Tiếng giày cao gót "Lạch cạch" bước tới gần, Lục Hi Hòa tất nhiên sẽ không quay đầu mà nhìn, cô là thể muốn hiện sự cao ngạo trước mặt đối thủ cả đời Cố Vấn Như này. Rồi cô nhìn người phía bên kia tao nhã tự nhiên mà kéo ghế đối diện ra ngồi xuống.
Hai cô nàng mắt đối mắt miệng đều đang mỉm cười trào phúng. Cố Vấn Như hôm nay rất xinh đẹp, nhìn từ góc độ nào cũng tràn ngập sức sống, Lục Hi Hòa đôi mắt vô tình mà híp lại đánh giá xong lại chẳng hài lòng với cái hiện này của đối thủ chút nào.
Cố Vấn Như đang ngồi tập trung lật xem menu thức uống, thì phía bên kia Lục Hi Hòa đã mở lời lên tiếng trước: "Không nghĩ ra cậu lại chơi trò gửi thư ấu trĩ như vậy đấy." Cô vừa nói vừa che miệng cười nhạt.
Cố Vấn Như không quan tâm cho mấy, cô quay đầu nói với nhân viên phục vụ đang đứng kế bên khom lưng đợi ghi chú: "Kem dâu đi tôi thích đỏ một chút, chứ đừng xanh lè như quý cô họ Lục ngồi đây."
Nữ nhân viên đó nghe xong lời cô nói thì cười ngượng vì chữ lục và xanh vốn là đang ám chỉ người thứ ba. Đã ám chỉ tới thế ai mà dám đứng đó nữa cơ chứ, thế là cô nhân viên nhanh như bay chạy tới quầy thức uống rồi oder món khách vừa gọi. Không quên cứ một hai phút lại liếc mắt ra nhìn.
Cố Vấn Như quan sát cái bụng hơi nhô ra sau làn váy trắng của tiểu tam cô thuận miệng hỏi: "Đứa bé đã biết là con trai hay con gái chưa?"
Lục Hi Hòa có chút bất ngờ vì câu hỏi, cô vô thức xoa nhẹ lên bụng mình, rồi quan sát vẻ mặt của Cố Vấn như mỉm cười đáp: "Là một tiểu công chúa."
Lục Hi Hòa bắt đầu khó chịu vì vẻ mặt không chấp nhất kèm theo nụ cười vân đạm phong kinh đó, giống như có như không mà đang ôn chuyện cũ với một người bạn đã quá lâu không gặp vậy. Hiện tại nhìn biểu hiện của Cố Vấn Như quả thật là đáng kinh ngạc, vẻ mặt thản nhiên kia lại càng làm cho người ta suy nghĩ miên man. Cô muốn vạch trần mặt nạ của cô ta, để mà ngắm nhìn cô ta bộc lộ ra sự căm thù khiếm nhã nhất.
"Cậu tới đây dịu dàng hà tất phải diễn bộ mặt giả câm giả điếc cho ai xem?"
Cố Vấn Như lúc này mới nhìn thật kỹ Lục Hi Hòa từ trên xuống dưới rồi còn chẳng thèm đánh giá mà đã ngã bài: "Cậu bây giờ nhìn giống hệt tôi hồi mười sáu mười bảy tuổi. Chắc mỗi ngày đều mở livestream của tôi xem rồi học hỏi nhỉ."
Biểu hiện mình đang cảm thấy nhàm chán nên cô chuyển qua nhìn móng tay của mình rồi chực nhớ hỏi thêm một câu: "Tôi cũng có điều muốn biết, câu là yêu thích anh ta ngay từ đầu, nhưng giả vờ câm điếc tới bây giờ có khó không?"
Lục Hi Hòa bị nói trúng tim đen thì hơi chột dạ nhưng chẳng làm sao cả, cô ta che miệng cười giả bộ trầm tư mà đáp trả: "Thấy cậu chật vật làm trò vui trên mạng, nên đôi khi tôi cũng có xem học hỏi cách làm trò hề ấy mà."
Cái mặt nạ hai người bạn cũ lâu năm đã bị xé rách Cố Vấn Như bắt đầu khởi xướng không thèm tỏ vẻ thân thiện nữa, cô buông lời chất vấn: "Thế nào mùi vị người đàn ông của người khác có thơm không, cậu từ bé đã thích chơi, nhưng chơi gì không chơi, lại đi chơi hàng người khác dùng rồi."
Lục Hi Hòa ăn một muỗng kem đã bị cái lạnh dân lên buốt cả óc, làm tinh thần cô ta tỉnh táo mà trả lời: "Cái gì mà người đàn ông của cậu, cậu đã có danh có phận gì đâu, ở cùng anh ấy khác nào một người giúp việc mà cứ nghĩ mình cao sang."
Cố Vấn Như bật cười, cười tới tay run run nhưng không phải cô sợ mà là đang tức giận tới run người, cô kìm hãm lại sự giận dữ không lấy điện thoại ra không livestream cho tất cả mọi người thấy được cái bộ mặt tiểu tam mà còn hống hách này. Cô cũng cầm lấy ly kem lạnh lẽo đang đặt trên bàn kia để khiến mình hạ đi chút nhiệt trong người.
Rồi chấp nhất mà khoanh tay trước ngực hất mặt lên, tư thế hiện tại như dáng vẻ một vị nữ hoàng ung dung nhã nhặn mà chấp nhất: "Trai thôi mà, không thằng này thì thằng khác, hà tất tôi phải tranh một mẩu bánh mì vụn dưới đất với cô."
Chúng ta đặt chuyện này vào trọng tâm thôi bạn học cũ à: "Vấn đề duy nhất hiện tại của tôi là nhục nhã hôm trước ở nhà cậu, còn là trò cười cho cậu và anh ta rồi, bây giờ tôi có thể đứng dậy tiến bước về phía trước không phải là làm các người thất vọng lắm sao?"
Lục Hi Hòa nhíu mày gương mặt xinh đẹp thoáng xanh rồi đỏ cô ta không phục cái suy nghĩ này của Cố Vấn Như. Trong mắt cô ta Cố Vấn Như hiện tại chỉ đang cố gắng biện minh cho sự thấp kém của kẻ thua cuộc rồi chọc tức cô ta nhầm nâng giá trị bản thân lên mà thôi.
Lục Hi Hòa dã mất bình tĩnh cô ta nói huỵch toẹt hết suy nghĩ trong đầu ra: "Cậu đây là đang cố gắng hạ thấp tình yêu của bản thân xuống, để khẳng định mình là người mạnh mẽ sao?"
Cố Vấn Như ung dung như ruồi muỗi bay bên tai, cô cầm lấy cuốn sách thai sản của người phụ nữ trước mắt. Rồi lật vài trang mặt không ngẩng lên mà đáp: "Người đàn ông đó tôi thừa nhận bản thân mình từng rất yêu, nhưng từ cái khoảnh khắc anh ta bước chân vào căn hộ dơ bẩn của các người, thì tình yêu này đã là cái ahihi gì cơ chứ?"
Nói xong lời đó cô nâng mí mắt lên nhìn chằm chằm Lục Hi Hòa tiếp tục trào phúng: "Tôi không cố chấp như cậu đâu, cả đời này không cần thiết phải tranh giành với ai, tôi yêu được thì bỏ được."
Mấy cô nhân viên phục vụ đang đứng tại khu vực bán hàng, vừa nhìn vừa lo sợ sẽ có ẩu đả đánh nhau giữa hai người phụ nữ xinh đẹp đanh chơi bài ngửa đá xéo nói chuyện với nhau kia. Bầu không khí chỗ đó như đóng băng vậy, bọn họ nhìn chằm chằm nếu lỡ có đánh nhau thì chạy lại can ngay trước khi mọi chuyện đi xa hơn.
Nhưng mọi chuyện xảy ra lại ngoại dự đoán của các cô nhân viên, người phụ nữ cá tính có vẻ là người bị hại trong câu chuyện đang vẫy tay ý định muốn thanh toán hóa đơn để ra về.
Một cô nhân viên đã được đề cử tiến tới nhận mà tiền trong lo sợ, cô ấy thử nhìn lên vẻ mặt của vị chính thất thì thấy vị ấy đang kêu ngạo mang theo nụ cười trên môi. Nhưng khi nhìn qua cái cô có vẻ là trà xanh này thì mặt đúng tái như cái ly kem cô ta đang ăn.
Cố Vấn Như xong việc rồi lúc này mới đứng dậy định đời đi thì thì Lục Hi Hòa vẫn không cam tâm mà nói thêm: "Cậu giả vờ cứng rắn thật tốt, nhưng bạn học Cố Vấn Như này kẻ ở lại cuối cùng mới là người chiến thắng."
Lục Hi Hòa vẫn gương cổ lên mà nói mấy câu không dễ nghe trước ánh mắt bàng hoàng của cô phục vụ: "Cả đời này thứ tôi muốn thì tôi phải tranh cho bằng được, có là ai đi chăng nữa tôi cũng chả nhường."
Cố Vấn Như nghe mà đau hết cả đầu với cái sự ấu trĩ này của cô ả, cô rời đi mà không thèm quay mặt lại đáp trả: "Ừ cậu giỏi cậu hay mà, cái gì của cậu thì cậu xài đi ai thèm."
Cô còn không quên dùng giọng điệu của một người nổi tiếng mà nói: "Hãy học cách giữ cái đầu lạnh đi bạn học Lục Hi Hòa à, vì nóng đầu là sốt mất rồi."