Editor: Yang
Beta: Đá bào+Lươns
—
Nhìn thấy tên nhóm đằng đằng sát khí, mọi người lập tức im lặng trong nháy mắt.
Sau một lúc, Tiết Nhu run bần bật: [Cái tên nhóm làm tớ sợ quá…]
Hạ Anh phủi sạch quan hệ: [Bạn trai là do công ty chỉ định, liên quan gì đến tớ]
Cả hai không hỏi nhiều, từ thái độ dục cầu bất mãn của Vưu Niệm, họ cũng hiểu được mấy phần.
Là chị em, nói nhiều cũng vô ích.
Cả hai người cùng tặng một phong bì đỏ lớn thay cho lời an ủi.
Vưu Niệm vui sướиɠ nhận lấy.
Cả ba hẹn nhau thứ sáu tuần này, đợi Tiết Nhu tan làm xong sẽ cùng nhau đi uống một trận.
Một lúc sau, Hạ Anh hỏi Vưu Niệm trong nhóm.
[Chỗ tớ có một anh chàng đẹp trai, rất phù hợp với gu thẩm mỹ của cậu, thứ sáu này tớ mang đến cho các cậu test hàng nhé? 】
Trước đây Hạ Anh muốn giới thiệu Khang Nhiêu cho Vưu Niệm, nhưng cậu ta còn học đại học, chưa kể lúc đó tuổi còn trẻ, thực lực kinh tế không bằng Vưu Niệm.
Hạ Anh sợ Vưu Niệm cảm thấy mình đang bao dưỡng một chú chó săn nhỏ nên không hành động.
Bây giờ, giấc mơ xưa không thể nối lại, tốt hơn hết nên nhanh chóng đón nhận cuộc sống mới.
Cách nhanh nhất để quên đi một người là ở bên một người mới.
Vả lại Khang Nhiêu thực sự rất tốt.
Mặc dù xét về khí chất không bằng Lục Thanh Trạch, nhưng khuôn mặt hai người cũng có nét giống nhau.
Sau khi gặp qua Lục Thanh Trạch, Hạ Anh ngày càng chắc chắn rằng Vưu Niệm có thể sẽ thích Khang Nhiêu.
Trên thế đời có bao nhiêu đàn ông, hà cớ gì cứ phải đâm đầu vào một khúc gỗ?
Nhưng Vưu Niệm nhanh chóng từ chối.
[Mời nhìn lên và mở to mắt ra xem tên nhóm!!!]
[Xin hãy để tớ làm một tiểu mỹ nữ an tĩnh, cảm ơn]
*
Hôm thứ năm, đoàn phim đang quay một cảnh đêm yêu cầu cảm xúc bùng nổ mãnh liệt. Nhưng không biết có chuyện gì với nữ chính mà mãi không vào được trạng thái.
Sau n lần hô ngừng liên tiếp, đạo diễn bảo mọi người nghỉ ngơi một lúc, một mình đích thân dạy cách diễn cho nữ chính.
Trì hoãn lâu như vậy đến hơn một giờ sáng mới quay xong.
Sau khi hoàn thành công việc, Vưu Niệm và biên tập viên phụ trách kiểm tra thông báo cảnh quay ngày hôm sau, xác nhận kịch bản không có vấn đề gì mới đi về.
Một loạt hành động như tắm rửa, dưỡng da, sấy tóc,… diễn ra, tới lúc cô nằm lên giường đã là ba giờ sáng.
Ngày hôm sau, sáng sớm đã bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ báo thức, Vưu Niệm buồn ngủ đến nỗi không thể mở nổi mắt.
Ngây ngốc ở đoàn phim đến trưa, Vưu Niệm xác nhận kịch bản hôm nay không có vấn đề gì mới xin đạo diễn về nhà nghỉ.
Cô rất cần một giấc ngủ.
Nào biết được, trong giấc ngủ này, cô lại mơ thấy kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học.
Vào thời điểm đó, bố mẹ Vưu Niệm thực hiện chính sách nuôi thả, miễn là cô về nhà trước giờ giới nghiêm, còn lại thì mặc kệ.
Ngoài đi chơi với bạn bè, Vưu Niệm còn đến nhà Lục Thanh Trạch để tìm anh.
Nhà của Lục Thanh Trạch rất gần nhà cô, chỉ cách nhau có một con đường.
Khi đó quy hoạch thành thị ở Bình Thành vẫn chưa xong, khung cảnh hai bên đường khác nhau một trời một vực.
Ở phía nhà Vưu Niệm là những cao ốc thương mại và khu dân cư cao cấp.
Mà nơi Lục Thanh Trạch ở là những căn nhà tập thể với cầu thang cũ kỹ, dột nát nằm dọc theo con hẻm Trường An, vì giá thuê rẻ nên một số lượng lớn dân lao động nhập cư đã kéo về đây, chen chúc nhau ở đây.
Bố của Lục Thanh Trạch mất sớm, mẹ thì đi làm xa quanh năm, ngày thường Lục Thanh Trạch làm gia sư cho một học sinh trung học nên đã đưa chìa khóa nhà cho Vưu Niệm để cô có thể qua bất cứ lúc nào.
Khi cô bước vào tuổi 18, đám bạn bè chả ra gì của Vưu Niệm không có ý tốt đưa cho cô một đống video với mục đích xấu.
Cô bình tĩnh đón nhận chúng, ôm chúng đến nhà họ Lục.
Lục Thanh Trạch vỗn dĩ không muốn xem với cô, nhưng cô nháo đến mức anh chỉ có thể đồng ý.
Rèm trong phòng khách được kéo kín, đầu đĩa DVD cũ sáng lên.
Trên TV hiển thị một màn hình các từ tiếng Anh, Vưu Niệm không thèm đọc, cứ thế bấm tua nhanh.
Là phim nước ngoài, dáng người nam nữ chính rất đẹp, phim đi thẳng vào chuyện chính ngay từ đầu.
Vưu Niệm trố mắt ngạc nhiên.
Hóa ra… Là kiểu đó hả?
Cái đó xấu vậy.
Sau khi xem được vài phút, Lục Thanh Trạch đã tắt TV.
Vưu Niệm hỏi: “Anh không tò mò à?”
Giọng nói của Lục Thanh Trạch có chút cứng ngắc: “Đừng xem.”
Anh không quan tâm cơ thể của người phụ nữ trên TV mà là anh không muốn cô nhìn những người đàn ông khác, dù là diễn viên cũng không được.
Trên mặt Vưu Niệm hiện lên một nụ cười ranh mãnh: “Không xem thì không xem, vậy cho em xem của anh đi.”
Hôm đó cô mặc một chiếc váy ngắn, đôi mắt hồ ly quyến rũ, lời nói của cô rất thẳng thắn to gan.
Lục Thanh Trạch dừng lại vài giây, sau đó bất lực gật đầu.
Vưu Niệm trực tiếp ngồi xuống, cho tay vào trong áo.
Lục Thanh Trạch khựng lại, hai má dần đỏ lên.
Đôi khi anh cảm thấy rằng mình giống như mẫu vật sinh học của Vưu Niệm.
Cô rất thích cơ thể anh.
Đầu tiên là quan sát, sau đó chạm nhẹ vào.
Vòng eo gầy săn chắc, cơ bụng cứng cáp, sờ lên rất đã.
Ở tuổi mười tám, mười chín, trường hợp này cực kỳ dễ mất kiểm soát.
Lục Thanh Trạch đè Vưu Niệm lên ghế sofa hôn.
“Anh muốn không?” Đôi mắt Vưu Niệm rất câu người, hai mắt ngấn lệ, giống như một con hồ ly chạy ra từ trong tranh sách cổ xưa.
Lục Thanh Trạch khó khăn lùi lại ra sau.
Ở tuổi của anh, nói không muốn chính là nói dối, hơn nữa Vưu Niệm lại là người anh thích.
Nhưng vẫn không được.
“Niệm Niệm.” Anh thở dốc, giọng nói trầm thấp đầy nhẫn nại: “Chờ em lớn hơn một chút…”
Anh là đàn ông thì không sao.
Nhưng anh sợ sau này Vưu Niệm sẽ hối hận.
Anh không thể không nghĩ cho cô.
Vưu Niệm vòng hai cánh tay trắng noãn qua vai anh, đôi môi ửng hồng thổi vào tai đối phương: “Em chưa lớn à?”
Vành tai Lục Thanh Trạch đỏ hết lên.
Anh biết thân hình cô đẹp đến mức nào, dáng người thiếu nữ đã trổ mã nhưng vẫn còn non nớt thật sự rất mê người.
“Niệm Niệm, đợi thêm chút có được không?” Anh cẩn thận dỗ dành.
Vưu Niệm tỏ ra khó chịu vì bị anh từ chối.
Cô “Hừ” một tiếng, lập tức tách ra khỏi cơ thể nóng hầm hập của anh.
“Không đợi nữa!” Cô bực tức.
Đây thực sự là một nỗi sỉ nhục đối với đại mỹ nhân như cô mà.
Vì vậy cô cố ý chọc tức anh: “Em tìm người khác—”
“—Vưu Niệm!”
Lục Thanh Trạch thô bạo cắt ngang lời cô.
Ngực anh phập phồng, sắc mặt đen đến đáng sợ, bị lời nói của cô làm cho mất lý trí.
Anh kéo người về phía mình, lại lần nữa chặn môi cô khiến người ta vừa yêu vừa hận.
“Em hối hận cũng vô ích.” Anh hung dữ cảnh cáo.
…………
Vưu Niệm thực sự hối hận.
Cô không ngờ lần đầu tiên nó lại đau đến vậy.
Nhưng là tự cô dụ dỗ người ta, có quỳ cũng không nhận thua.
Phòng ngủ của anh không có điều hòa, cửa sổ mở toang, quạt điện chạy vù vù, nhưng không có tác dụng gì cả.
Nhiệt độ trong phòng rất cao, Vưu Niệm vừa nóng vừa đau, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Anh như không biết mệt là gì, còn cô thì mệt không nói nên lời.
Bị anh đổi sang tư thế khác, không biết đã qua bao lâu.
Khi cô bị lật người qua lần nữa, mắt Vưu Niệm chợt liếc ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời đầy những đám mây quang sắc tuyệt đẹp, mảng trời hoàng hôn đỏ rực sắp tối hẳn.
Chưa gì đã đến tối.
Cmn, sao lâu thế!
Cô ngẩng đầu dậy, oán hận cắn anh một cái.
Mãi đến khi ánh hoàng hôn sắp tắt hẳn, anh cuối cùng mới chịu kết thúc.
Bầu không khí ám muội khiến Vưu Niệm mơ màng không biết làm gì.
Những nụ hôn của Lục Thanh Trạch không ngừng buông xuống, anh không bận tâm đến mồ hôi trên người cô.
“Niệm Niệm, anh sẽ mãi đối xử tốt với em.” Anh thủ thỉ bên tai cô.
Nó trầm thấp, như một lời hứa hẹn.
Sau nhiều năm, cảm giác khi đó đã sớm trở nên mờ nhạt.
Nhưng Vưu Niệm không bao giờ có thể quên cảnh hoàng hôn ngày hôm đó.
Bầu trời hôm ấy đẹp đến ngỡ ngàng, một vẻ đẹp da diết mà hùng vĩ.
Khi mơ thấy bầu trời đầy mây quang sắc, Vưu Niệm đột nhiên tỉnh dậy.
Những tấm rèm kín mít được mở ra, bên ngoài cũng là khung cảnh hoàng hôn sắp tàn.
Bầu trời u tối, hoàn toàn không thể so sánh với cảnh sắc trong mơ.
Hoàng hôn mùa đông ở Hạ Thành luôn luôn ngắn ngủi, chạng vạng âm u, dường như nháy mắt sẽ bước vào màn đêm.
Vưu Niệm nhìn bầu trời đang dần tối đen bên ngoài cửa sổ thì tự cười một mình: Lớn bằng này rồi? Sao lại có thể mơ thấy mộng xuân nữa.
Không, có lẽ do lâu rồi không chạm vào người đàn ông nào thôi.
Vưu Niệm nghĩ một lúc rồi gọi cho Hạ Anh, bảo buổi tối cô ấy dẫn người đến.
*
Cả bốn người gặp nhau tại quán bar tên YUE tĩnh lặng.
Trang trí theo phong cách cổ trang, ánh sáng mờ ảo, khung cảnh xung quanh toát lên vẻ mờ ám tĩnh mịch.
Nơi này tổng cộng có hai tầng, bốn người chọn gian ngồi ở tầng một.
Phục vụ đặc biệt đề xuất một loại rượu mới có tên “Thư tình”, nói rằng nó mang lại cho mọi người cảm giác như mối tình đầu.
Vưu Niệm nghe gợi ý gọi một ly.
Sau khi mọi người gọi xong, Hạ Anh kêu thêm khoai tây chiên, xúc xích và các món ăn nhẹ khác.
Khi phục vụ cầm thực đơn rời đi, Hạ Anh bắt đầu giới thiệu cho hai người.
“Đây là Khang Nhiêu, và đây là bạn tôi, Vưu Niệm và Tiết Nhu.”
Vưu Niệm nheo mắt nhìn người đàn ông đối diện.
Tóc ngắn, mặc áo sơ mi, quần jean, khuôn mặt điển trai, da trắng.
Khi ngồi yên như vậy, nhìn cậu ta thực sự rất giống anh ấy hồi đại học.
“Cậu bao nhiêu tuổi?” Vưu Niệm bình tĩnh nhìn cậu ta.
Từ cậu toát lên khí chất thanh xuân đại học, khác hẳn mấy người ở công ty của Hạ Anh hay nhóm người nổi tiếng.
“20.” Khang Nhiêu dừng lại rồi nói thêm: “Em là sinh viên năm hai.”
“20…” Vưu Niệm nhỏ giọng cảm thán: “Được đấy.”
Vưu Niệm thoải mái cởϊ áσ khoác ngoài. Bên trong chỉ có một chiếc váy hai dây màu đen, dài đến mắt cá chân, dưới chân váy được thêu những sợi bạc, khi đi làn váy khẽ lay động như một làn sóng nước.
Bản thân cô rất xinh, tối nay lại cố tình ăn diện, vẻ đẹp này như được nhân đôi.
Dáng người eo thon ngực to chân dài được tôn lên rất tinh tế.
Phần da trên cổ và ngực của cô được để lộ ra, trắng tới mức chói mắt.
Khuôn mặt Khang Nhiêu dần nóng lên.
May mắn là đúng lúc này những thứ họ gọi đã mang lên, điều này làm giảm bớt sự xấu hổ của cậu ta một chút.
“Lần đầu đến đây à?” Vưu Niệm thấy cậu chàng có vẻ chưa quen thì lên tiếng hỏi.
Khang Nhiêu gật đầu.
Bờ môi đỏ của Vưu Niệm cong cong, bàn tay như ngọc nâng ly rượu lên, chủ động cụng ly với cậu.
“Không sao, bảo chị Hạ Anh dẫn cậu tới thêm vài lần là quen ngay thôi.”
Đôi mắt xinh đẹp của cô tỏ rõ sự trêu ghẹo, khuôn mặt Khang Nhiêu đỏ bừng bừng, suýt chút nữa là bị sặc.
Vì vậy mà mặt cậu không những không bớt đỏ mà còn đỏ hơn.
Vưu Niệm khẽ cười vài tiếng.
Khang Nhiên cảm thấy lúng túng, xấu hổ không nói nên lời.
Hạ Anh lườm Vưu Niệm như một lời cảnh cáo.
“Thực xin lỗi, em đi vệ sinh.” Khang Nhiêu vội vàng rời đi.
Ngay khi cậu ta rời đi, ba người lập tức bắt đầu buôn chuyện.
Hạ Anh: “Thế nào? Đẹp trai không?”
Vưu Niệm nhún vai, không nói gì.
Tiết Nhu gật đầu: “Cậu ta đẹp trai phết, có điều hơi trẻ.”
Hạ Anh xua tay: “Tuổi trẻ ấy á, chính là tiểu chó săn tràn đầy tinh lực.”
Cô ấy nhướng mày với Vưu Niệm: “Thế nào? Suy nghĩ chút xem.”
Vưu Niệm nhấp môi cười, cụng ly từng người một.
“Cũng được, tớ không để lỡ người ta đâu.”
*
Trên tầng hai của YUE, hai người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ nói chuyện.
“Lần này về cậu có định đi nữa không?” hiếm khi gặp được bạn cùng phòng, Lưu Văn Viêm rất vui.
Lục Thanh Trạch lắc đầu: “Không đi nữa.”
Lưu Văn Viêm: “Gần đây việc làm ăn của cậu ổn áp phết ha, nghe đâu điện thoại di động nước ngoài đang sử dụng CPU của bên cậu.”
Lục Thanh Trạch lắc đầu: “Chỉ là ở trong thị trường điện thoại di động từ tầm trung tới tầm thấp thôi, thị trường cao cấp vẫn chưa vào được.”
“Thế là giỏi rồi.” Lưu Văn Viêm thở dài lần nữa: “Bây giờ tất cả vẫn đang làm 5G à? Hay là sắp xong rồi?”
Khi Lục Thanh Trạch thảo luận về chuyên ngành, khóe miệng anh hơi cong lên: “Thế hệ chip đầu tiên đã xong, giờ chỉ đợi đến năm sau tung ra thị trường thôi. Hiện tại đang làm thế hệ thứ hai, tôi dự định sẽ chế tạo AI (trí tuệ nhân tạo) độc lập. Thế nào? Hứng thú không? Chúng tôi vẫn tuyển thêm người.”
Lưu Văn Viêm mỉm cười: “Tha cho tôi đi. Dù tôi cũng làm trong ngành AI nhưng quên sạch sành sanh phần cứng rồi.”
Anh ta và Lục Thanh Trạch đều là sinh viên chuyên ngành vi điện tử của trường đại học A, sau khi tốt nghiệp thì chuyển sang làm phần mềm.
“Này, công ty các cậu trả bao nhiêu cho sinh viên khóa này?” Lưu Văn Viêm tò mò.
“Thạc sĩ.” Lục Thanh Trạch dơ ba ngón tay.
Lưu Văn Viêm gật gật đầu: “Thế thì được. Tiền lương lúc chúng ta tốt nghiệp cmn thấp thật sự!”
Cùng tốt nghiệp đại học A, nhưng thấy tiền lương công ty phần mềm bên cạnh nhiều hơn mình dù mình làm quần quật hơn người ta, cho dù là ai cũng thấy bất công. Đây cũng là lý do tại sao hầu hết các những người học ngành của họ đều muốn đổi ngành.
“Có rất nhiều người trong lớp chúng ta đều như vậy, kiên trì làm EE (thông tin điện tử) không quá năm người. Cậu là người duy nhất vẫn đang nghiên cứu chip.” Anh ta lắc đầu: “Hầu hết bọn tôi ai cũng chuyển sang CS (máy tính khoa học), tên lão Trần kia còn đi làm tư vấn…”
Nói về bạn học đại học, Lục Thanh Trạch là người duy nhất Lưu Văn Viêm thực sự ngưỡng mộ. Khi học đại học, anh liên tiếp đoạt giải quốc gia, dùng phòng thí nghiệm như ký túc xá. Sau khi tốt nghiệp ra trường, anh phải rất kiên trì theo đuổi mới có thể đi đến địa vị bây giờ. Sản phẩm được bán ra nước ngoài, đây là một tin rất tốt.
Lục Thanh Trạch không quan tâm: “Tôi trung thủy.”
“Đ**!” Lưu Văn Viêm cười khỉnh.
Nhắc tới trung thủy, anh ta không khỏi nghĩ tới Vưu Niệm, sắc mặt nghiêm túc: “Cậu còn nhớ cô ấy không?”
Với tư cách là bạn cùng phòng, anh ta đã tận mắt chứng kiến
khoảng thời gian suy sụp tới mức phi nhân tính của Lục Thanh Trạch.
Lục Thanh Trạch mím chặt môi, rũ mắt xuống: “Không. Hiện tại chúng tôi không có quan hệ gì.”
Lưu Văn Viêm thở phào nhẹ nhõm, cụng ly với anh: “Vậy là tốt rồi.”
“Thực ra sau khi cậu ra nước ngoài, Vưu Niệm đã bị mắng rất thảm.”
Lục Thanh Trạch ngẩng đầu, cau mày: “Bị mắng? Sao lại bị mắng?”
Lưu Văn Viêm sững sờ một lúc, đột nhiên cảm thấy mình lỡ lời.
Dưới ánh mắt đầy áp lực của Lục Thanh Trạch, anh ta mạnh dạn giải thích, “Còn không phải vì đá cậu sao. Mọi người trong trường đều nói cô ấy mê tiền, không thích người nghèo, chỉ yêu người giàu…”
“Cô ấy không phải vậy.” Lục Thanh Trạch ngắt lời anh ta, giọng nói trầm hơn một chút.
Chỉ là bản thân cô ấy không thích, không liên quan gì đến việc mê tiền
Lưu Văn Viêm cười gượng hai tiếng: “Chuyện cũ chuyện cũ thôi. Trường chúng ta cũng khá drama mà.”
Sau khi hai người chia tay, một số đăng bài trên diễn đàn dùng tên thật diss Vưu Niệm, nói rằng cô ấy là hồ ly tinh. Khi đó dù Lưu Văn Viêm là bạn nhưng cũng phải nhìn Vưu Niệm bằng con mắt khác.
“Này, quán bar ở đây có khá nhiều cô nàng xinh đẹp đấy.” Lưu Văn Viêm thẳng thừng đổi chủ đề, ánh mắt đảo quanh.
Khi di chuyển đến một nơi nào đó ở tầng một, anh ta đã bất ngờ bật ngửa.
Thấy qq gì vậy! Tại sao người phụ nữ mặc váy đen kia giống Vưu Niệm thế?
Đầu óc Lưu Văn Viêm nhanh chóng hoạt động, cố gắng tìm lý do để đổi chỗ.
Nhưng đã quá trễ…
Người đàn ông đối diện anh ta đã nhìn thấy rồi.
Sắc mặt Lục Thanh Trạch đen lại, ánh mắt như muốn gϊếŧ người.
Người phụ nữ nói rằng muốn hôn anh vài ngày trước bây giờ đang ăn mặc rất phong tình vạn chủng, ngồi đối diện uống rượu với một tên trai trẻ. Phần lớn làn da trắng như tuyết được để lộ ra bên ngoài, lông mày và đôi mắt đều cong lên ý cười.
Gân xanh trên tay Lục Thanh Trạch dần dần nổi lên, nụ cười của người phụ nữ dưới kia nhìn thật sự quá chói mắt.
*
“Tôi xin lỗi, tôi đi vệ sinh chút.” Vưu Niệm nói với ba người họ rồi rời đi.
Sau khi giải quyết các vấn đề cá nhân của mình, cô trang điểm trước gương, tóc được cô buộc ra sau lưng.
Vừa rồi cô đã uống hơi nhiều, bây giờ bước chân hơi loạng choạng.
Đến lúc về rồi.
Vưu Niệm bước ra khỏi nhà vệ sinh, định chào tạm biệt ba người họ rồi ai về nhà nấy.
Vừa đến góc cua, một bàn tay to khỏe nắm chặt lấy cổ tay cô, dùng sức chế trụ cô lại.
Sức lực rất mạnh, xương của Vưu Niệm cũng vì thế mà phát đau.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lục Thanh Trạch.