Chương 44

Em đã giấu anh suốt mấy tháng, hả?

Editor: Đá bào

Beta: Gió



Lúc Vưu Niệm tỉnh lại, bên cạnh đã không có người.

Rèm cửa phòng đã được kéo lại, xung quanh tối đen.

Vưu Niệm ngáp một cái, theo thói quen cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường.

Trong lúc di chuyển, ánh mắt của cô bỗng dưng bị một chút ánh sáng bạc trên ngón tay mình hấp dẫn.

Chiếc nhẫn này ở đâu ra vậy?

Vưu Niệm cúi đầu, tháo chiếc nhẫn trên ngón giữa tay trái ra, tỉ mỉ mà đánh giá.

Vòng tròn màu bạc, đơn giản mà hào phóng, bên trong chiếc nhẫn khắc tên một nhãn hiệu.

Là thương hiệu trang sức yêu thích của cô.

Nhìn kiểu dáng, tựa hồ rất giống với cái trên tay Lục Thanh Trạch.

Lòng Vưu Niệm khẽ xao động, vội vàng xuống giường, đi dép lê đi tìm Lục Thanh Trạch.

Lục Thanh Trạch đang làm việc trong thư phòng chợt nghe ở cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó là thanh âm quen thuộc của Vưu Niệm.

“Đây là cái gì vậy anh?”

Vưu Niệm trong mái tóc đen và bộ quần áo ngủ sạch sẽ đứng ở cửa, giơ tay trái lên, thanh âm hơi dâng cao.

Chiếc nhẫn bằng bạc ở ngón giữa thu hút sự chú ý.

Lục Thanh Trạch mặt không đổi sắc, giọng nói bình thản: “Nhẫn.”

Vưu Niệm đi đến bên cạnh anh, bộ dạng có chút đắc ý, “Anh thừa dịp em ngủ say đeo nhẫn cho em là có ý gì?”

Lục Thanh Trạch không nói gì, mở tay trái ra.

Trong ánh mắt khó hiểu của Vưu Niệm, anh dùng tay phải bắt lấy tay trái Vưu Niệm, nhẹ nhàng đặt ở lòng bàn tay đang mở ra của mình.

Bàn tay Lục Thanh Trạch ấm áp rộng lớn, ngón tay nhẹ nhàng uốn cong, nắm tay Vưu Niệm ở trong lòng bàn tay.

Vưu Niệm kìm lòng không được rũ mắt xuống, cái nhẫn bị đồng nghiệp của anh nói là để “tránh phiền toái” nên mới đeo lên, rõ ràng là một đôi với chiếc cô đang đeo.

Anh không nói một câu nào, động tác đơn giản lại làm cho tim Vưu Niệm đột nhiên đập nhanh hơn.

Từ lúc gặp lại vào năm ngoái, chiếc nhẫn này đã đeo trên tay Lục Thanh Trạch.

Theo lời các đồng nghiệp, thời gian đeo nhẫn của anh không phải là ngắn.

Vậy, anh đã mua chiếc nhẫn này khi nào?

Trái tim Vưu Niệm đập thình thịch, hơi mở to hai mắt, trong giọng nói có chút khẩn trương: “Anh mua nhẫn từ khi nào vậy?”

Lục Thanh Trạch ngồi trên ghế, lông mi đen dài hơi rũ xuống, giọng hơi trầm thấp: “Nghỉ hè năm hai đại học.”

Vưu Niệm giống như bị cái gì đó đánh trúng, bỗng dưng dừng tại chỗ.

Kỳ nghỉ hè năm thứ hai…

Sau khi chia tay, chắc chắn anh sẽ không đi mua, vậy là mua trước khi họ chia tay.

Thương hiệu trang sức này không rẻ, đối với Lục Thanh Trạch khi đó mà nói càng là xa xỉ phẩm vượt xa khả năng tài chính của anh.

Trái tim Vưu Niệm như bị bóp mạnh, dừng một chút mới mở miệng: “Anh không nói cho em biết…”

Lục Thanh Trạch mím môi: “Em muốn chia tay với anh, anh nói như thế nào? Khi đó anh giữ em lại cũng vô dụng…”

“Xin lỗi.” Vưu Niệm nhớ tới ngày chia tay, ánh mắt anh đỏ bừng, mũi có chút chua xót.

Cô nằm sấp trên vai anh, ôm chặt anh từ phía sau trong im lặng.

Hô hấp của cô nhẹ nhàng phả lên cổ Lục Thanh Trạch, tỏa ra mùi thơm quanh mũi anh.

Bàn tay Lục Thanh Trạch căng thẳng, “Anh đã nói rồi, anh không cần lời xin lỗi của em.”

“Hôm nay là sinh nhật của em, đừng nói những chuyện quá khứ này nữa.” Lục Thanh Trạch vỗ vỗ cánh tay Vưu Niệm, thúc giục cô: “Đi ăn sáng đi.”

Vưu Niệm “ừm” một tiếng, ngoan ngoãn đứng dậy đi ra ngoài.

*

Lúc ăn sáng, điện thoại di động của Vưu Niệm ở bên cạnh vẫn vang lên không ngừng.

Cô nghĩ rằng đó là lời chúc sinh nhật từ bạn bè và đồng nghiệp của mình, vì vậy cô không quan tâm.

Mĩa đến khi ăn sáng xong, Vưu Niệm mới phát hiện ra sự khác thường.

Weibo của cô đã được rất nhiều người gắn tag @, nói rằng cuốn tiểu thuyết “Bên ngoài núi xanh” của cô bị nghi ngờ sao chép.

Vưu Niệm hết hồn, mất thật lâu mới làm rõ được nguyên nhân.

Mọi thứ quay trở lại thời điểm cô từ chối làm biên kịch cho.

Vì chuyện này, một bộ phận fan của khá không hài lòng với cô, cho rằng cô đang đứng núi này trông núi nọ vì một tác giả khác, cáo buộc tác giả của “Bốn mùa” Minh Úc sao chép.

Trong khoảng thời gian này, họ đọc tiểu thuyết của Vưu Niệm, cho rằng “Bên ngoài núi xanh” và tác phẩm đầu tiên của Minh Úc là “Màu trằng của người yêu” có nhiều điểm tương đồng.

Hôm nay họ còn chính thức dùng một tài khoản đem bảng màu ra phân tích, đăng trên weibo tag tên @Vãn Bạch, yêu cầu một lời giải thích.

Vưu Niệm có rất nhiều fan weibo, chỉ trong một buổi sáng, bảng màu này đã thu hút sự chú ý của một số fan hâm mộ.

Vưu Niệm nhìn kỹ cái bảng màu kia, nó được làm rất sơ sài.

Tóm lại, có một số điểm chính tương đồng.

Một là nam chính được thiết lập đều là hình tượng học bá thanh lãnh, chỉ ôn nhu với nữ chính. Hai là đều là nữ truy nam. Thứ ba, phương thức nữ chính truy nam chính cũng có mấy điểm tương đồng.

Dưới weibo đăng bảng màu, bình luận đã cãi nhau thành một nồi cháo heo.

[Cái bảng làm lộn xộn này, căn bản không nói rõ được sao chép ở đâu?]

[Fan hâm mộ sách của Minh Úc cũng quá hài hước rồi ha?]

[“Bốn mùa” giống nhiều như vậy mà nói không sao chép, thế này mà dám nói “Thanh Sơn Ngoại” sao chép? Có chút ghê tởm]

[Fan Vãn Bạch mới buồn cười đó, ỷ vào các người nhiều người sao? Vãn Bạch không phải rất thanh cao sao, không muốn làm tác phẩm sao chép sao? Kết quả thì bản thân mình cũng không sạch sẽ? Ha ha ha, chết cười.]

[Chỉ có cái bảng màu này mà đòi ăn vạ ư? Ra ngoài đừng tự lộ mặt kẻo xấu hổ nha…]

[Có bản lĩnh thì để Minh Úc tự mình đính chính đi! Xem cô ta có biết xấu hổ không?]

……

Trong khi đó, Vưu Niệm cũng nhận được rất nhiều tin nhắn riêng tư trên Weibo.

Ngoài tin nhắn riêng của những người hắc cô, còn có một số bạn bè trong giới quan tâm đến tình hình của cô, hỏi có cần giúp đỡ lên bài phản hắc hay không.

Vưu Niệm thở dài, tạm thời khéo léo từ chối.

Cô không có gì để bàn luận về cái bảng màu này.

Trong đó nhắc tới mấy từ nữ truy nam, đều là kinh nghiệm cá nhân của chính cô.

Lúc đó còn chưa có cuốn “Màu trắng của người yêu”, sao nói cô sao chép?

Trong đó đặc biệt nhất, phải kể đến bức thư tình của nữ chính được đọc trước mặt mọi người. Nữ chính của hai bài viết này đều viết một bài thư tình làm tác phẩm, giáo viên cũng nổi trận lôi đình như y như nhau.

Chẳng qua, giáo viên trong “Màu trắng của người yêu” vì muốn trừng phạt nữ chính mà ở trước mặt mọi người đọc thư tình và châm chọc nữ chính, khiến nữ chính trở thành trò cười trong lớp.

Mà “Bên ngoài núi xanh” là nữ chính tự mình đọc thư tình, hơn nữa còn giành được sự tán thưởng của các bạn cùng lớp, trong đó các bạn học đều ngầm kính nể tác phẩm của cô không thôi.

Hướng đi khác biệt này đã trở thành một sự sửa đổi chột dạ trong mắt fan hâm mộ của Minh Úc, họ kiên quyết cho rằng ” Bên ngoài núi xanh” sao chép “Màu trắng của người yêu”.

Vưu Niệm tuy rằng không thẹn với lương tâm, nhưng loại chuyện này rơi vào trên đầu mình, vẫn có chút phiền lòng.

Kế hoạch sinh nhật ban đầu bị sụp đổ hoàn toàn, Vưu Niệm nhốt mình ở thư phòng làm bài phản lại bảng màu phân tích kia.

Lục Thanh Trạch hủy bỏ nhà hàng vốn đã hẹn trước, ở nhà tổ chức cho Vưu Niệm một sinh nhật đơn giản.

Buổi chiều, Vưu Niệm còn chưa kịp làm xong đã vội vàng chạy tới sân bay.

Trước khi đi, Lục Thanh Trạch có chút lo lắng nhìn cô, muốn nói lại thôi.

“Niệm Niệm, em…”

Vưu Niệm vẫy vẫy tay tạm biệt: “Em không sao đâu, chuyện nhỏ thôi.”

Từ nhỏ cô đã vô tâm vô cảm, đối với quan điểm của người khác từ trước đến nay luôn khinh thường. Loại công kích trên mạng này càng ngày càng phổ biến, cẩn thận ngẫm lại cũng không có gì đáng để ý.

*

Khi Vưu Niệm trở về thành phố X, sắc trời đã tối.

Cô ngây ngốc ở một mình trong khách sạn, mở Weibo ra.

Dưới bảng màu chỉ trích sao chép, phần lớn bình luận đều đứng về phía “Bên ngoài núi xanh”.

Fan của Minh Úc tức giận đến không chịu nổi, bắt đầu tạo acc clone mắng chửi người khác.

Vưu Niệm nhìn bộ dáng bọn họ tức giận trên mạng, đột nhiên không còn hứng thú làm bài phản hắc nữa.

Minh Úc không liên lạc với cô, cũng không chuyển tiếp bảng màu kia.

Vậy cô có gì phải đáp lại cái bảng màu đầy sơ hở đó?

Ngoại trừ đem chuyện hại người không thành này đẩy lêи đỉиɦ cao, cũng không có gì tốt đẹp cả.

Vưu Niệm nghĩ thông suốt, rất nhanh đã đem chuyện này bỏ lại phía sau.

Loại chuyện khiến cô không vui này, cô luôn luôn rất ít khi để ở trong lòng.

Việc quay phim vẫn đang tiếp tục.

Vưu Niệm đi theo đoàn làm phim, ăn uống ngủ nghỉ, cuộc sống rất nhẹ nhàng.

Chớp mắt, thời gian đã đến giữa mùa hè.

Sau gần ba tháng, việc quay phim đã gần kết thúc.

Đạo diễn Thang Húc đã sớm kết thúc công việc của Vưu Niệm, để cô cùng mấy nhân vật phụ “đóng máy”.

Vưu Niệm vui vẻ thoải mái, lập tức chào tạm biệt đoàn làm phim, thu dọn hành lý trở về Hạ Thành.

*

Ngày trở về, hai người đã lâu không gặp không tránh khỏi một phen triền miên.

Sau khi kết thúc, Lục Thanh Trạch hôn lên chiếc trán ướt đẫm mồ hôi của cô: “Niệm Niệm, gần đây em không có việc gì chứ? ”

Vưu Niệm lười biếng “Ừm” một tiếng, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Lục Thanh Trạch cười khẽ: “Vậy ngày mai anh sẽ cùng em đến bệnh viện để kiểm tra lại một chút nhé.”

Vưu Niệm chợt mở to mắt nhìn về phía anh, “Kiểm tra lại cái gì cơ?”

Ánh mắt Lục Thanh Trạch thâm trầm, giọng nói bình tĩnh: “Chứng đa nang của em”, “Anh thấy trong nhà không có thuốc, có phải em không muốn tìm bác sĩ kê đơn đúng không?”

Lông mi của Vưu Niệm rũ xuống, không nói gì.

“Niệm Niệm?” Lục Thanh Trạch không rõ nguyên nhân.

Trước khi Vưu Niệm trở về, anh đã sắp xếp nhà cửa lại một lần nữa.

Phát hiện trong ngăn kéo đã không còn thuốc mà Vưu Niệm hay uống, liền muốn nhân dịp Vưu Niệm rảnh rỗi cùng cô đi kiểm tra lại một chút, xem tình hình thế nào.

Vưu Niệm mím môi, một lần nữa nhìn về phía Lục Thanh Trạch.

“Em…” Chần chừ một lúc lâu, cô vẫn thẳng thắn nói ra: “Em đã mấy tháng nay không uống thuốc kia rồi.”

“Tại sao?” Lục Thanh Trạch nghiêm mặt lại, ngồi dậy, ánh mắt thật sâu.

Vưu Niệm cũng ngồi dậy theo, ngón tay nắm chặt lấy chăn, ánh mắt tùy ý quét loạn: “Cũng không có gì. Thuốc này em đã uống trong một thời gian khá dài, có tác dụng phụ nên em dừng lại.”

Giọng Lục Thanh Trạch có chút khẩn trương: “Tác dụng phụ gì?”

“Là…” Vưu Niệm hơi bối rối, dứt khoát nói ra: “Uống nhiều sẽ khiến em sinh ra những tâm trạng không tốt. Anh biết đấy, con người em luôn theo đuổi những thứ vui vẻ —”

“Niệm Niệm!” Bàn tay Lục Thanh Trạch đặt trên vai cô bất giác dùng sức, anh căng thẳng, giọng nói lộ ra một tia khẩn trương và nôn nóng: “Chuyện quan trọng như vậy, em đã giấu anh suốt mấy tháng, hả?”