Chương 2: Tráo đổi thân phận

Trong mắt của người nhà, bọn họ vẫn nghĩ tôi ngay cả một cơn gió cũng có thể thổi bay. Chẳng qua đó là điều tôi muốn giấu diếm, một khi đã giấu sẽ không có ai biết.

Nhưng người trước mặt, tôi không muốn giấu, đó cũng chỉ là một người xa lạ.

Tôi dứt tay nó ra, cho dù không có cái gương ở đây bản thân vẫn có thể điều chỉnh cảm xúc, tôi thả ra mấy chữ.

“Coi như không biết nhau.”

Nó lập tức kích động, phản bác lại câu nói của tôi.

“Như thế sao được? Cho dù mày không muốn nhưng tao muốn biết bản thân có anh chị em gì đó hay không.”

Mọi người sắp về rồi, còn là anh chị họ của tôi. Bốn người sống cùng một phòng, cũng không đến nỗi nào, phát hiện ra còn một người giống hệt tôi sẽ rắc rối lắm.

Tôi muốn đuổi nó ra khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.

“Mày về đi.”

Gương mặt kiên quyết mà trước nay chưa từng có, đang hiện hữu trước mặt tôi, đối phương hùng hổ đáp lời.

“Tao cứ không, khi nào mày chịu đi cùng đến bệnh viện tao sẽ buông tha cho mày.”

Tôi quay vào trong, nó cũng muốn vào cùng. Giằng co một lúc, tôi đột nhiên phát hiện vẫn còn camera chĩa thẳng vào cửa phòng, đúng là sơ xuất. Chuyện này cũng không nghiêm trọng, anh chị họ sẽ không yêu cầu xem khi tôi vẫn còn ở đây.

Cứ thế quay vào có lẽ nó sẽ quấy rối ở đây mãi, tôi thở ra một hơi, giải thích.

“Tao vào trong lấy điện thoại.”

“Vậy thì đừng đóng cửa, mày lừa gạt người khác nhưng không thể lừa gạt tao đâu.”

Nó hình như rất tự hào về đầu ốc của mình, tôi cũng không muốn lừa gạt ai.



Chẳng qua nhiều chuyện muốn giấu nên phải che đậy bằng lời nói, thời gian càng trôi qua điều muốn che đậy càng nhiều, ngụy biện càng nhiều.

Tôi lên leo cầu thang lấy cái điện thoại, để lại vài lời nhắn trong nhóm zalo. Nhìn phản ứng của mọi người tôi chỉ muốn nói bọn họ nghĩ sai rồi, tôi là bị người khác ép ra khỏi phòng.

Một năm lên thành phố, ngoại trừ đến trường tôi ít khi bước chân ra ngoài.

Tôi lấy lý do bản thân để quên đồ trên trường nên đi lấy. Đi đi về về cũng mất hơn một tiếng, có trễ hơn thì có thể nói là kẹt xe, bọn họ sẽ không nghi ngờ gì đâu.

Chuẩn bị sẵn sàng, nó nhìn tôi khóa cửa phòng, tiếp đến khóa cổng cẩn thận.

Tôi nhìn nó, nó lại nhìn tôi, cả hai có chung một câu hỏi, di chuyển bằng gì?

Bản thân có một chiếc xe máy, bản tính là lười nên định đi nhờ bằng xe nó. Mắt thấy đối phương đứng kia một thân một mình, cũng không hiểu nó đến đây bằng gì?

Cổng luôn khóa làm sao nó lại đột nhập vào bên trong được? Cái camera trước cổng sẽ bắt trọn khoảnh khắc nó bẻ khóa mấy thôi.

Tôi lại phải mở cổng, dắt xe của mình xuống rồi cẩn thận khóa lại một lần nữa.

Vừa mở bản đồ trên điện thoại để xem, nó liền giành vị trí lái, tôi chỉ còn cách ngồi phía sau. Nó không cần điện thoại để xem đường, một mạch chạy thẳng đến bệnh viện lớn.

Tôi không nghĩ nó lại đến đây, bộ bị điên hay sao?

Nó để đầu khơi khơi như thế mà đến đây, tôi cũng quên mất việc sẽ bị bắt nếu không đội mũ bảo hiểm.

Vừa vào bệnh viện đã đi đến phòng của vị bác sĩ Thạch, cũng không có kiêng dè mà mở cửa vào.

“Chú Thạch, con muốn xét nghiệm ADN.”

Tôi vội gật đầu chào hỏi, vị bác sĩ đó cũng bất ngờ khi thấy trường hợp này.

Bác sĩ Thạch lóng ngóng một chút mới phân biệt được, kéo nó qua một bên hỏi chuyện.

“Con tìm người này ở đâu vậy? Sao hai đứa lại giống nhau như đúc?”



“Bởi vậy con mới đến đây xét nghiệm.”

Bọn họ nói những gì tôi đều nghe thấy hết, bác sĩ Thạch chính là người đảm nhiệm việc xét nghiệm.

Nó tiễn tôi đến bãi đổ xe, ý định hình như muốn ở lại đây. Tôi cũng không quan tâm người này, đối với tôi chỉ là một người lạ mà thôi, cái tôi quan tâm là thứ khác.

“Chi phí xét nghiệm bao nhiêu?”

Nó nghe tôi hỏi lập tức nở nụ cười rạng ngời.

“Người quen của tao, mày không cần lo, đi đường cẩn thận.”

Nếu đã nói như thế tôi cũng không hỏi gì thêm, tiền tháng này ba mẹ cho cũng không bao nhiêu. Thực sự trả tiền có lẽ tôi phải ăn mì gói thay cơm.

Toàn bộ khoảng thời gian này chưa đầy một tiếng rưỡi, tôi quay về mọi người không có nghi ngờ gì.

Kết quả xét nghiệm ba bốn ngày sau được gửi đến tận nơi, là chuyển phát nhanh. Bọn tôi quả thật là hai người xa lạ, kết quả này làm tôi hài lòng không ít.

Đó là lần đầu tiên bọn tôi gặp nhau, sau đó hai tháng Ngưỡng Mi quay lại gặp tôi. Dáng vẻ như sắp chết của nó khiến tôi động lòng, ngay cả nói chuyện cũng phải tựa vào tường để có điểm tựa.

Không biết vì sao nó lại có số điện thoại của tôi, cũng không hiểu bản thân vì sao lại ra mở cửa để gặp nó.

Giọng nói yếu ớt kia khiến tôi lo lắng, máu trên khóe miệng làm tôi càng để tâm hơn, tôi mở miệng hỏi.

“Bị làm sao?”

“Mày, mày đóng giả làm tao mấy ngày được không? Chúng ta giữ liên lạc qua điện thoại, cầu xin mày đó.”

Nó chưa đợi tôi đáp đã cướp lời tiếp tục nói, giọng điệu nghe ra sợ tôi sẽ từ chối.

“Mày có điều kiện gì có thể nói ra, tao đều đáp ứng. Nếu còn không giúp tao cũng hết cách, cầu xin mày đó, cầu xin mày mà.”