Mẹ Mặc nhắc tới Tiết Tiếu Ngưng là bởi vì cô ta sắp về nước. Nhà họ Tiết và nhà họ Mặc đã từng làm hàng xóm một đoạn thời gian. Sau khi Tiết Tiếu Ngưng tốt nghiệp cấp ba liền sang nước ngoài nhưng vẫn còn liên hệ với mẹ Mặc.
Bạch Tiểu Tiểu còn nhớ rõ năm đó cô chưa quá hai mươi hai tuổi, làm việc ở công ty nhà họ Mặc một năm, Mặc Dạ cũng âm thầm theo đuổi cô một năm, lòng người đều là thịt, cô không thể không rung động. Hơn nữa, khi cô bị cha mẹ hút máu dây dưa, hắn giống như là thiên thần hạ phàm xuống cứu vớt cô vậy. Đầu óc Bạch Tiểu Tiểu nhất thời nóng lên liền đi đăng kí kết hôn với Mặc Dạ.
Lúc ấy tình cảm mặn nồng, Bạch Tiểu Tiểu cũng không quan tâm bọn họ có con hay không, Mặc Dạ thì tỏ vẻ hắn có thể phẫu thuật, không muốn Bạch Tiểu Tiểu có tiếc nuối gì. Hai người ra nước ngài làm thụ tinh trong ống nghiệm, sau khi trở về mẹ Mặc với biết chuyện họ đã kết hôn. Lúc ấy Mặc Dạ đang vội chuyện của công ty, mẹ Mặc liền hẹn Bạch Tiểu Tiểu ra ngoài một mình.
Mẹ Mặc khắc nghiệt, khinh thường nói chuyện với cô, sau đó ném cho cô một tờ chi phiếu 500 vạn (~18 tỷ) yêu cầu cô ly hôn với Mặc Dạ, bà ấy chỉ thừa nhận một người con dâu duy nhất là Tiết Tiếu Ngưng.
Tiết Tiếu Ngưng là bạch phú mỹ chính hiệu, cho dù là khuôn mặt hay bằng cấp, cái nào cũng hơn Bạch Tiểu Tiểu rất nhiều. Cho dù đã thành Mặc phu nhân nhưng tự ti tiềm tàng trong lòng Bạch Tiểu Tiểu lại chưa bao giờ biến mất. Cô chỉ là một người thường chân tay vụng về, có tài đức gì mà khiến Mặc Dạ yêu thích như thế chứ?
Nếu không phải hiểu lầm tình một đêm lúc trước thì bọn họ cũng chẳng còn mối liên quan nào cả. Rốt cuộc thì đến cả nhân viên lau dọn trong công ty cũng cảm thấy bọn họ không xứng đôi một chút nào.
Bạch Tiểu Tiểu không chịu lấy chi phiếu. Tuy rằng cô cảm thấy xấu hổ, khó chịu nhưng không phải người hám làm giàu. Chỉ là cô càng ngày càng không tự tin, thậm chí kháng cự sự dịu dàng chăm sóc của Mặc Dạ. Mặc Dạ suốt ngày đi sớm về muộn, không nhận ra tâm bệnh của Mặc Tiểu Tiểu nên vào một ngày nào đó, sau khi về nhà thì hắn phát hiện Bạch Tiểu Tiểu đã biến mất.
Bạch Tiểu Tiểu quyết định bỏ đi là vì cô tìm thấy một tấm ảnh trong quần áo Mặc Dạ. Trong ảnh, Tiết Tiếu Ngưng mặc đồng phục nở nụ cười xán lạn, tự tin như ánh nắng mặt trời, khiến người ta không nhịn được mà ngắm nhìn.
Bạch Tiểu Tiểu kí giấy thỏa thuận ly hôn xong liền đặt trong phòng ngủ, cầm theo số hành lí ít ỏi rời khỏi nhà họ Mặc. Mặc Dạ hỏi tất cả mọi người nhưng không một ai biết cô đã đi đâu. Người hầu đối diện với khuôn mặt sắp đóng băng của Mặc Dạ, nói ra cái Bạch Tiểu Tiểu gọi là lí do: “Phu nhân nói muốn sang thành phố bên cạnh du lịch một thời gian...”
Nhưng mà cô căn bản là không mua vé xe, không đi du lịch, không về quê. Cô cũng không liên hệ với người thân, bạn bè hay đồng nghiệp, cứ như là bốc hơi giữa thế gian, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Mặc Dạ.
Mà sau khi Mặc Dạ biết được những việc mẹ Mặc đã từng làm thì vô cùng thất vọng: “Mẹ, Tiểu Tiểu còn đang mang thai, sao mẹ có thể làm như vậy chứ?”
Vậy khoảng thời gian đó Bạch Tiểu Tiểu đang ở đâu vậy? Cô ở trong biệt thự của Chu Tử Đình.
Thực tế cô biết Chu Tử Đình có thiện cảm với mình nhưng cô không muốn gặp lại Mặc Dạ. Mà Chu Tử Đình là con nhà phú quý, nhà họ Chu cũng không thua kém nhà họ Mặc, hơn nữa Chu Tử Đình cũng có thủ đoạn riêng. Cho dù Mặc Dạ nghi ngờ như thế nào thì cũng không thể duỗi tay vào nhà họ Chu.
Mấy tháng dưỡng thai đó, Chu Tử Đình rất quan tâm chăm sóc cho cô. Biết cô không nỡ bỏ đứa bé, thậm chí còn nửa giả nửa thật nói nếu cô thật sự không muốn ở bên Mặc Dạ nữa thì anh ta có thể làm ba của đứa bé.
Trong lòng Bạch Tiểu Tiểu có chút dao động nhưng cuối cùng cô vẫn từ chối Chu Tử Đình: “Như vậy đối với anh là không công bằng.”
Người cô yêu từ trước đến nay đều là Mặc Dạ.
Lúc đứa bé sinh ra cũng là lúc Mặc Dạ tìm được Bạch Tiểu Tiểu. Hắn trở nên vô cùng tiều tụy, cái gì mà bình tĩnh lí trí hay khí phách hăng hái đều biến mất hầu như không còn. Hắn như kẻ lạc đường trên sa mạc tìm được ốc đảo, hèn mọn cầu xin cô đừng đi: “Tiểu Tiểu, con không thể không có cha, anh cũng không thể không có em.”
Người mình yêu toát ra sự yếu ớt cuối cùng vẫn làm Bạch Tiểu Tiểu buông vũ khí đầu hàng. Mặc Dạ giải thích ảnh chụp là mẹ Mặc đưa cho hắn, hắn căn bản là không chú ý nên mới bỏ vào túi. Hơn nữa Tiết Tiếu Ngưng chỉ từng là hàng xóm, tuy rằng có quen biết nhưng sau khi tốt nghiệp cấp ba bọn họ liền rất ít liên hệ với nhau. Huống chi đối phương đã có bạn trai rồi, trong lòng hắn chỉ có duy nhất Bạch Tiểu Tiểu mà thôi.
Bây giờ nghĩ lại, ngay cả chính Bạch Tiểu Tiểu cũng không hiểu tại sao đoạn thời gian đó mình lại mẫn cảm đa nghi như vậy. Cô quá để ý đến ánh mắt của người khác, còn suýt vì vậy mà mất đi Mặc Dạ. Nhưng mà may mắn Mặc Dạ chưa từng từ bỏ, cuối cùng thì bọn họ cũng tìm lại được sự ngọt ngào và tin tưởng khi xưa.
Mẹ Mặc nhắc tới chuyện Tiết Tiếu Ngưng về nước, Bạch Tiểu Tiểu cũng chỉ khó chịu một lúc. Cô không muốn tổn thương sự tin tưởng giữa mình và Mặc Dạ một lần nữa. Lúc đi ngủ, cô rúc vào lòng Mặc Dạ, nghe hắn nhắc đến bữa tiệc tối tháng sau. Đó là bữa tiệc chúc thọ nhà họ Tiết, thuận tiện để người ở thành phố A quen mặt Tiết Tiếu Ngưng. Mặc Dạ thường xuyên có mối làm ăn với nhà họ Tiết nên cũng nhận được thư mời: “Ngày năm chúng ta cùng đi, đến lúc đó bình dấm chua nhỏ đừng ăn dấm linh tinh đấy.”
Bạch Tiểu Tiểu giả vờ tức giận, nhẹ nhàng đấm vào ngực Mặc Dạ: “Ở trong mắt anh, em là người như vậy sao?”
Mặc Dạ bắt được tay cô, hôn hai cái: “Được được được, thật ra ở trong mắt anh Tiểu Tiểu chính là người xinh đẹp nhất.”
Hai người lại trêu đùa một phen, sau đó thì thuận thế cởϊ áσ tháo thắt lưng, một đêm ngọt ngào.