Bệnh viện là sản nghiệp nhà họ Mặc, bác sĩ phụ trách cho Bạch Tiểu Tiểu đã công tác ở nhà họ Mặc một thời gian. Mặc Dạ thấy Bạch Tiểu Tiểu vẫn còn do dự liền hỏi bác sĩ những nguy hiểm khi mang thai do say rượu, sau đó tỉ mỉ nói với cô một lần, hơn nữa bác sĩ cũng đề nghị phá thai nên Bạch Tiểu Tiểu mới đồng ý làm giải phẫu.
Cho dù là phá thai thì Mặc Dạ cũng chọn bệnh viện và bác sĩ tốt nhất. Nếu không phải do công ty quá nhiều việc không thể không có hắn thì Mặc Dạ còn muốn đi cùng từ đầu đến cuối. Bạch Tiểu Tiểu không muốn khiến hắn phân tâm, không chịu để hắn đi cùng nên Mặc Dạ chỉ có thể để thư ký thay hắn xem những việc cần chú ý.
Những ngày nằm viện, chỉ cần rảnh rỗi thì Mặc Dạ đều mang cháo đến cho cô. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Bạch Tiểu Tiểu, hắn không nhịn được nắm tay cô nói: “Tiểu Tiểu, khiến em chịu khổ rồi.”
Bạch Tiểu Tiểu dựa sát vào hắn, cũng không nói chuyện.
Vợ của tổng tài nằm viện, tổng tài hỏi han ân cần. Tin tức này khiến không ít người âm thầm ghen ghét: Cũng chỉ là phá thai mà thôi, làm ra vẻ cái gì?
Công ty vốn dĩ đã lớn, mấy tháng này Mặc Dạ còn phải thường xuyên ra nước ngoài, lúc trở về đều gầy hẳn đi, có đôi khi còn phải dỗ con. Bạch Tiểu Tiểu thấy cũng đau lòng, liền đề nghị đưa ba đứa bé đến chỗ mẹ của Mặc Dạ: “Tiểu Kỳ cũng ở bên đó, mẹ lại thích trẻ con, vừa lúc đưa qua một đoạn thời gian để mấy anh em nó bồi dưỡng cảm tình.”
Mặc Dạ hơi nhíu mày, thiên tính của mẹ khiến Bạch Tiểu Tiểu luôn không muốn đứa bé rời khỏi mình, bây giờ chịu nhượng bộ lớn như vậy, hắn cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Mẹ Mặc gần năm mươi tuổi vẫn bảo dưỡng rất tốt. Lúc trước, khi biết tin con trai đang theo đuổi Bạch Tiểu Tiểu đã vô cùng phản đối. Mãi cho đến khi Mặc Kỳ sinh ra, Mặc Dạ khuyên nhủ cả một ngày bà ấy mới miễn cưỡng tiếp nhận đứa con dâu này. Bà ấy không muốn tham gia vào cuộc sống tình cảm của con trai nên ở một mình giữa trung tâm thành phố. Ba Mặc mất sớm nên Mặc Dạ liền dứt khoát đưa Mặc Kỳ hai tuổi cho bà ấy chăm sóc để đỡ cô đơn.
Đây là kết quả khi hai bên đều thỏa hiệp, tuy rằng Bạch Tiểu Tiểu không nỡ rời xa con nhưng khi đó cô lại mang thai song sinh, thật sự không chia ra được quá nhiều sức lực nên chỉ có thể đồng ý.
Bạch Tiểu Tiểu chỉ ghé qua biệt thự nhỏ giữa trung tâm thành phố có vài lần. Ở đây không hổ là tấc đất tấc vàng, cho dù là xanh hóa hay vấn đề an toàn thì đều đứng thứ nhất thành phố A. Trong vườn hoa trước biệt thự, mẹ Mặc đội mũ che nắng, cầm bình tưới nước cho mấy bụi hoa. Biết có người tiến vào cũng không ngẩng đầu: “Sống thế giới của hai người xong rồi nên mới chịu đến gặp mặt bà già này sao?”
Hầu như lần nào gặp mặt cũng như vậy, lời trong lời ngoài đều là chèn ép câu nói năm đó của Mặc Dạ “Con muốn cùng Tiểu Tiểu sống thế giới của hai người.”
Bạch Tiểu Tiểu có chút xấu hổ, cô nở nụ cười, ôm Mặc Thừa đang yên lặng ngủ cho mẹ Mặc xem: “Mẹ, bọn con mang cháu đến thăm mẹ.”
Cô và mẹ Mặc không thân thiết nổi nhưng không thể để Mặc Dạ kẹp ở giữa khó xử.
“Bình thường làm phiền mẹ chăm sóc Tiểu Kỳ, con và A Dạ mới có thời gian yên tâm làm việc.”
Sắc mặt mẹ Mặc nhàn nhạt, cũng không trả lời. Bà ấy trêu Mặc Thừa mấy cái, nghe thấy Mặc Dật và Mặc An kêu một tiếng bà nội mới cho một gương mặt tươi cười, vươn tay ra: “Bé ngoan của bà, tới đây để bà ôm nào.”
Ôm xong liền mang hai đứa bé vào trong phòng, không thèm quan tâm đến Bạch Tiểu Tiểu và Mặc Dạ. Trong mắt Mặc Dạ lộ ra áy náy, hắn đứng lại cùng Bạch Tiểu Tiểu, ôm bả vai cô dịu dàng an ủi: “Tiểu Tiểu, tính tình của mẹ vốn là vậy, em đừng để trong lòng.”
Bạch Tiểu Tiểu mỉm cười: “Em biết, không sao đâu.” Ít nhất bây giờ đã tốt hơn lúc bà ấy ném cho cô một tờ chi phiếu rồi kêu cô cút đi nhiều rồi.
Buổi chiều, lúc nhà trẻ của Mặc Kỳ tan học, Bạch Tiểu Tiểu liền tự mình đi đón, kết quả Mặc Kỳ nhìn cô nửa ngày mới gọi một tiếng mẹ. Trong lòng Bạch Tiểu Tiểu vô cùng chua sót, mặc dù lúc trước cô đã nghĩ tới Mặc Kỳ có khả năng bị mẹ Mặc ảnh hưởng mà không gần gũi với cô nhưng khi ngày này thật sự đến thì cô vẫn khó có thể tiếp thu.
Mặc Kỳ trưởng thành sớm, tuy rằng mới ba tuổi nhưng vô cùng thông minh, cảm nhận được Bạch Tiểu Tiểu mất mát, bé cúi đầu tự hỏi một chút rồi đưa túi kẹo trong tay cho Bạch Tiểu Tiểu. Đây là kẹo của nước D, trong nước không có bán, Mặc Dạ cũng từng mua cho cô một lần.
Cô nhận lấy kẹo, sờ đầu Mặc Kỳ, rất vui vẻ vì con trai vẫn chịu gần gũi với mình: “Cảm ơn Tiểu Kỳ vì đã cho mẹ kẹo.”
Giọng nói Mặc Kỳ nho nhỏ: “Không cần cảm ơn, là người khác đưa cho bà nội.”
Người khác là ai, sau cơm tối Bạch Tiểu Tiểu liền biết. Từng là người được chọn làm con dâu trong lòng mẹ Mặc – Tiết Tiếu Ngưng.