🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vưu Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ xuất hiện một màn này.
Ít nhất, trong khoảng thời gian ngắn mày, nàng không nghĩ tới Mục Phỉ sẽ kịp thời xuất hiện như vậy, giống như siêu cấp anh hùng tới "Giải cứu" nàng vậy.
Tuy rằng vị siêu cấp anh hùng này có miệng lưỡi uy hϊếp người vẫn là châm ra máu độc ác nhất như vậy.
Nàng vốn là muốn, tự mình giải quyết xong mấy phiền toái này, bất quá chuyện đã chuyển biến, nàng nên lập tức trở thành hoa bách hợp nhỏ mềm mại không xương bị người khi dễ.
Vưu Nhiên đành phải đứng thẳng tại chỗ, vẻ mặt kinh hoảng lại vô tội mà nhìn vị Ông Viện tiểu thư đi rải lời đồn. Giờ phút này, Ông tiểu thư cao quý đang bị Mục Phỉ ấn đầu cảnh cáo, một câu cũng không dám hé răng.
Thẳng đến Ông Viện vốn là đối với nàng căm thù bị nhân viên công tác khác hộ tống đi rồi, chung quanh những người khác bởi vì đạo diễn ra lệnh mà làm như chim bay đi.
Mà bên này Trương đạo cùng nhà làm phim, tóm lại hẳn là đều là cao tầng cho dù không quen biết Mục Phỉ, nhưng bọn hắn đều thập phần thập phần bảo trì mười hai vạn phần tôn kính Mục Phỉ.
Thực hiển nhiên, bọn họ đều nghe nói đến chuyện quanh vinh của vị đại nhân này, ít nhất trên trán Trương đạo đổ mồ hôi lạnh đã chứng minh tất cả.
Vưu Nhiên chỉ là ngây người mà đứng tại chỗ, nàng tận lực biểu tình vô tội một chút.
"Mời ngài đi trong nhà ngồi, bên kia có trà tốt nhất, còn có" nhà làm phim mang mắt kính hơi hơi cong eo cung kính mà muốn mời Mục Phỉ đi quán trà trên lầu.
Mục Phỉ không dao động, mặt âm trầm nói chuyện cùng hai người đối diện.
Vưu Nhiên cũng không đi nghe mấy người kia ở nơi đó cùng Mục Phỉ nói cái gì, tóm lạ nàng nhìn thấy Trương đạo ngày thường ít khi nói cười giờ phút này bộ dáng đang nhếch miệng cười đến phi thường lấy lòng, cảm giác......
Mục Phỉ đại nhân quả thật là nhân vật giống như thần, không có chuyện đối phương không giải quyết được.
Vưu Nhiên chỉ có thể nhìn đến sườn mạnh lạnh lùng kiêu ngạo của Mục Phỉ, biểu tình của đối phương đối với người ngoài, vĩnh viễn là có một tầng băng hơi mỏng trào phúng cùng xa cách.
Thẳng đến Mục Phỉ nhìn lại quay nhìn nàng một chút, các nàng bốn mắt nhìn nhau.
Mục Phỉ trực tiếp nói với Trương đạo một tiếng cảnh cáo cuối cùng, "Nếu ta lại nghe được những lời nói không sạch sẽ đó, chính ngươi nên nghĩ lại sẽ có cái gì xảy ra, người của ta còn mong ngươi chiếu cố thật tốt."
"Đó là nhất định! Ngài cứ yên tâm đi, về sau tuyệt đối......"
Sau khi nghe được những người đó trả lời như vậy, Mục Phỉ phất tay ngắt ngang Trương đạo cùng những người phụ trách lại muốn dong dài, sau đó xoay người đi đến trước mặt Vưu Nhiên.
Lộ ra ý cười nhu hòa, nói với Vưu Nhiên.
"Làm sao vậy? Xem choáng váng? Cảm thấy tôi làm quá mức?" Mục Phỉ tung ra ba cái vấn đề, hỏi tiểu chó săn vẻ mặt ngốc lăng.
Vưu Nhiên lập tức lắc đầu, nàng là không nghĩ tới đại nhân so với nàng còn muốn trực tiếp hơn, lúc nảy đều đem Ông Viện dọa khóc.
"Em cảm thấy ngài siêu khốc, không nghĩ tới đại nhân vội vàng phải vì em lộ diện như vậy ~"
Vưu Nhiên thừa dịp khe hở này khi mọi người đều thức thời mà không ở này tự mình chuốc lấy cực khổ, cho nên Vưu Nhiên cứ yên tâm lớn mật mà ôm cánh tay Mục Phỉ, rải cái kiều, " Làm người khác xem đến phi thường mê muội!"
"Ân hừ, vậy em mê muội sao?" Mục Phỉ kéo cánh tay Vưu Nhiên qua, sau đó hừ cười một tiếng nhìn chăm chú tiểu chó săn đầy người nhàn nhạt phấn hương, này đại khái là nhân vật yêu cầu, đầu tóc Vưu Nhiên còn bị chuyên viên trang điểm uốn thành tóc quăn có chút nghịch ngợm, thậm chí một bên còn trói sơ thành từng sợi ngây thơ bánh quai chèo.
Vưu Nhiên bị Mục Phỉ nhìn chăm chú như vậy, ngược lại không cho mặt mũi mà hừ một tiếng, "Em sao...... Ân, đại khái còn chưa đủ."
"Ân?" Mục Phỉ nhướng chân mày, vật nhỏ này cho không cho cô mặt mũi đến thế.
Vưu Nhiên cắn hạ môi, nhỏ giọng nói, "Vậy ngài hôn em một chút, em đại khái liền hoàn toàn mê muội ngài."
Con ngươi Kim Hạt Sắc của Mục Phỉ lập loè ánh sáng, nhìn môi nhuận hồng ướŧ áŧ của đối phương đang chủ động, trong lòng lộp bộp lộp bộp, nhưng cô cuối cùng nhịn xuống, chính là không theo ý tứ của Tiểu Vưu Nhiên hôn xuống, cô là cố ý.
Cô buông lỏng tay ra, sửa sang lại quần áo, như vậy ngừng lại.
"A......? Ngài vì cái gì không hôn em." Vưu Nhiên nhìn Mục Phỉ thế nhưng không hôn nàng, như này cùng nàng tưởng không giống nhau a.
"Nếu hôm nay tôi không đến, có phải em liền đem chuyện bị khinh bỉ ủy khuất giấu ở trong lòng hay không." Mục Phỉ hỏi tương đối để ý điểm, cô nhưng không nghĩ bị Vưu Nhiên dụ hoặc, coi như không có việc gì phát sinh.
"Em cũng không có quá ủy khuất, chính là có hơi chút không vui, chính là lúc diễn thì rất vui vẻ nha, đại nhân ngài đừng lo lắng cho em, hơn nữa em lợi hại như vậy sao có thể để chính mình bị khinh bỉ."
Vưu Nhiên không nghĩ Mục Phỉ thế nhưng còn đang suy nghĩ chuyện mình chịu ủy khuất, trong lòng lại ấm áp.
Đại nhân nha, phương thức quan tâm người luôn là biệt nữu* như vậy.
(*Hành động và suy nghĩ trái nhau)
"Ngày thường xem em ở nhà là tiểu bá vương không sợ trời không sợ đất, như thế nào cùng những người này ở chung ngươi liền đánh quay về nguyên hình, còn không chủ động nói cho tôi." Mục Phỉ lãnh đạm mà mở miệng nói, chỉ trích Vưu Nhiên không phải.
"Còn không phải đáp ứng rồi ngài sao, mọi việc phải tự biết đúng mực, em này không phải chờ đại nhân giúp em giải quyết sao, chỉ là vừa vặn lúc em muốn tố ngài liền tới rồi."
Vưu Nhiên theo lời nói nói tiếp, nàng kỳ thật cũng không phải nén giận, chỉ là đáp ứng rồi Mục Phỉ phải hơi bình tĩnh, nhưng làm những người thương tổn mình để họ phải chịu khổ thì Vưu Nhiên là sẽ không nương tay, chỉ là chưa tới lúc mà thôi.
Nhưng mấy suy nghĩ này Vưu Nhiên quyết định vẫn là không nói.
Nàng muốn trang nhu nhược một chút, đại nhân mới có thể mỗi ngày nhớ chính mình nhiều một chút.
"Em lại thật ra sẽ nói, cái gì cũng bị em nói hết." Mục Phỉ hơi hơi gợi lên cười, cô tự biết tiểu gia hỏa giảo hoạt, không có khả năng để chính mình bị hại, chẳng qua xem bộ dáng đối phương mỗi lần ủy ủy khuất khuất, cô vẫn là rất đau lòng.
"Đương nhiên, ngài cũng đừng trách Doãn Quý Công, là em kêu ngài ấy không cần cùng những người khác dùng mặt mũi ngài ấy cho em, chỉ cần mọi người dùng tâm bình thường với em là tốt."
Vưu Nhiên đem lời nói trong lòng nói cho Mục Phỉ, nàng xác thật là thích diễn phim này đó, cảm giác rất tổ, hơn nữa nàng cũng không e ngại đèn flash, mọi người chú ý cũng không sợ, đương nhiên dựa vào quan hệ của Doãn Quý Công nhét ở đoàn phim này thì cũng có chút ngượng ngùng, nhưng nàng cũng là dựa vào thực lực được đạo diễn công nhận.
"Tâm bình thường là hiện tại là không có khả năng, không xem mặt mũi Doãn Tư Lê, cũng sẽ xem mặt mũi của tôi, nơi này không ai dám nói em." Mục Phỉ vô tình mà đánh nát ý nghĩ Vưu Nhiên muốn làm người thường ở nghề diễn lăn lê bò lết kiếm sống.
"Ta đây có phải cao giọng làm việc hay không?" Vưu Nhiên cười hỏi lại một câu.
Mục Phỉ điểm điểm cái trán Vưu Nhiên, ngạo mạn nói, "Em còn có thể đi ngang, rốt cuộc tôi mới là kim chủ, mà không phải Khang Lệ linh tinh lung tung rối loạn vô danh tiểu tốt gì đó."
Vưu Nhiên lúc này mới hiểu rõ tính cách Mục Phỉ đại nhân thích ghi thù lại nghiêm trọng như thế.
Mấy chữ xảo quyệt này nàng đều nhớ rõ ràng.
"Ân ân, đúng vậy, kim chủ của em là đại tiểu thư Mục phủ, là gia thị có ảnh hưởng vĩ đại nhất nhất ở Sa gia, chị ấy ưu nhã tuyệt luân, cơ trí thanh lãnh, có được mỹ mạo quý tộc kinh thế, bối cảnh tuyệt hảo, tiền tài cùng tài rất nhiều là chị ấy......"
"Được rồi, đừng lại ngâm thơ, tôi chờ em đến khi quay xong." Mục Phỉ ngắt ngang đối phương khoa trương ca ngợi, đương nhiên trên mặt sớm đã lộ ra ý cười vừa lòng, Vưu Nhiên khen cô thì cô rất hưởng thụ.
Rất nhanh, tiến vào phân đoạn quay phim.
Lần này nhiều lần NG cũng không phải do Ông Viện không phối hợp, mà là rất nhiều người đang ngồi bao gồm nhân viên công tác đoàn phim, đặc biệt là người nhỏ tuổi còn trẻ, luôn là sẽ mắc sai lầm.
Đạo diễn càng là bởi vì một người ở phim trường, mắng cũng không dám mắng, rống cũng không dám rống, bởi vì bọn họ đều đang lo lắng đề phòng, bởi vì vị kim chủ của Vưu Nhiên xuất hiện, nghe nói gia tộc sau lưng nữ nhân này là phi thường phi thường không thể trêu vào, ai cũng chưa nghĩ đến, kim chủ của Vưu Nhiên thế nhưng còn là bạn tri kỉ của đỉnh cấp ngành giải trí Doãn lão bản, tầng quan hệ này đã là rất không đơn giản.
Hơn nữa nữ nhân một thân áo khoác đen, váy đen lạnh lẽo thoạt nhìn tính tình liền rất không tốt, quanh thân tản ra áp suất thấp dày đặc.
Phảng phất chỉ cần có một chút không hài lòng, thì phim trường liền sẽ bị san thành bình địa.
Vì thế Trương đạo lúc riêng tư khẩn cầu Vưu Nhiên, vị tiểu tổ tông phải phủng ở trên tay che chở.
"Vưu Nhiên a, cái kia đâu, cái kia...... Có thể hay không mời vị kia đại nhân không cần ở chỗ này, quay phim lều lạnh buốt, mọi người đều chịu không nổi." Trương đạo thừa dịp thời điểm mọi người nghỉ ngơi một lát, đem Vưu Nhiên kéo đến một bên trong một góc nhỏ giọng năn nỉ.
Vưu Nhiên mở to mắt, hoang mang một chút, nàng quay đầu lại nhìn về phía đại nhân ngồi ở chỗ kia, đối phương tựa như giống ngày thường ở nhà, không có biểu tình gì.
"Không phải trương đạo, đại nhân nhà ta chị ấy rất hiền lành, ngày thường chính là có chút ít khi nói cười, chúng ta không cần để ý liền tốt." Vưu Nhiên cười giải thích nói, nàng nhưng một chút cũng chưa cảm thấy không được tự nhiên.
Trương đạo nghe được từ "Hiền lành" từ, hắn nghiêm trọng hoài nghi Vưu Nhiên có phải đối với "Hiền lành" có hiểm sai không?
Vị đại nhân kia có thể dùng hiền lành tới hình dung sao......
Trương đạo lật lật kịch bản, hắn đành phải sử dụng sát một biện pháp tối giản.
"Vưu Nhiên, đại nhân nhà ngươi thích ăn dấm không? Kế tiếp ngươi cùng Bùi Thừa sẽ ôm nhau nga." Trương đạo chỉ vào một cảnh kế tiếp, nói ra trọng điểm, "Ngươi xác định muốn cho đại nhân của ngươi thấy được sao...... hai người ôm nhau?"
Trương đại đạo diễn là dạng người gì, là người sẽ xem mặt đoán ý.
Hắn vừa nhìn Mục Phỉ, liền biết du͙© vọиɠ chiếm hữu của đối phương là phi thường mạnh, huống chi người sáng suốt đều có thể nhìn ra tới Vưu Nhiên cùng cô cũng không phải là giống quan hệ kim chủ.
"Trận này diễn không phải nói mai quay sao." Vưu Nhiên nghe được trương đạo như vậy nhắc nhở, bắt đầu không bình tĩnh được, nàng hoảng loạn mà túm tay áo Trương đạo, nói tính toán.
"Diễn suất của ngươi vốn dĩ liền không nhiều lắm, hai ngày này liền có thể quay xong rồi, Bùi thừa đại soái ca hắn liền ở kia, đang là tiểu sinh a." Trương đạo hài hước một chút, nhìn này viết bọn tiểu bối tuổi trẻ, hắn hoàn toàn không ngại người trẻ tuổi mắt đi mày lại, chỉ là để ý tiến độ hắn đạo diễn a!
Vưu Nhiên ngẩng đầu nhìn một chút vị nam tử trẻ tuổi được hai trợ lú trái phải vây quanh, sau đó lại quay đầu lại nhìn về phía Mục Phỉ đại nhân bên kia mấy mét hơn không người dám trêu chọc.
Quyết đoán quyết định phải để đối phương trước rời đi.
Bằng không nàng đóng cảnh phim kết tiếp sẽ rất mất tự nhiên!
Vưu Nhiên vì thế tiện tay cầm kịch bản cười chạy tới trước mặt Mục Phỉ.
"Đại nhân ~"
"Đi tới là được, không cần chạy." Mục Phỉ ngẩng đầu, con ngươi nhìn bụng nhỏ Vưu Nhiên bình quán, vẫn là ám chỉ đối phương phải chú ý thân thể.
"Em biết em biết, đại nhân, ngài có thể đi quán trà trên lầu chờ em hay không." Vưu Nhiên đem Mục Phỉ từ ghế trên nâng dậy, biểu tình cố ý cười đến lấy lòng.
"Tôi ở chỗ này em không được tự nhiên." Mục Phỉ nhướng mi, nói ra điểm mấu chốt.
"Không không không, em chỉ là sẽ thẹn thùng...... Ngài cũng biết da mặt của em mỏng, vừa rồi còn NG." Vưu Nhiên cúi đầu tỏ vẻ chính mình còn rất không chuyên nghiệp.
Mục Phỉ khẽ nhíu mày, vừa rồi kia NG rõ ràng là nhân viên công tác cấp thấp sai lầm, cùng Vưu Nhiên nào có cái liên quan gì.
Nếu Vưu Nhiên nói vậy cô cũng không làm khó đối phương, liền thuận theo mà đi tới cửa, ở dưới Vưu Nhiên chăm chú nhìn đi ra ngoài.
"Đại nhân ngài đi thong thả, ngài phải ngoan nga, Vưu Nhiên sẽ đóng phim thật tốt, đợi lát nữa liền kết thúc!" Vưu Nhiên vẫn luôn đứng ở cửa, nhìn Mục Phỉ rời đi, mới kết thúc vui vẻ đưa tiễn.
Mục Phỉ bị Tiểu Vưu Nhiên đẩy vào thang máy, cô thật sự thực nghi hoặc, rõ ràng lúc vừa rồi chính mình ở đó, kỹ thuật tiểu gia hỏa diễn biểu hiện mà đều phi thường tốt, như thế nào kế tiếp liền nói chính mình đó thì nàng liền sẽ thẹn thùng diễn không tốt? Còn là tư thế ước gì chính mình rời đi???
Mục Phỉ càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
Giờ phút này đoàn phim
Ánh đèn đánh vào trên người hai người đang đối thoại
Nữ hài thắt bánh quai chèo đang tự ngắt lấy bó hoa, rất mau phía sau nàng có nam tử kêu to tên nàng một tiếng, sau đó cứ như vậy yên lặng mà chậm rãi ôm lấy nàng.
Hình ảnh duy mĩ như vậy dừng hình vài giây, tất cả mọi người nín thở ngưng thần, thẳng đến đạo diễn kêu ngưng, mới kết thúc lần ôm duy mĩ này.
"Vất vả, mọi người!" Trương đạo không nghĩ tới như vậy hai người trẻ này lúc trước cũng chưa tiếp xúc qua mà một màn tứ chi tiếp xúc thế nhưng điên một lần là qua, thật là ngoài ý dự liệu.
"Như thế nào cảm giác khí lạnh nơi này lại lợi hại như vậy?" Cùng Vưu Nhiên diễn chung hợp Bùi Thừa đột nhiên cảm giác cả người lạnh băng, hắn nhịn không được nói thầm một tiếng, sau đó hắn hồ nghi mà nhìn phía cách đó không xa trên của kính.
Khi hắn thấy cái thân ảnh kia, cả người đều bị dọa run run.
Chỉ thấy kim chủ mặc đồ đen cỉa Vưu Nhiên giờ phút này đang âm lãnh lãnh mà ghé vào trên kính, nhìn bọn họ quay phim.
Đôi mắt Kim Hạt Sắc như Tử Thần thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Bùi Thừa.
***
"Đại nhân, ngài từ từ đợi em, thật sự tức giận sao? Ngài trước hết nghe em giải thích......"
Dọc theo đường đi, Vưu Nhiên đi theo Mục Phỉ đi ở giữa đường cây xanh, may mắn ban đêm không nhiều người lắm, bằng không nếu là làm người ngoài nghe thấy còn tưởng rằng các nàng đang cãi nhau.
"Kêu tôi đi chỗ khác chính là vì cùng người khác ôm!" Mục Phỉ đi tới xe bên, xoay người nhìn vẻ mặt Vưu Nhiên ý cười tràn đầy, cô có chút tức giận mà lên án.
"Đại nhân đại nhân, em không phải vì dùng một lần quay là qua sao, em biết ngài ở nơi đó thấy một màn như vậy khẳng định sẽ không cao hứng cho nên liền ra hạ sách này, hơn nữa em thề ta cùng vị kia diễn viên kia căn bản không có bất luận giao lưu gì, ôm cũng là rất nhẹ nhàng, một lần là thông qua!"
Vưu Nhiên dơ đôi tay cam đoan, tỏ vẻ chính mình chỉ là chuyên nghiệp ứng phó một chút, tuyệt không có ý gì khác.
Mục Phỉ nhìn con ngươi Vưu Nhiên tinh lượng cong cong, vẻ mặt cười nhìn chính mình.
"Không cho cười, có cái gì buồn cười, còn có loại cười xinh đẹp này không được đối những người khác lộ ra." Mục Phỉ rất là buồn bực mà nhắc nhở Vưu Nhiên vẫn luôn cười đến xán lạn như vậy.
Nhìn một cái, Mục Phỉ đại nhân kích động đến mặt đều đỏ.
"Tốt tốt tốt, em khẳng định sẽ không cười như vậy với người khác đâu, ôm một cái đại nhân, Vưu Nhiên ôm đại nhân một cái, đại nhân không giận, không giận......" Vưu Nhiên một bên hống, một bên đến gần Mục Phỉ đem đối phương mạnh mẽ ôm lấy.
Mục Phỉ lạnh mặt, biểu hiện đến không vui cực kỳ, "Tâm tình tôi hiện tại phi thường không tốt, em đừng tưởng rằng như vậy là có thể...... Ngô"
Chỉ thấy Vưu Nhiên cười ôm lấy mặt Mục Phỉ rồi lập tức hôn lên, nàng cảm giác được cảm xúc của đại nhân nháy mắt mềm mại xuống, nàng còn nếm tới được vị dấm tràn đầy.
"Đại nhân, tốt chút nào không." Một nụ hôn kết thúc, Vưu Nhiên nhẹ giọng hỏi Mục Phỉ hai tai hồng hồng.
Mục Phỉ nhìn Vưu Nhiên trước mặt, trong ánh mắt đối phương phảng phất có ngàn vạn ngôi sao, làm cô không dời mắt được, hãm sâu trong đó.
"Còn chưa có tốt." Mục Phỉ trả lời ngữ điệu trong đêm tối lạnh lẽo có vẻ thập phần nhu tình.
Cô ấn nút mở cửa xe, sau đó kéo tay Vưu Nhiên đem đối phương nhẹ nhàng kéo vào hàng phía ghế phía sau, ngay sau đó, cửa sổ xe cũng theo sao màn đêm trên trời đi tới chỗ sâu nhất rồi.
——
*Bánh quai chèo