Chương 7

Chấn động, người đứng đầu tập đoàn Mặc thị bị gϊếŧ, chỉ bắt được một hung thủ.

Ngày hôm sau, liền có trang báo đăng tin.

Bài viết giới thiệu chi tiết về thân thế của Mặc Dạ và tình cảm với vợ cùng đầu đuôi vụ án: Vì cứu vợ mà đi gặp bọn bắt cóc một mình, bọn bắt cóc thấy cảnh sát liền mất trí bắn súng, cuối cùng Mặc Dạ bị trúng đạn nhưng chỉ có một kẻ bị bắt, còn hai kẻ đã lên xe chạy thoát. Sau đó, giải thích rằng kẻ bắt cóc là người phụ trách của một công ty đã phá sản do tập đoàn Mặc thị, vì báo thù nên đã đi tống tiền.

~~~

Nhân vật chính trong vụ án ồn ào huyên náo mấy ngày nay đang nằm trên giường bệnh, hô hấp yếu ớt. Bạch Tiểu Tiểu cầm tờ giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, giữa một đám họ hàng thân thích đang ồn ào khóc lóc thì cô có vẻ rất yên tĩnh.

Mặc Dạ mất quá nhiều máu, khó khăn lắm mới cứu lại được thì bệnh tình lại trở nên nguy kịch, bác sĩ nói chỉ sợ là hắn không chịu nổi mấy ngày nữa, cần phải chuẩn bị đi.

Chuẩn bị cái gì?

Đương nhiên là chuẩn bị hậu sự.

Phòng bệnh từ từ yên tĩnh lại, chỉ còn mấy người có quan hệ tốt với Mặc Dạ. Hắn giống như là hồi quang phản chiếu, yếu ớt nhìn bọn họ.

Các bậc cha chú một mình nói chuyện với hắn xong, người đi vào cuối cùng là Bạch Tiểu Tiểu.

Cô như một bông hoa bị mưa gió tàn phá nặng nề, đau khổ khóc lóc bên giường bệnh.

Tâm trí của Mặc Dạ có chút tan rã, gò má vốn khỏe mạnh giờ lại bao phủ một màu xám trắng, giống như bao người sắp chết khác. Hắn nghĩ: Bạch Tiểu Tiểu thật sự thích khóc, gần đây cô rất hay khóc. Trước khi bị bắt cóc, cô luôn lén khóc một mình. Khi đó hắn không rảnh quan tâm tại sao cô lại khóc, bỏi vì trước mặt hắn cô luôn tươi cười.

Bây giờ cô cũng đang cười với hắn.

Tiếng khóc dần dần biến thành tiếng cười, Mặc Dạ thấy Bạch Tiểu Tiểu đang cúi đầu cười.

“A Dạ.” Cô dịu dàng gọi tên hắn, vuốt ve tay hắn: “Anh sắp chết rồi, em rất vui.”

“Tiết Tiếu Ngưng sẽ không tới đây đâu, bởi vì cô ta đã điên rồi.”

“Khắp người anh đều là máu, cô ta rất sợ.”

Mặc Dạ không hiểu cô đang nói gì.

Bạch Tiểu Tiểu cầm tay hắn đặt lên mặt mình, híp mắt nhỏ giọng nói: “Anh biết không, trước khi Tiết Tiếu Ngưng về nước em chưa từng nghi ngờ anh, em quá yêu anh, cũng quá tin tưởng anh.”

“Nhưng mà em cũng rất sợ.”

“ Anh không biết khi Tương Ngọc đưa chứng cứ cho em, em đã đau khổ đến mức nào đâu. Chồng của em, theo đuổi em chỉ vì một trò đùa, cưới em vì hình tượng của Mặc thị, thuận tiện để em mang thai hộ mối tình đầu của hắn, không muốn cô ta phải đau khổ vì sinh con, có phải là em rất ngu không?”

Mặc Dạ từ từ mở to mắt.

Bạch tiểu Tiểu cười khẽ: “A Dạ, rốt cuộc là tại sao vậy?”

“ Tại sao đến cả tính mạng của em mà anh cũng không tha vậy? Cắt đứt mọi mối quan hệ của em chỉ để khi em chết sẽ không có ai nghi ngờ.”

Người đẹp rơi lệ, người gặp xót thương.

“ Cô ta không sinh con được nên em sinh, cô ta không ở trong nước nên anh cũng đi theo công tác, cô ta quay lại, em phải biến mất, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà bắt tôi phải trở thành cục đá kê chân cho tình yêu kinh tởm của hai người? Tôi cũng… là một con người cơ mà.”

Cô càng nói, hô hấp của Mặc Dạ càng gấp gáp.

“Tôi cũng muốn sống với anh đến răng long đầu bạc lắm nhưng A Dạ, là anh không cho tôi cơ hội này. Nhưng mà anh yên tâm đi, bọn nhỏ sẽ không bao giờ biết được chuyện này, cảm ơn anh và Tiết Tiếu Ngưng đã thay tôi tạo ra một lời nói dối hoàn mĩ như vậy.”

“Diễn mệt lắm đúng không? A Dạ, sau này anh không cần diễn trước mặt tôi nữa rồi.”

Bạch Tiểu Tiểu cúi người, cười nói bên tai hắn: “Anh có thể đi chết rồi.”

Ở ngoài cửa, mẹ Mặc nghe thấy tiếng gào khóc vô cùng đau đớn.

---

Tang lễ của Mặc Dạ cũng không long trọng, nhà họ Mặc đối mặt với khó khăn lớn, phải nhờ ông Mặc ra tay ngăn cơn sóng dữ mới không bị đối thủ cạnh tranh cắn xé hết, tuy rằng vẫn là gia tộc lớn nhưng không thể bằng lúc trước.

Lúc Chu Tử Đình tới, Bạch Tiểu Tiểu đang cúi đầu an ủi Mặc Thừa trong lòng. Cô mặc một chiếc váy dài màu đen, gầy gò yếu ớt, cô đơn ở trong làn mưa bụi lất phất lại rất xinh đẹp.

Chu Tử Đình mới thu mua được cổ phần của Mặc Thị, anh ta tới đây để dâng hoa. Khi anh ta xoay người rời đi, Bạch Tiểu Tiểu bước ngang qua.

Xung quanh không có ai, Chu Tử Đình khẽ cười: “Tiểu Tiểu.”

Bạch Tiểu Tiểu nhíu mày, không để ý tới anh ta.

“Dù gì chúng ta cũng là bạn, hợp tác xong liền vứt đi như vậy sao?” Chu Tử Đình hỏi.

Bạch Tiểu Tiểu chỉ cảnh cáo nhìn anh ta: "Anh và tôi đều biết ngay từ đầu anh theo đuổi tôi vì cái gì."

“Chẳng qua chỉ là một sở thích nho nhỏ... nếu em không dễ lừa thì thôi vậy.” Anh ta nở nụ cười như mọi khi: “Tạm biệt.”

Bạch Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, từ từ trở lại linh đường.

Mẹ Mặc trung niên mất chồng, bây giờ lại mất con trai, vừa ôm mấy đứa bé vừa khóc. Thấy Bạch Tiểu Tiểu, lần đầu tiên trong tim bà ấy dâng lên sự mềm mại vì đồng bệnh tương liên.

“Mẹ đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc con của A Dạ và con thật tốt.” Cô nhẹ nhàng nói.

Chúng là con của cô, vĩnh viễn.