– Tôi sẽ quỳ ở đây khi nào ông ấy đồng ý để tôi vào bên trong thăm vợ tôi!
Chú Đức Tấn vừa dứt lời liền lập tức thực hiện những điều mình vừa nói. Hắn thực sự đã quỳ xuống trước cửa nhà kiên quyết không rời đi cho đến khi được vào trong.
Quản gia Lâm đứng hình sững sờ trong giây lát bởi ông không nghĩ Chu Đức Tấn sẽ làm thật. Cảm thấy chuyện này có chút không hay, quản gia Lâm liền lên tiếng khuyên can.
– Cậu đừng có cố chấp như vậy nữa có được không? Công chúa sẽ không thay đổi quyết định đâu. Hãy về đi!
Đáp lại quản gia Lâm là giữ im lặng từ Chu Đức Tấn. Sau bao nhiêu lần bị từ chối, cố gắng đến thế nào rồi bị đánh đập đuổi về Chu Đức Tấn vẫn không bỏ cuộc. Lần này cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, Chu Đức Tấn cũng nhất định phải gặp được Lương Tú Trân. Cho dù phải quỳ ngoài cửa này bao nhiêu lâu, hắn cũng sẽ làm. Khoảng thời gian hai người bị cấm đoán đối với hắn như vậy là quá đủ rồi, hắn không muốn chịu đựng thêm một giây phút nào nữa.
Trước sự cứng đầu của Chu Đức Tấn, quản gia Lâm chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Ông cũng muốn giúp lắm nhưng thân phận hiện tại không cho phép nên đành phải bỏ mặc hắn ở bên ngoài.
Cánh cửa gỗ đóng lại vang lên một âm thanh khá lớn. Bên ngoài chỉ còn một mình Chu Đức Tấn ngồi quỳ trước cửa.
Trong căn phòng vắng lặng, một mùi hương nhẹ nhàng của hoa nhài thoang thoảng khắp nơi. Đường Mạc Cửu chậm rãi thưởng thức tách trà nóng.
Bỗng.
Từ bên ngoài chuyển đến âm thanh của tiếng gõ cửa, Đường Mạc Cửu đặt tách trà xuống dưới bàn nói.
– Vào đi!
Được người bên trong cho phép, quản gia Lâm đẩy cửa bước vào bên trong. Đi gần đến chỗ Đường Mạc Cửu, quản gia Lâm cúi đầu đầy kính cẩn.
– Ông chủ, cậu ta lại tới nước rồi. Tôi đã cố gắng đuổi cậu ta về nhưng không được. Hơn nữa hôm nay cậu ta còn…
Quản gia Lâm còn chưa nói hết câu, Đường Mạc Cửu đã giơ tay ra hiệu dừng lại.
– Tôi biết mọi chuyện rồi cứ để nó quỳ ở ngoài đấy. Ông mau lên trên phòng chăm sóc cho Tú Trân, tôi sẽ tự mình giải quyết.
– Vâng.
Quản gia Lâm làm theo lời Đường Mạc Cửu nhanh chóng rời khỏi phòng riêng.
Không gian trong căn phòng nhanh chóng trở về sự tĩnh lặng vốn có sau khi cánh cửa gỗ đóng lại. Đường Mạc Cửu đứng bên cạnh cửa sổ bên trên lầu ba nhìn xuống dưới. Từ vị trí này ông có thể quan sát được mọi thứ đang diễn ra trong tầm mắt.
Nhìn Chu Đức Tấn quỳ trước cửa nhà, Đường Mạc Cửu không có lấy một chút mềm lòng. Ông vẫn thản nhiên thưởng thức tách trà nóng mà không đoái hoài đến việc Chu Đức Tấn sẽ đối mặt với những gì. Ánh mắt Đường Mạc Cửu không rời khỏi Chu Đức Tấn, khóe môi ông khẽ cong nên nở một nụ cười. Ông chính là đang muốn xem Chu Đức Tấn sẽ chịu đựng được đến bao giờ.
Để có thể được Đường Mạc Cửu chấp nhận cho vào trong gặp Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn không quan tâm tới việc bản thân phải quỳ trước cửa đến bao giờ.
Hấn đã quỳ ở đây gần hai tiếng đồng hồ, đầu gối bắt đầu cảm thấy đau đớn bởi toàn bộ sức lực của hắn đều đủ dồn lên đôi chân. Thế nhưng Chu Đức Tấn lại không hé răng kêu than nửa lời. Hắn nắm chặt tay lại cắn răng chịu đựng mặc cho ánh nắng chói chang vẫn đang chiếu xuống. Dù có khó khăn Chu Đức Tấn cũng không bỏ cuộc bởi hắn biết nếu bây giờ hắn dừng lại thì sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại vợ mình.
Chu Đức Tấn quỳ trước cửa đến chiều tối. Nhưng thật không may cho hắn, bầu trời đang nắng bất chợt nổi lên một cơn mưa rào. Mây đen kéo đến giăng kín cả bầu trời, những hạt mưa nặng trĩu bắt đầu rơi xuống đất như trút nước.
Đường Mạc Cửu đứng bên trên lầu nhìn xuống. Bên ngoài mưa bắt đầu nặng hạt hơn nhưng ông vẫn thấy Chu Đức Tấn quỳ trước cửa nhà. Ấm trà vừa pha cách đây không lâu đã cạn và dường như nó cạn theo khoảng thời gian Chu Đức Tấn quỳ trước cửa. Đường Mạc Cửu đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường rồi gật đầu mây cái. Xem ra lần này Chu Đức Tấn rất hạ quyết tâm và không hề nói suông như ông nghĩ.
Cánh cửa phòng đột ngột mở ra, quản gia Lâm chậm rãi bước vào bên trong phòng.
Giống như khung cảnh quản gia Lâm thấy cách đây vài tiếng, Đường Mạc Cửu vẫn đứng bên cạnh khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Quản gia Lâm tiến đến gần hơn chỗ Đường Mạc Cửu, hắng giọng lên tiếng.
– Ông chủ, cậu ta đã quỳ bên ngoài rất lâu rồi. Tôi nghĩ nếu cứ để thế này sẽ không ổn đâu ạ!
– Thằng nhóc đó cũng lì lợm thật bị đánh không biết bao nhiêu trận. Trời mưa lớn thế này vẫn quỳ.
– Vậy ông chủ tính sao với cậu ta?
Đường Mạc Cửu quay người lại nhìn quản gia Lâm mỉm cười nói.
– Cho thằng nhóc vào trong nhà đi.
– Ông chủ nói thật sao?
– Chẳng lẽ tôi đùa với ông? Mở cửa cho nó vào nhà, lấy bộ quần áo mới cho nó thay.
– Vâng.
Quản gia Lâm nhanh chóng lùi về sau làm theo lời Đường Mạc Cửu.
Bên ngoài, trời mưa như trút nước. Cả người Chu Đức Tấn ướt sững, đôi chân cứng đơ không thể cử động được. Có lẽ do quỳ quá lâu nên mới vậy. Khuôn mặt hắn nhợt nhạt, đôi môi trắng bệnh không một chút sức sống. Chu Đức Tấn nắm chặt tay lại cố gắng nhịn những cơn đau đang truyền đến khắp cơ thể. Hắn dần trở nên mất sức, đôi lúc tưởng chừng sắp gục ngã nhưng vẫn cố không khụy gối. Chu Đức Tấn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, đợi cho đến khi cảnh cửa gỗ kia mở ra.
Đột nhiên.
Chu Đức Tấn không còn cảm thấy những cơn mưa trút xuống vai mình nữa. Hình như mưa đã tạnh rồi thì phải?
Gắng gượng ngẩng đầu lên nhìn, thu gọn trong tầm mắt hắn là bóng dáng quản gia Lâm. Cả người Chu Đức Tấn bây giờ đã rã rời, hắn dùng chút sức lực yếu ớt kia chậm rãi nói ra từng chữ.
– Quản… quản gia! Ông… ông…
– Ông chủ cho phép cậu vào trong thăm cô chủ rồi. Cậu mau đứng dậy đi!
– Thật… thật vậy sao? Tốt quá rồi. Cảm ơn ông!
Khoé môi Chu Đức Tấn khẽ cong lên nở một nụ. Sau bao nhiêu cố gắng thì cuối cùng hắn cũng đã được Đường Mạc Cửu chấp nhận. Chu Đức Tấn vịn tay xuống dưới đất làm trụ đứng dậy. Thế nhưng còn chưa đứng được thẳng người, Chu Đức Tấn suýt nữa đã ngã quỵ xuống đất. Đôi chân hắn không có cảm giác, cơ thể còn cảm thấy vô cùng nặng nề. Chu Đức Tấn nhìn về phía trước nhưng chỉ thấy những hình ảnh mờ ảo chứ không rõ như mọi ngày.
Quản gia Lâm vội đưa tay đỡ Chu Đức Tấn vào trong nhà.
Để Chu Đức Tấn ngồi xuống ghế sofa, quản gia Lâm liền đưa cho hắn một chiếc khăn và một bộ quần áo mới.
– Cậu lau khô người rồi thay bộ mới cho đỡ bị cảm. Thay xong thì có thể lên lầu gặp cô chủ!
– Cảm ơn ông!
– Đừng cảm ơn tôi, người cậu cần cảm ơn là ông chủ tôi mới đúng.
– Tôi hiểu rồi.
Quản gia Lâm khẽ gật đầu rồi quay lưng rời đi.
Chu Đức Tấn nhanh chóng thay một bộ quần áo mới rồi đi theo chỉ dẫn trước đó của quản gia Lâm. Hắn lên cầu thang tầng ba bằng những bước chân vô cùng nặng nề.
Đứng trước căn phòng cuối dãy hành lang, Chu Đức Tấn cẩn thận mở cửa bước vào bên trong. Hắn nhìn xung quanh phòng một lượt thấy Lương Tú Trân đang nằm trên giường liền vội vàng đến kế bên.
Chu Đức Tấn chạm nhẹ tay vào trán Lương Tú Trân kiểm tra thử. Thấy trán cô không quá nóng liền thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ Lương Tú Trân đã hạ sốt so với hôm qua.
Đang miên man chìm trong giấc ngủ. Lương Tú Trân cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền đến cơ thể. Cô khẽ nhíu mày tỉnh giấc, đôi mắt mơ màng hình thấy hình ảnh của Chu Đức Tấn. Ban đầu Lương Tú Trân còn tưởng bản thân bị ảo giác do chưa hạ sốt cho đến khi nghe thấy giọng nói của Chu Đức Tấn vang lên bên tai.
– Tú Trân, em tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào rồi đã đơn mệt hơn chưa?
Tuy đầu óc có chút mơ hồ nhưng Lương Tú Trân vẫn nhận ra những thứ cô đang cảm nhận không phải mơ. Bàn tay to lớn của Chu Đức Tấn chạm vào má, cô liền cảm nhận được sự ấm áp. Lương Tú Trân đưa tay đặt lên tay hắn, ánh mắt đã không còn mơ hồ như trước ngược lại còn vô cùng rõ ràng. Lương Tú Trân thấy Chu Đức Tấn đang ở trước mắt, hắn thực sự đang ở bên cạnh. Cô cố dùng chút sức lực yếu ớt của mình nói.
– Đức Tấn, anh… anh đến rồi?
– Phải! Anh đến rồi.
Lương Tú Trân vịn tay xuống giường làm trụ ngồi dậy, Chu Đức Tấn cũng nhanh chóng giúp cô một tay. Hắn đặt một chiếc gối sau lưng để cô tựa vào, từng hành động đều vô cùng ân cần.
Mệt mỏi ngồi trên giường, Lương Tú Trân nặng nhọc thở ra. Cô chăm chú nhìn Chu Đức Tấn thật lâu sau nhiều ngày không gặp. Suốt khoảng thời gian qua, cô cứ nghĩ sẽ bị ông ngoại cấm đoán mãi nhưng không ngờ điều bất ngờ đã xảy ra.
Lương Tú Trân chậm rãi đưa tay lên chạm vào những vết bầm tím trên gương mặt Chu Đức Tấn. Mỗi lần thấy hắn bị đánh cô chỉ muốn xông đến để ngăn cản nhưng luôn bị quản gia Lâm giữ lại.
Đối diện với Chu Đức Tấn trong khoảng cách gần, Lương Tú Trân mới thấy rõ được từng vết thương trên mặt hắn. Và cô hiểu rõ không chỉ trên mặt mà ngay cả trên người Chu Đức Tấn cũng sẽ có vết thương do bị đánh.
Ánh mắt Lương Tú Trân luôn nhìn Chu Đức Tấn không rời thậm chí cô còn chẳng lên tiếng nói một câu. Chu Đức Tấn thấy lạ, bèn nắm lấy bàn tay mà cô đặt trên má mình hỏi.
– Em sao vậy? Vẫn không tin là anh đang ở trước mặt em hả?
Lương Tú Trân lắc đầu, nói.
– Không phải là em không tin, em chỉ đang muốn nhìn anh kỹ hơn thôi. Anh bị đánh có đau lắm không?
– Không đau, mấy vết thương này thì nhằm nhò gì chứ. Anh chỉ cần bôi thuốc mấy ngày là khỏi thôi mà.
Chu Đức Tấn vừa cười vừa nói cho qua chuyện. Mấy ngày qua hắn bị đánh thế nào cô hiểu rõ nhưng hiên giờ cô đang ốm, hắn không muốn cô suy nghĩ thêm. Hơn nữa, Chu Đức Tấn bị đánh cũng là bị đánh bởi người của Đường Mạc Cửu. Khó khăn lắm hắn mới được Đường Mạc Cửu chấp nhận cho vào thăm Lương Tú Trân. Vậy nên Chu Đức Tấn không muốn để quan hệ giữa Lương Tú Trân và ông ngoại xấu đi.
– Đức Tấn, anh đang nghĩ gì vậy?
– À không, anh có nghĩ gì đâu.
– Nhưng sao anh vào nhà được vậy? Em nhớ ông khó khăn với anh lắm mà.
– Chuyện đó em không cần phải lo. Anh có cách riêng của mình. Ai rồi cũng phải khuất phục trước anh thôi.
Nhìn vẻ mặc đắc thắc của Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân bật cười thành tiếng. Cô còn lo bản thân bị ốm như vậy, hôm nay Chu Đức Tấn đến sẽ bị đánh không ai ngăn cản nhưng may mắn là ông cô vẫn còn chút tình thương.
– Vợ, em có muốn ăn gì không để anh nấu cho em?
– Em không đói. Anh chỉ cần ngồi đây cùng em thôi là được.
– Vậy thì anh sẽ ở đây cùng em!
Thực ra Chu Đức Tấn còn muốn ở bên Lương Tú Trân lâu thêm một chút nhưng thời gian có hạn. Hắn được phép vào thăm cô, chỉ là thăm trong thời gian cho phép mà thôi.
Cả người Lương Tú Trân mệt lả, trong đầu cô có rất nhiều điều muốn nói với Chu Đức Tấn nhưng cổ họng khô khốc chẳng nói được câu gì. Bàn tay nhỏ vẫn cố nắm chặt lấy tay hắn bởi cô sợ nếu buông tay Chu Đức Tấn sẽ không còn ở đây.
Được vào thăm vợ nên Chu Đức Tấn tận dụng hết thời gian để bù lại lúc cô bệnh mà hắn không thể ở bên cạnh. Mỗi khi Lương Tú Trân cần gì, Chu Đức Tấn đều nhanh chóng đáp ứng. Hắn cứ thế ở bên cạnh chăm sóc cho đến khi cô ngủ.
Bỗng.
Bên tai Chu Đức Tấn truyền đến âm thanh từ tiếng cửa gỗ. Hắn quay đầu lại về sau, nhìn thấy Đường Mạc Cửu đang ra hiệu. Hiểu ý, Chu Đức Tấn lập tức gật đầu đáp lại.
Quay sang nhìn Lương Tú Trân, thấy cô đã ngủ say Chu Đức Tấn nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi tay mình. Từng hành động đều vô cùng chậm rãi để không làm cô tỉnh giấc.
Rời khỏi phòng riêng, Chu Đức Tấn theo Đường Mạc Cửu đến phòng sách của ông ta.
Ngồi đối diện với Đường Mạc Cửu, Chu Đức Tấn không biết nên bắt đầu từ đâu. Mỗi lần gặp mặt, nếu không phải bị mắng chửi thì Chu Đức Tấn cũng nhận vài cú đánh từ Đường Mạc Cửu. Do không có ấn tượng tốt ngay từ ban đầu nên khi chỉ có hai người trong phòng riêng, bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Đường Mạc Cửu rót ra một tách trà nóng, mùi hương thoang thoảng khắp căn phòng khiến tâm trạng ông cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Trên bàn có đủ sáu tách trà nhưng chỉ duy nhất tách trà của Đường Mạc Cửu là có trà còn Chu Đức Tấn thì không. Rõ ràng ông đang thể hiện sự khinh thường cùng thái độ không nghênh đón với hắn.
Cứ im lặng mãi cũng không phải là cách, Chu Đức Tấn đành tìm cách mở lời trước.
– Cháu cảm ơn ông vì đã cho phép cháu vào nhà thăm Tú Trân!
Đường Mạc Cửu nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên. Ông hạ tách trà trên tay xuống, đáp.
– Cậu còn biết nói lời cảm ơn sao? Tôi tưởng người như cậu thì chỉ biết làm khổ người khác thôi?
– Không, không phải như ông nghĩ đâu!
– Mà cậu cũng đừng tưởng bở! Tôi cho phép cậu vào thăm Tú Trân bởi vì nó bị ốm mấy ngày nay hơn nữa điều nó muốn là được gặp cậu. Tôi là người làm ông, không thể trơ mắt đứng nhìn vậy nên tôi mới cho cậu bước chân vào nhà tôi. Còn chuyện chấp nhận thì không bao giờ!
Nghe lời khẳng định đầy kiên quyết của Đường Mạc Cửu, Chu Đức Tấn biết hắn hoàn toàn vẫn chưa có được sự chấp thuận. Hoá ra hôm nay hắn bước chân vào Đường gia cũng là một sự may mắn. Trong đầu Chu Đức Tấn bây giờ xuất hiện một câu hỏi, đến bao giờ hắn mới được sự công nhận của Đường Mạc Cửu?
Suốt khoảng thời gian qua Chu Đức Tấn đã cố gắng rất nhiều, hắn vẫn luôn cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể làm vừa ý Đường Mạc Cửu. Xem ra chuyện đưa Tú Trân trở về Chu gia khó hơn Chu Đức Tấn tưởng tượng.
Đường Mạc Cửu nhìn Chu Đức Tấn rất lâu như thể đang có rất nhiều sy nghĩ về hắn. Nghĩ lại, chuyện Chu Đức Tấn quỳ bên ngoài cửa lâu đến như vậy ngay cả khi bản thân đang bị thương trước đó mà vẫn không rời đi khiến Đường Mạc Cửu có một suy nghĩ khác. Mấy ngày qua ông không cho Lương Tú Trân gặp Chu Đức Tấn cũng vì lý do riêng. Đường Mạc Cửu chính là đang muốn xem khi bị cấm đoán như vậy, Chu Đức Tấn sẽ kiên trì đến đâu hay lại dễ dàng bỏ cuộc. Tình yêu mà hắn dành cho Lương Tú Trân có đủ lớn để bảo vệ cô lần nữa hay không. Và xem ra, Chu Đức Tấn đã có được một chút sự tin tưởng của Đường Mạc Cửu.
Đường Mạc Cửu ho lên vài tiếng ra hiệu. Chu Đức Tấn lập tức đổ dồn ánh mắt về phía ông chăm chú nghe những điều ông sắp nói.
– Cậu định để Tú Trân ở Đường gia đến bao giờ?