*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nấm tuyết cắt rễ, rửa sạch, ngâm nước mười lăm phút.
Xử lý xong nấm tuyết là đến tuyết lê. Trước kia Quý Thiệu Đình hay dùng dao nhiều lưỡi để gọt trái cây, gần đây cậu đang tập dùng dao gọt, một tay xoay quả lê, còn tay kia cầm dao gọt mỏng vỏ quả, cứ thế hoàn chỉnh một quả lê trắng ngà.
Thực thất bại, đứt đoạn vài chỗ, thịt quả cũng bị cắt thành hình đa giác ba chiều.
Lê Sâm từ thư phòng đi vào rót một ly nước, không nói gì liếc Quý Thiệu Đình, người cũng đứng bất động ở cửa phòng bếp. Quý Thiệu Đình lại càng khẩn trương, lúc gọt lê không cẩn thận mà cắt trúng ngón tay.
Quý Thiệu Đình phản xạ có điều kiện mà ném dao, không nhịn được kêu một tiếng. Lê Sâm lập tức tới xem vết thương của cậu, nhưng cậu nói trước, "Không sao."
Quý Thiệu Đình đem ngón tay bị thương áp vào lòng bàn tay, đối với lê sâm khách khí mà mỉm cười: "Chỉ cắt trúng một ít thôi."
Ánh mắt Lê Sâm dừng lại trên gương mặt tươi cười của Quý Thiệu Đình, một tay hắn nắm chặt lấy cổ tay cậu. Quý Thiệu Đình nhìn hắn đầy sợ hãi, cậu theo bản năng muốn rút tay lại bị hắn dùng sức túm về.
"Đừng nhúc nhích." Lê Sâm trầm giọng ra lệnh.
Quý Thiệu Đình chỉ đành khuất phục. Lê Sâm mở năm ngón tay dính đầy nước lê trong suốt của cậu, giữa lông mày hiện lên chữ 'xuyên'.
Này rõ ràng không phải là cắt một chút, mũi dao sâu đến độ cắt vào thịt, máu chảy đỏ nửa đầu ngón tay.
Quý Thiệu Đình ngồi ở trên sô pha, mu bàn tay nằm trong trong lòng bàn tay Lê Sâm, ngoan ngoãn để Lê Sâm dùng nước sát trùng khử trùng cho cậu. Lê Sâm xé mở băng dán phủ lên miệng vết thương, hắn hỏi tại sao tay Quý Thiệu Đình lạnh như vậy, cậu nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Vừa mới rửa nấm tuyết xong."
Sau đó cậu lại hỏi: "Lê tiên sinh, ngón trỏ bị thương có chút phiền phức, ngày mai tôi nấu canh cho anh, có thể chứ?"
"Không vấn đề gì." Lê sâm vẫn còn nắm tay cậu.
Nói là nắm, nhưng càng giống như là bắt tay nhẹ nhàng mà để ở bên nhau. Hai người nhất thời đều không nói chuyện, nhưng Quý Thiệu Đình biết rất nhanh thôi Lê Sâm sẽ đánh vỡ trầm mặc.
Vấn đề mà Trần Phái nhắc đến, đêm nay bọn họ nhất định phải bàn bạc xong xuôi, mặc dù lúc ấy Lê Sâm có trả lời là: "Con vẫn chưa tính đến chuyện đó."
"Có cần hỏi ý kiến của người nhà cậu không?"
Lê Sâm rốt cuộc cũng mở miệng, tim Quý Thiệu Đình nhất thời siết lại, cậu cẩn thận hỏi: "Tôi có thể nghe ý của anh trước không?"
"Ý của tôi," Lê Sâm dừng lại một chút, "Là kết."
Quý Thiệu Đình cười khổ nghĩ: Đây có khả năng là một cái tin tức.
Hai người bọn họ kết hôn, không chỉ là liên hệ ký kết trên pháp luật. Lê Sâm là người của công chúng, nhất cử nhất động của hắn đều làm thương giới chú ý. Tuy rằng kết hôn là việc riêng, nhưng là việc riêng trọng đại. Một khi kết hôn liền tuyên bố cho cả thế giới biết hai người họ là một đôi.
Nếu muốn tách ra, cũng không chỉ là ký giấy thỏa thuận ly hôn, như vậy quá đơn giản. Quãng đời còn lại của Quý Thiệu Đình sẽ thêm một cái danh hiệu: Chồng cũ của Lê Sâm.
"Cậu vẫn nên cùng người nhà thương lượng một chút đi, chuyện này cùng ước định trước kia của chúng ta không giống nhau."
Nhưng Quý Thiệu Đình lắc đầu: "Không cần hỏi, Lê tiên sinh nói cái gì thì chính là cái đó."
"Chuyện này ngoài sự tính toán của tôi." Lê Sâm muốn nói cậu có thể cự tuyệt, không biết vì sao mà không nói ra nửa câu sau.
Quý Thiệu Đình cười với Lê Sâm. Cậu vừa cười, sắc mặt giãn ra, không khí sôi động hẳn lên, không còn cảm giác căng thẳng như vừa nãy. Lê Sâm nhìn cậu, nghiêm túc hỏi: "Cậu thật sự bằng lòng?"
"Tôi bằng lòng."
Ba chữ này.
Lê Sâm dùng mắt tìm đuôi lông mày của Quý Thiệu Đình, cảm thấy đêm nay nốt chu sa của cậu đỏ một cách lạ thường, đỏ đến rơi vào chỗ thực, trở thành đồ vật có thể khống chế. Giấy hôn thú, hôn lễ, danh chính ngôn thuận trở thành bà Lê của hắn.
(*)Raw là "红得像落进了实处", dịch đi dịch lại cũng không hiểu ý, ai biết thì chỉ với nhaa
Nhưng Quý Thiệu Đình bỗng nhiên nói: "Huống hồ chỉ là kết hôn."
Cậu không dấu vết rút tay mình ra khỏi tay Lê Sâm, trên mặt vẫn treo nụ cười, nhưng lời nói ra lại rất chói tai: "Cũng không phải là không thể ly"
Sau khi trở về phòng, việc đầu tiên mà Quý Thiệu Đình làm là nói chuyện này với mẹ, mẹ lập tức triệu tập cả nhà mở hội nghị online. Anh cả cậu là Quý Lâm Chương mới tắm được một nửa, y bọc khăn tắm từ phòng tắm lao ra, ồn ào: "Em trai tôi muốn kết hôn?!"
Quý Thiệu Đình khoa trương mà che mắt: "Bà Quý! Người quản con trai người đi! Cánh cứng rồi, nói chuyện huỵch toẹt ra luôn!"
Quý Lâm Chương cùng Quý Thiệu Đình hơn kém nhau bảy tuổi, bởi vì xa nhau đã lâu nên không có nhiều xích mích, tình cảm càng thêm sâu đậm, lúc hai người nói chuyện phiếm đều là vui cười. Y lập tức trả lời em trai: "Anh có thể đến chỗ của em đấy, ba hoa cái gì!"
"Đình Đình à," Mẹ Quý giọng khẩn trương, "Là kết hôn thật hay là kết hôn giả thế?"
"Đương nhiên là thật sự, lĩnh chứng, mở tiệc rượu, tuy rằng sẽ không làm quá lớn nhưng vẫn phải làm đủ, bác Trần muốn thấy. Lê tiên sinh đã an bài, trong khoảng thời gian sắp tới, hơi vội, mọi người trước hết nghĩ nên phát thiệp mời cho ai với ai đi."
Cha Quý trầm mặc lúc này này mới lên tiếng: "Kết hôn rồi còn có thể ly hôn sao?"
"Đương nhiên có thể, chung quy lại con cũng không thể chiếm gen ưu tú của Lê tiên sinh."
Quý Lâm Chương bênh vực người mình, lập tức nói tiếp: "Gen nhà chúng ta cũng đâu có tệ."
"Em không tệ, còn anh thì quên đi." Quý Thiệu đình đùa.
Cha Quý mẹ Quý đi ngủ rất sớm, đến cuối cùng chỉ còn lại hai anh em ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Quý Lâm Chương còn cởi trần, tựa hồ như không định tắm tiếp. Quý Thiệu Đình chụp màn hình, dùng phần mềm vẽ nữ trang cho Quý Lâm Chương rồi gửi tới máy của y.
Công ty trở về quỹ đạo, cùng lắm chỉ còn mấy vụ tranh cãi kiện tụng. Quý Lâm Chương nói từ sau Quý Thiệu Đình vào ở Lê gia, cha vẫn rất áy náy, bây giờ cậu lại muốn kết hôn cùng Lê Sâm, chỉ sợ trong lòng ông không hề dễ chịu.
Quý Thiệu Đình từ nhỏ thân thể không tốt, là hòn ngọc quý trên tay mọi người, người nhà đều chỉ mong cậu bình an vui sướиɠ, cũng không muốn cậu gánh vác trách nhiệm gì, ở phương diện tình cảm càng không thúc giục, chỉ chờ cậu gặp được người mình thích, kết quả cậu hiện tại muốn cùng một người có thể nói là hoàn toàn xa lạ kết hôn.
"Đình Đình," Quý Lâm Chương sắc mặt trầm trọng, "Nói thật với anh, Lê tiên sinh thế nào?"
Quý Thiệu Đình vẫn trả lời là: "Rất tốt, đã cứu cả nhà chúng ta."
"Anh là hỏi người này, em mới vừa nói không phải sao? Bác Trần sau khi giải phẫu chắc hẳn là còn có thể khỏe mạnh mà sống tiếp, như vậy em phải đi theo Lê Sâm mấy năm liền."
Ngón tay Quý Thiệu Đình dừng lại, phần ren của Quý Lâm Chương được cắt bớt.(?)
Mấy năm liền đi theo Lê Sâm.
Trong căn biệt thự hoa lệ nhưng trống trải.
Hốc mắt Quý Thiệu Đình bỗng dưng nóng lên, lòng đau thắt lại, đây là biểu hiện sinh lý của cậu khi sợ sợ hãi. Loại sợ hãi này cùng lúc cậu bị túm vào phòng khách giống nhau, đều là do Lê Sâm làm ra.
Cậu gọi một tiếng "Anh", ngồi dậy, cơ hồ là xuất phát từ bản năng cầu cứu muốn nói hết: "Em cùng anh nói chuyện này, anh đừng nói với cha mẹ, kỳ thật em......"
Em không vui.
Cậu ở chỗ này tựa như ngồi tù, mỗi ngày tới bệnh viện hỏi thăm người kia hơn một giờ, chính là thời gian mà cậu hít thở không khí.
Lê tiên sinh rất tốt, cứu cả nhà cậu, không màng thân phận tôn quý mà băng bó vết thương cho cậu. Nhưng hắn không hiểu cậu. Quý Thiệu Đình chưa từng yêu đương, nhưng cậu cũng sẽ mơ mộng. Tất cả mọi người đối với tình yêu đều có mơ mộng, Quý Thiệu Đình muốn chính là thấu hiểu cùng tôn trọng, giống như những gì gia đình dành cho cậu.
Cậu muốn tự do, cậu muốn công tác. Cậu là một người muốn thông qua cứu trợ mà cho đi thiện ý, cậu muốn bản thân mình cần thiết đối với người khác, đây là thiên tính không thể chuyển hóa của cậu.
Lời đã đến bên miệng nhưng cậu không nói nên nên lời, không thể làm người nhà lo lắng, vì thế ngữ điệu cậu biến đổi: "Em buồn ngủ chết rồi, Quý Lâm Chương! Anh có để cho em ngủ hay không!"
Quý Lâm Chương trợn trắng mắt, mắng nhóc con cút đi, liền tắt video trò chuyện.
_____________
Nấm tuyết: Mộc nhĩ trắng (danh pháp khoa học: Tremella fuciformis), hay gọi là nấm tuyết nhĩ, ngân nhĩ hay nấm tuyết, là một loài nấm được sử dụng trong ẩm thực của một số nước châu Á như Trung Quốc, Việt Nam. Tại Trung Quốc, nó được gọi là 银耳 (ngân nhĩ) hay 白木耳 (bạch mộc nhĩ), và trong tiếng Nhật là shiro kikurage. Tuyết lê (Pyrus nivalis), thường được gọi là lê vàng, là một loài cây trong họ Rosaceae, mọc tự nhiên từ Đông Nam Âu đến Tây Á. Giống như hầu hết các loại lê, quả của nó có thể được ăn sống hoặc nấu chín; nó có một vị chua nhẹ. Cây có rất nhiều màu sắc và có thể phát triển chiều cao lên đến 10 mét và chiều rộng khoảng 8 mét. Đây là một loại cây rất cứng cáp, có thể chịu được nguồn cung cấp nước nhỏ hoặc nhiệt độ rất cao hoặc thấp. Nó có thể lai với các giống lê khác, tạo ra, chẳng hạn như Pyrus austriaca lai với Pyrus pyraster