Nhân vật: Mục Phỉ x Vưu Nhiên Số chương: 168c và 22 PN Tóm tắt một câu: Một vị quỷ hút máu quý tộc cao lãnh, cấm dục nhặt được một nhóc con đáng thương (thật ra là đại lão chính hiệu) bị nói lắp, sau đó chính là câu chuyện tình lãng mạn
Quý tộc Mục Phỉ đột nhiên đem về Mục gia một cô gái nhỏ, cả người thương tích.
Mọi người đều ngạc nhiên và nghi ngờ, một người cao ngạo lạnh lùng, lại không thích tiếp xúc người khác như Mục Phỉ, rốt cuộc thấy được điều gì ở bé con nói lắp kia mà đem về nhà chăm sóc
Chủ nhân gia tộc lãnh đạm trong miệng mọi người kia đang cảm thấy thật đau đầu:
"Ngươi định theo ta đến khi nào?"
"Ngài, thích, hoa, tôi, tôi muốn, đưa cho ngài."
Nữ hài tràn đầy tình cảm, trên tày đầy vết thương nhỏ, vẫn còn nắm bó hoa nhỏ màu tím, đưa cho người trong lòng - vị chỉ thuộc về hắc ám này.
Mười năm lúc sau, ở lần trao giải nọ.
Có người dò hỏi nàng: Vưu tiểu thư vì sao mỗi lần lộ diện, đều phải che hết cổ vậy?
Vưu Nhiên biểu tình vi diệu, chỉ có thể nhàn nhạt giải thích: "Chắc là do tôi sợ lạnh."
Kỳ thật, nàng cũng thực bất đắc dĩ.
Rốt cuộc, vị đại nhân nàng ái mộ kia đã sống hơn bảy trăm tuổi, thích bắt bẻ lại có thói ở sạch huyết tộc cao lãnh, yêu thích lớn nhất chính là ——
Dùng răng nhọn cắn cổ nàng,
Lưu lại dấu ẩn kia như để đánh dấu.
Cho dù đau đến rơi nước mắt, nàng cũng cam nguyện làm đồ ăn mỹ vị của đối phương.
Bởi vì tất cả của nàng chung quy vẫn thuộc về cô ấy