Tất cả mọi người đều cảm thấy Bạch Tiểu Tiểu rất hạnh phúc. Chính Bạch Tiểu Tiểu cũng cảm thấy như vậy.
Chỉ trong ba năm, cô từ một nhân viên nho nhỏ trong công ty nhảy lên thành phu nhân của tổng tài, có một người chồng vừa đẹp trai vừa chung tình, người phụ nữ nào mà không ghen tị với cô chứ.
Bạch Tiểu Tiểu nhẹ nhàng vuốt bụng mình, tưởng tượng đến cảnh Mặc Dạ vô cùng vui vẻ sau khi biết cô mang thai liền vô cùng hạnh phúc, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Biệt thự cao cấp nhà họ Mặc nằm giữa sườn núi. Chính giữa mùa hè, cây xanh thấp thoáng tiếng ve từ xa tới gần, một chiếc Mercedes-Maybach dọc theo đường đèo đi lên sườn núi. Người đàn ông trong xe mặc một bộ vest đen, khuôn mặt đẹp trai, khí thế kinh người, hắn vừa mở laptop ra xử lí một số văn kiện thì nhận được tin nhắn của vợ.
Ảnh đại diện Wechat của Bạch Tiểu Tiểu là một meme thỏ trắng nhỏ, yếu đuối ngây thơ y như con người cô vậy. Lúc trước, cũng bởi vì tính cách đó nên Mặc Dạ mới chú ý tới cô rồi theo đuổi cô.
“A Dạ, anh về chưa? Hôm nay Thừa Thừa có làm phiền anh không?” Thừa Thừa là bé tư, mới sinh ra một năm, lớn lên trắng nõn đáng yêu, đặc biệt giống Mặc Dạ lúc nhỏ. Hôm nay Mặc Dạ mang bé đi công ty, nói muốn chia sẻ với Bạch Tiểu Tiểu cho cô đỡ vất vả, thuận tiện để mấy người phụ nữ bên ngoài này biết hắn đã có chủ.
“Anh sắp về rồi, hôm nay Thừa Thừa rất ngoan, ai cũng khen con đáng yêu, đều nhờ Tiểu Tiểu anh mới có được bé ngoan như vậy, yêu Tiểu Tiểu nhất.” Tuy rằng ngày thường Mặc Dạ đều trưng ra bộ dáng người sống chớ gần nhưng khi đối mặt với Bạch Tiểu Tiểu thì lời ngon tiếng ngọt lại cứ tuôn ra ào ào.
Thấy đối phương “đang soạn tin nhắn” cả nửa ngày nhưng vẫn chưa gửi, hắn liền biết cô lại đang xấu hổ. Mặc Dạ nghiêng người nhìn bé con đang ngủ ngon lành, trong lòng vô cùng mềm mại.
Lúc Mặc Dạ về đến nhà, Bạch Tiểu Tiểu đang cùng bé hai Mặc Dật và bé ba Mặc An chơi xếp gỗ. Mặc Dật nhíu mày, khoa tay múa chân muốn xếp gỗ thật cao nhưng Mặc An lại nắm chặt miếng xếp gỗ trong tay, một cái cũng không chịu cho anh trai sinh đôi của mình.
Bảo mẫu đỡ lấy Mặc Thừa đang ngủ say trong lòng Mặc Dạ rồi lên lầu. Bạch Tiểu Tiểu vừa thấy Mặc Dạ liền tươi cười, giống như chim về tổ mà nhào vào lòng ngực hắn: “A Dạ!”
Mặc Dạ khẽ hôn lên mặt cô, sau đó nắm tay Bạch Tiểu Tiểu rồi kêu người hầu đưa Mặc Dật và Mặc An cùng đi ăn cơm.
Đồ ăn tuy ngon nhưng Bạch Tiểu Tiểu lại chút không tập trung, cô muốn chia sẻ niềm vui với Mặc Dạ nhưng lại ngại với quy tắc không nói chuyện lúc ăn lúc ngủ, yên lặng ăn xong bữa tối.
Chờ Mặc Dạ dỗ Mặc Dật đi ngủ xong, quay về phòng ngủ liền nhìn thấy Bạch Tiểu Tiểu đang ngồi ở mép giường, hai má ửng hồng.
Năm nay Bạch Tiểu Tiểu còn chưa quá hai mươi sáu tuổi. Cô có khuôn mặt thanh tú, một đôi mắt hạnh vô cùng xuất sắc, khuôn mặt vốn nên thành thục lại vẫn mang chút ngây thơ, hơn nữa bởi vì làm mẹ mà khí chất càng trở nên dịu dàng, vì vậy càng dễ dàng khơi gợi lên du͙© vọиɠ của Mặc Dạ.
Người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan lập thể vô cùng tinh xảo, bởi vì thường xuyên rèn luyện mà dáng người cực đẹp. Trong vô số đêm mờ ám, Bạch Tiểu Tiểu đều luôn sa vào sự cường thế của đối phương.
Hắn ghé sát vào Bạch Tiểu Tiểu, đôi tay nóng bỏng di chuyển trên eo cô: “Tiểu Tiểu, đêm nay chúng ta...”
Bạch Tiểu Tiểu bị hôn đến tóc mai tán loạn, ý loạn tình mê, hơn nửa ngày mới nhớ đến những gì mình định nói. Cô ngăn Mặc Dạ lại, giọng nói vừa khẩn trương vừa xấu hổ: “A Dạ, em có chuyện muốn nói cho anh.”
Mặc Dạ ôm cô vào lòng ngực, khẽ vuốt vành tai cô, giọng điệu u oán: “ Tiểu Tiểu, có chuyện gì mà nhất định phải nói lúc này.”
Bạch Tiểu Tiểu ghé sát vào lỗ tai hắn: “A Dạ, anh lại sắp làm ba rồi.”
Thân mình Mặc Dạ cứng đờ, phản bác nói: “Không thể nào, rõ ràng anh có đeo bαo ©αo sυ.”
Bạch Tiểu Tiểu hơi chu miệng: “Anh quên rồi sao, lần đó anh uống nhiều, chưa kịp chuẩn bị cái gì đã...”
Ba tháng trước Mặc Dạ đi công tác từ nước ngoài về, đếm đó uống rất nhiều rượu, không hề chuẩn bị gì liền lên giường với Bạch Tiểu Tiểu.
Bạch Tiểu Tiểu nghiêng người lấy tờ giấy kiểm tra trong tủ đầu giường ra, để Mặc Dạ vuốt ve bụng mình: “Sáng sớm hôm nay em mới đi bệnh viện tra ra, bác sĩ nói có thể là một bé gái, A Dạ, anh có vui không?”
Bạch Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn Mặc Dạ lại phát hiện hắn vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Mặc Dạ tự hỏi vài phút, chậm rãi mở miệng nói: “Tiểu Tiểu, chúng ta không thể giữ đứa bé này.”
Nhận thấy được sự khϊếp sợ của cô, hắn vội vàng tiếp tục mở miệng: “Say rượu sinh ra đứa bé có khả năng lớn lên không được khỏe mạnh, em nhẫn tâm để con của chúng ta sinh ra là dị dạng sao? Hơn nữa thân thể của em không được tốt, anh không thể để em mạo hiểm. Tiểu Tiểu, anh không thể vì con mà khiến em xảy ra ngoài ý muốn.”
Lúc kết hôn Mặc Dạ đã thẳng thắn nói mình bị bệnh yếu tϊиɧ ŧяùиɠ nhưng hắn vẫn kiên trì đeo bαo ©αo sυ để tránh cho ngoài ý muốn, mãi đến khi xác định muốn có con mới cùng Bạch Tiểu Tiểu ra nước ngoài thụ tinh nhân tạo. Tuy rằng lúc sinh Mặc Thừa, bệnh của Mặc Dạ có chuyển biến tốt đẹp nhưng bác sĩ đã nói bởi vì Bạch Tiểu Tiểu liên tục sinh sản nên thân thể tương đối suy yếu, không thích hợp mang thai lần nữa vì vậy Mặc Dạ vẫn luôn rất chú ý phòng ngừa, chỉ có một lần đó là mất khống chế.
Mặc dù Bạch Tiểu Tiểu biết Mặc Dạ vì chính mình nhưng khuôn mặt vẫn khó tránh khỏi cô đơn: “Nhưng mà...”
Mặc Dạ khẽ nâng mặt cô lên, trong mắt chứa đầy tình cảm: “Tiểu Tiểu, em có yêu anh không?”
“Có.” Bạch Tiểu Tiểu nhẹ nhàng gật đầu.
“Anh có em, có bốn đứa con trai là đủ rồi, Tiểu Tiểu, coi như là vì anh, đồng ý với anh được không?”
Bạch Tiểu Tiểu chần chờ một lát rồi vẫn khẽ gật đầu.