hồi thảo luận thì bác sĩ, người phụ nữ đẫy đà mặc đồ công sở là một nhóm. Người đàn ông vạm vỡ và cô gái váy đỏ là một nhóm, Chu Kính lựa chọn thiếu niên đeo balo còn lại người đàn ông trung niên cùng cô bé tiến vào đầu tiên và Tống Thanh Tiểu bị buộc hợp thành một nhóm.
Dựa theo thực lực thì nhóm của Tống Thanh Tiểu là yếu nhất. Người đàn ông trung niên nhìn Tống Thanh Tiểu sau đó lại nhìn cô bé vẫn còn đang khϊếp sợ, vô cùng bất mãn nhưng sau khi kháng nghị không có hiệu quả thì chỉ đành phải chấp nhận sắp xếp này.
Bốn nhóm chia ra bốn hướng thăm dò, muốn tiến một bước ở nơi mình không hề biết hiển nhiên là chuyện hết sức khó khăn. Tất cả mọi người đều có vẻ chần chừ, cuối cùng vẫn là bác sĩ dẫn phụ nữ đẫy đà bước vào trong sương mù dày đặc đầu tiên.
Tống Thanh Tiểu vô cùng thấp thỏm bất an cùng với người đàn ong trung niên mập lùn và cô bé đi về phía bên kia. Trong giây phút khi bọn họ tiến vào trong sương mù dày đặc thì giọng nói thần bí lại vang lên trong đầu Tống Thanh Tiểu một lần nữa:
‘‘Hoan nghênh tiến vào ‘‘thí luyện thần’‘!’‘
Trong nháy mắt trong đầu Tống Thanh Tiểu cũng đồng thời hiện ra những tấm thẻ bài. Giọng nói vang lên bất thình lình khiến lông tơ trên người Tống Thanh Tiểu dựng đứng hết cả lên. Giác quan và sự phòng bị của cô bị đẩy lên tới đỉnh điểm. Bên tai vang lên tiếng hét chói tai của cô bé cùng nhóm chứng minh không chỉ có một mình cô nhận được lời nhắc nhở.
‘‘Đừng hét nữa.’‘
Người đàn ông trung niên mập lùn hung dữ nói. Ở nơi như thế này không biết đang ẩn giấu nguy hiểm gì. Chung quanh im lặng đến mức quỷ dị khiến tiếng hét chói tai của cô bé trong hoàn cảnh này làm người ta rợn cả tóc gáy.
Người đàn ông trung niên mập lùn bị những người kia ghét bỏ sau đó bị xếp chung với Tống Thanh Tiểu và cô bé đã khiến hắn rất bất mãn, vào lúc này vừa xảy ra chuyện cộng thêm tiếng hét của cô bé khiến cảm xúc của hắn càng thêm nóng nảy.
‘‘Tôi sợ... Tôi muốn về nhà...’‘
Tiếng khóc của cô bé vào lúc này vô cùng thảm thiết khiến người đàn ông trung niên cũng bị hoảng sợ. Hắn tức giận hùng hùng hổ hổ nói:
‘‘Con mẹ nó ai không muốn về nhà? Tình huống nơi này thế nào vẫn còn không biết rõ, cũng không biết có cái gì nguy hiểm hay không. Cô ồn ào như vậy có phải là sợ mình chết quá chậm hay không?’‘
Ở nơi này lại nhắc đến chữ ‘‘chết’‘ thì không chỉ cô bé mà ngay cả người đàn ông trung niên mình cũng đều rùng mình một cái. Tống Thanh Tiểu không quan tâm đến cuộc đối thoại của hai người, lúc này sự chú ý của cô đều ở trên những tấm thẻ bài trong đầu.
Những tấm thẻ bài này đều có đường viền bên ngoài màu đỏ trên nền đen. Cứ ba tấm thẻ được xếp thành một hàng, tổng cộng có ba hàng, chỉ cần nhìn vào hình vẽ trên đó cũng làm cho người ta có cảm giác đè nén.
Tống Thanh Tiểu cố gắng chịu đựng cảm giác không rét mà run quan sát hình vẽ trên những tấm thẻ bài này. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì cô cũng không nghĩ ra những hình vẽ đó đại biểu cho cái gì nhưng cô phát hiện tổng cộng có chín thẻ bài. Có tổng cộng chín người tiến vào không gian ‘‘thí luyện thần’‘, số người tương đương với số thẻ bài, không biết trong này có mối liên hệ gì không. Cảm giác không rõ ràng trong lòng Tống Thanh Tiểu càng thêm mãnh liệt. Bên tai vẫn vang lên giọng nói hùng hùng hổ hổ của người đàn ông trung niên. Tống Thanh Tiểu không biết số lượng thẻ bài này có ý nghĩa gì, cũng không biết phải làm thế nào mới có thể rời khỏi không gian thí luyện này. Lúc này lòng bàn tay của cô đổ một lượng mồ hôi rất lớn, vừa dính vừa ướt cộng thêm vết máu còn dính trên tay thoạt nhìn có chút khó chịu. Hình ảnh này khiến trong đầu Tống Thanh Tiểu bất giác hiện lên ký ức bị sát hại lúc trước nhất là bây giờ còn ở trong hoàn cảnh này khiến cô càng thêm bất an.
Tống Thanh Tiểu bất giác đưa tay sờ lên chỗ cổ đã bị đâm lúc trước, lúc này trong đầu cô đột nhiên vang lên một giọng nói.
‘‘Đã chọn đồ vật.’‘
Tống Thanh Tiểu bị biến cố này làm cho hoảng sợ, sau khi lấy lại tinh thần thì trong tay cô đã có thêm một thứ. Tống Thanh Tiểu theo bản năng siết chặt tay lại, lúc này trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói. Cô liếʍ đôi môi khô khốc, cúi đầu xuống nhìn thì thấy đó là một con dao ngắn cỡ chừng bàn tay, lưỡi đao mỏng như cánh tằm, lóe lên ánh sáng yếu ớt trong sương mù dày đặc. Lúc cô cử động tay thì con dao trong tay lập tức phản xạ lóe sáng.
Người đàn ông trung niên mập lùn cũng không có chú ý tới sự khác thường của Tống Thanh Tiểu, vẫn còn đang mắng cô bé đang khóc lóc. Mặc dù Tống Thanh Tiểu không biết con dao này từ đâu mà có nhưng ở dưới tình huống như thế này mà có được một con dao để phòng thân thì đó là chuyện không thể tốt hơn. Tuy cô không thể xác định được trong không gian thần bí này con dao có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng nhưng cô vẫn lặng lẽ nhét con dao này vào trong ống tay áo của mình sau đó mượn nếp gấp ở ống tay áo giấu con dao đi.
Sau khi Tống Thanh Tiểu làm xong thì sương mù dày đặc chung quanh bắt đầu tản ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Mảnh không gian này bắt đầu sáng lên. Bóng dáng người đàn ông trung niên mập lùn và cô bé cũng rõ ràng hơn.
‘‘Ông đây đúng là xui tám đời mới bị ghép chung với đồ vô dụng như hai người.’‘
Người đàn ông giống như muốn mượn tiếng mắng chửi để phát tiết nỗi sợ hãi trong lòng. Cô bé tuy giận nhưng không dám nói. Sau khi người đàn ông trung niên mắng một trận thì rốt cục cũng cảm thấy mệt mỏi nên ngừng lại
‘‘Nơi quỷ quái rất tà môn.’‘
Hắn lắc đầu đang muốn nói tiếp thì cô bé đột nhiên hét lên một tiếng.
‘‘Có phải cô muốn chết hay không?’‘
Cảm xúc căng thẳng của người đàn ông trung niên giống như chạm đến giới hạn. Hắn giơ quả đấm lên giống như muốn đánh cô bé. Cô bé thấy thế thì rụt người lại nhưng cuối cùng một đấm này của người đàn ông trung niên cũng không có đánh xuống. Không phải là hắn tìm được lý trí trở về mà trong giây phút khi hắn giơ tay định đánh cô bé thì Tống Thanh Tiểu nhìn thấy giữa không trung đột nhiên xuất hiện một con chuột nối với một sợi dây ...