Bởi vì sự hỗn loạn này mà ở phía xa đã có mấy chiếc xe bị ngăn lại, ở giữa có một chiếc xe màu đen, trong xe là một người thanh niên đang thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi nhìn thấy một cô gái bị bao vây bởi một đám thiếu niên hung ác giống như một giây sau sẽ bị đám thiếu niên này lao vào xâu xé thì bình thản thu hồi tầm mắt. Dựa theo đồng phục trên người cô gái thì hắn đã đoán được đại khái sự tình. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ chuyện xung đột đổ máu là khó tránh khỏi. Lòng hiếu kỳ của hắn không quá mãnh liệt cũng không thích xen vào việc của người khác. Hắn nhận ra trên mặt Tống Thanh Tiểu lộ vẻ sợ hãi nhưng những hành động của cô lại hoàn toàn ngược lại. Cô gái đang ngồi trong xe cũng chú ý tới ánh mắt hắn nên nhìn theo tầm mắt của hắn, lúc này cô ta cũng đã thấy tình huống phía trước sau đó lười biếng duỗi tay.
Cô gái kia sắp xong đời rồi!
Trong lòng cô gái rất chắc chắc về điểm này, đột nhiên lại nghe thấy thanh niên mở miệng: ‘‘Du Kỵ, đi giải quyết phiền phức này đi.’‘
Người ngồi phía trước cung kính trả lời sau đó cửa xe bị mở ra, điều này khiến lông mày của cô gái đang ngồi đối diện thanh niên hơi nhíu lại. Cô ta đã đoán sai. Cô ta liếc nhìn Du Kỵ nhúng tay khiến đám thiếu niên tụ tập gây chuyện bỏ chạy tứ tán, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Thanh Tiểu đang mặc cảnh phục rộng thùng thình thì trắng bệch kèm theo sự may mắn sau khi sống sót khỏi tai nạn thì thu hồi ánh mắt tiếp đó liếc nhìn thanh niên bên cạnh. Cô ta cúi đầu che giấu sự lạnh lẽo trong mắt.
Ngày làm việc đầu tiên của Tống Thanh Tiểu hơi tệ, thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng cũng may mọi chuyện đã được giải quyết. Cô lo lắng đề phòng cả ngày nhưng hên là không nhận được tố cáo nào cuối cùng vượt qua ngày đầu tiên trong thấp thỏm bất an, mãi đến khi tan làm thì cô mới thở ra một hơi.
Khi Tống Thanh Tiểu về nhà thì sắc trời đã tối đen, khí trời vô cùng nóng bức, dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa rào sấm chớp, cô muốn nhanh chóng về nhà trước khi trời mưa, cô không có tiền, nếu mắc mưa mà ngã bệnh thì đối với cô mà nói là một gánh nặng rất lớn.
Lúc này Tống Thanh Tiểu còn cách nhà hai cái hẻm nhỏ, khi đêm xuống thành Tây hết sức nguy hiểm. Cô bước nhanh hơn, lúc này trên trời đột nhiên vang lên tiếng sấm chớp, tiếng sấm chớp càng lúc càng lớn tiếp đó mưa nói đến là đến ngay.
Ầm!
Tiếng sầm rần vang lên sau đó là một tia chớp cắt qua chân trời chiếu sáng con hẻm nhỏ tối đen, tiếp đó nhưng hạt mưa lớn chừng hạt đậu lập tức rơi xuống. Tống Thanh Tiểu còn chưa kịp giơ tay lên đầu che mưa thì thấy phía trước có một người mặt áo mưa, dưới ánh sáng của tia chớp đạp nước đi tới.
Vào thời gian này, địa điểm này lại gặp một người ăn mặc như vậy không phải là chuyện gì tốt. Tống Thanh Tiểu lập tức cúi đầu, nước mưa đập vào người khiến Tống Thanh Tiểu rùng mình một cái.
Trên người người này tản ra sự lạnh lẽo làm cô cảm thấy rợn cả tóc gáy xen lẫn chút mùi ngai ngái giống như mùi máu. Cả người Tống Thanh Tiểu vô cùng căng thẳng, người này càng lúc càng tới gần cô, vóc dáng cao lớn của hắn khiến con hẻm nhỏ càng thêm chật chội làm cho Tống Thanh Tiểu có cảm giác không chỗ nào có thể lẩn trốn.
Vào ban đêm mà đi một mình ở nơi này thì chắc chắn không phải là nhân vật nên trêu chọc nên Tống Thanh Tiểu cố gắng rụt người, muốn giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất. Lúc người nọ đến gần sắp lướt qua người cô thì Tống Thanh Tiểu vẫn luôn siết chặt nắm tay không dám thả lỏng. Bỗng nhiên người nọ giơ tay lên giống như một con rắn quấn lấy cổ Tống Thanh Tiểu, lúc cô đưa tay muốn túm lấy tay người người nọ thì người nọ đã cầm một con dao đâm vào cổ họng cô.
Tống Thanh Tiểu giống như một con châu chấu không có sức phản kháng, đầu ngón tay của cô chỉ kịp chạm vào ngón tay thon dài của người nọ. Tay hắn bị nước mưa làm ướt, lạnh lẽo không chút độ ấm. Ngón cái đang cầm dao hơi dùng sức khiến đốt ngón tay nhô lên. Tống Thanh Tiểu còn chưa kịp suy nghĩ được gì thì người nọ đã xoay tròn con dao hiển nhiên là muốn cướp lấy mạng sống của cô.
Hình như người nọ vô cùng có tự tin là một chiêu đắc thủ. Ngay sau đó hắn lập tức rút dao ra, một lượng máu lớn từ cổ Tống Thanh Tiểu phun ra tiếp đó nhanh chóng bị nước mưa hòa tan. Thân thể bé nhỏ của Tống Thanh Tiểu ngã xuống đất, co quắp dưới bầu trời đang lóe lên những tia chớp. Cô nhìn theo bóng lưng người nọ, một góc áo mưa của hắn bị vén lên. Người nọ ngâm nga một ca khúc rời đi, nghe giọng thì có lẽ là một thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi.
Người nọ là ai, tại sao muốn gϊếŧ cô?
Rất nhiều câu hỏi khiến Tống Thanh Tiểu mở trừng hai mắt. Mất một lượng máu lớn trong thời gian ngắn khiến con ngươi cô bắt đầu giãn to, cô sắp chết phải không?
Trong đầu Tống Thanh Tiểu thoáng qua suy nghĩ này, ngay sau đó có một ý niệm nổ tung trong đầu cô: ‘‘Có tiến vào thí luyện thần hay không?’‘
‘‘10, 9, 8...’‘
Mất một lượng máu lớn khiến ý thức Tống Thanh Tiểu bắt đầu mơ hồ. Cô nhớ tới mẹ của mình, rất nhiều cảnh tượng đã quên lãng bỗng hiện lên trong đầu cô, trong lúc đó tiếng đếm ngược quỷ dị vẫn còn đang tiếp tục: ‘‘6, 5...’‘
‘‘4..’‘
‘‘3...’‘
Tay Tống Thanh Tiểu giật giật, suy nghĩ sắp tan rã, thân thể đã mất đi cảm giác, tiếng mưa rơi bên tai cũng biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập ‘‘thình thịch’‘ và tiếng đếm ngược xen lẫn vào nhau: ‘‘2...’‘
Cô không muốn chết, cô vừa mới tốt nghiệp, rất vất vả mới tìm được một công việc có thể sống tạm qua ngày hơn nữa còn mới đi làm được một ngày. Dù ngày đầu đã gặp phải phiền phức nhưng may mắn còn sống nên cô không muốn chết trong im lặng ở con hẻm nhỏ này. Ngày mai sau khi mưa tạnh có lẽ sẽ có người đi ngang qua nhưng chưa chắc sẽ liếc nhìn xác cô một cái!
Có tiến vào thí luyện thần hay không? Tống Thanh Tiểu dùng hết sức lực cả người mấp máy môi, nước mưa lập tức tràn vào trong miệng cô hòa với máu sau đó theo khóe miệng chảy xuống, lúc này du͙© vọиɠ cầu sinh đã áp chết nỗi sợ hãi với tử vong: ‘‘Có...’‘
Trong đầu Tống Thanh Tiểu vừa mới hiện ra suy nghĩ này thì một giây sau bàn tay của cô không còn chạm vào mặt đường ướt mưa lạnh lẽo mà là sàn nhà bóng loáng. Lúc này cô không còn ở trong con hẻm nhỏ âm u nữa, hình như chung quanh còn có những người khác vì cô nghe thấy được những tiếng hít thở nặng nề!
‘‘Hoan nghênh tiến vào không gian thí luyện thần!’‘
Tống Thanh Tiểu hít một hơi thật sâu, lập tức mở mắt ngồi dậy!
Bên cạnh cô có vài người đang ngồi hoặc đứng, tất cả đều hoảng sợ quay đầu nhìn cô. Nơi này không có mưa rền gió dữ, không phải con hẻm nhỏ âm u, tiếng ngâm nga trước khi tử vong cũng không còn tồn tại. Tống Thanh Tiểu chưa kịp quan sát tình huống chung quanh đã theo bản năng đưa tay lên sờ cổ mình. Trước khi cô mất đi ý thức thì cổ cô đã bị người nọ đâm một nhát, cô còn nhớ rất rõ cảm giác lúc con dao lạnh lẽo đó cắm vào cổ mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Thanh Tiểu trắng bệch, lúc tay cô sờ chỗ cổ thì cảm thấy nơi đó nhẵn nhụi bằng phẳng, không có vết thương mà hô hấp của cô cũng vô cùng thoải mái.