Trong phút hoảng hốt, Thịnh Viễn Thời như được đưa về buổi chiều mà anh vẫn luôn muốn lảng tránh ấy.
Ngày đó vô cùng lạnh, rõ ràng đã sang đầu mùa xuân, vậy mà chẳng thấy tia nắng xuân nào, thậm chí tầm sáng, trời còn đổ tuyết. Thịnh Viễn Thời từ New York đến thành phố G, bay mười mấy tiếng, lại vì cùng ngày không còn chuyến bay tới thành phố A, anh lái xe thêm mười mấy tiếng nữa, chỉ vì để gặp Tư Đồ Nam trước ngày sinh nhật cô. Chênh lệch múi giờ, mệt mỏi, lại vì thời tiết khắc nghiệt, lúc gọi điện cho Tư Đồ Nam, anh cảm thấy hình như mình lên cơn sốt rồi.
Tưởng tượng đến việc Tư Đồ Nam sẽ vui sướиɠ thế nào khi biết từ nay về sau anh sẽ làm việc ở thành phố nơi cô sống, cơ thể không khỏe, bôn ba đường dài, tất cả đều không đáng nhắc tới. Trong điện thoại, Thịnh Viễn Thời thong thả nói: “Ở nhà chờ đi, anh qua đón em. Hay là anh vào nhà chào bố Tư Đồ luôn nhé?”
Vốn dĩ là muốn cho cô một niềm vui bất ngờ. Đổi lại là ngày trước, chắc chắn Tư Đồ Nam cầu còn không được, kiểu gì cũng nhiệt tình mời anh vào. Vì hành động bay khắp nơi suốt kỳ nghỉ hè, bố Tư Đồ vẫn cho rằng bảo bối của mình bị bắt cóc. Đối với việc này, Tư Đồ Nam còn mách Thịnh Viễn Thời, “Bố em dám bảo anh là đàn ông tồi, em thật sự không thể nhịn được.”. Thế nên, khi đó cô còn đề nghị Thịnh Viễn Thời, “Chờ anh nhận lời làm bạn trai em, phải đến nhà em một chuyến đấy, cho bố Tư Đồ chiêm ngưỡng phong thái của anh, bằng không bố lại nghĩ ngoài bố ra, chẳng ai thích em cả.”
Lúc ấy Thịnh Viễn Thời còn hỏi cô, “Nhắc đến anh với bố em à?”
Tư Đồ Nam thở phì phò, “Nói chứ, kết quả là bố vừa nghe nói anh là cơ trưởng trẻ nhất trong giới liền khuyên em từ bỏ, bảo là anh giỏi như thế, không lý nào lại xem trọng em. Ở đâu ra kiểu người chê bai con gái mình như thế chứ, làm em nghi ngờ ông ấy không phải là bố đẻ em.”
Thịnh Viễn Thời bật cười, còn trêu cô, “Không chừng chứng chỉ của anh là giả đấy, cơ trưởng, hãng bay nước ngoài gì gì đấy, đều là lừa người hết.”
Tư Đồ Nam ôm cánh tay anh, “Thế sao anh không lừa em lên giường đi?”
Thịnh Viễn Thời bị trêu cho đỏ mặt tía tai, đâu còn cười nổi, anh ho khẽ một tiếng, tìm bừa một cái cớ, “Anh sắp phải bay rồi.”
Rõ ràng vẫn còn sớm. Tư Đồ Nam không nể mặt anh, cứ thế ranh ma vạch trần anh, “Anh tưởng em không biết năm giờ chiều anh mới bay à?”. Thấy trên mặt Thịnh Viễn Thời hiện quầng đỏ khả nghi, cô nở nụ cười quyến rũ động lòng người, “À, em biết rồi, cơ trưởng Thịnh có đặc quyền, có thể bay sớm.”
Nhìn vẻ mặt đắc ý đó, suýt chút nữa Thịnh Viễn Thời không kiềm chế được mà bắt cô thực hiện nghĩa vụ bạn gái.
Vậy nhưng lần này, Tư Đồ Nam lại lạnh lùng nói: “Anh cho em địa chỉ, em tự đến.”
Cô vốn luôn lấy lòng anh, mà Thịnh Viễn Thời lại lo cô chỉ cần đẹp chứ không chịu mặc đủ ấm đã ra ngoài, nên vẫn muốn đến đón cô.
Tư Đồ Nam cương quyết hơn anh, cuối cùng dùng thẳng cái cớ là có tài xế đưa đi.
Thịnh Viễn Thời không thuyết phục được cô, đành đến trước một tiệm cà phê hàng không.
Đó là một tiệm cà phê trang trí theo chủ đề hàng không, sàn nhà trong tiệm được vẽ hình đường băng, trên tường treo ảnh phi công, góc tường được tô điểm bằng hình trời xanh mây trắng, cùng với mô hình chiếc Boeing 737, không khỏi khiến người ta thỏa sức tưởng tượng.
Thịnh Viễn Thời không nhớ mình đợi bao lâu, chỉ biết rằng anh nhàm chán uống ba cốc cà phê, loanh quanh trên khu trải nghiệm phi hành ở tầng hai những hai vòng, vui vẻ giảng giải cấu tạo của máy bay cho một anh bạn nhỏ, thì qua cửa sổ mới thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi từ xa tới.
Cô gái nhỏ của anh, xinh đẹp, mảnh mai, cho dù ăn vận đơn giản đi giữa biển người thì vẫn kiều diễm như hoa, không ai sánh được. Nỗi sung sướиɠ của ngày trùng phùng khiến Thịnh Viễn Thời không để ý đến sự lạnh nhạt của Tư Đồ Nam trong điện thoại, nhất là giây phút cô dừng chân ở cửa tiệm, mọi thứ đều trở nên vô hình. Anh xuống lầu đón, tự nhiên cầm tay cô, nhẹ nhàng trách: “Lại mặc ít thế này rồi.”
Hình như Tư Đồ Nam gầy đi, chiếc áo khoác lông cừu màu vàng nhạt có vẻ rộng thùng thình, cô nhìn gương mặt đã mấy tháng không gặp của anh, nghẹn ngào nói: “Không lạnh.”
Thịnh Viễn Thời nghe ra điểm khác thường, nhưng lúc đó anh nghĩ Tư Đồ Nam cũng giống mình, là vì kích động và vui sướиɠ, thế nên, anh khẽ véo cái cằm gầy đang hơi đỏ lên vì lạnh của cô, rồi quay sang nói với nhân viên phục vụ, “Có thể làm vanilla latte được rồi.”
Người đàn ông luôn tinh tế, vậy mà lại không phát hiện ra, nếu tài xế của nhà Tư Đồ đưa Tư Đồ Nam đến đây, thì sao khuôn mặt cô lại lạnh buốt như vậy. Anh chỉ nhớ, cô gái nhỏ của anh vẫn như trẻ con, không uống được cà phê đắng, chỉ thích loại có sữa, nhất là vanilla latte nóng.
Cô lại nói: “Cho em một cốc Americano.”, cùng lúc đó, cô nhẹ nhàng rút tay ra.
Thịnh Viễn Thời cúi đầu nhìn tay mình, trong lòng sinh ra một thứ cảm giác khó diễn tả, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ giơ tay gọi nhân viên phục vụ, “Americano.”, rồi lại duỗi tay ra, muốn nắm lấy tay cô.
Tư Đồ Nam lại đưa tay ra đúng lúc, nắm lấy tay vịn cầu thang, dáng vẻ rất tự nhiên.
Trong giây lát, Thịnh Viễn Thời không nắm rõ được có phải cô đang cố ý trốn tránh mình hay không.
Cho đến tận khi hai người ngồi lên chiếc ghế cao ở tầng hai, Thịnh Viễn Thời mới phát hiện ra, Tư Đồ Nam trầm lặng hơn hẳn bình thường. Anh xích lại gần, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, dùng giọng điệu trêu đùa mà hỏi cô, “Lâu rồi không gặp, cần làm quen lại một lần nữa không?”
Tầm mắt Tư Đồ Nam dời khỏi hình ảnh đường băng dưới sàn, cô ngẩng đầu, nói luôn không cần nhiều lời râu ria: “Nói cho anh một tin này.”
Ánh mắt Thịnh Viễn Thời hiện ý cười, “Anh cũng có tin tốt muốn nói với em.”
Cô thật sự không quan tâm đến tin tức tốt của anh, mà cướp lời trước, “Em được học viện âm nhạc Manhattan chọn.”
“Học viện âm nhạc Manhattan?”, Thịnh Viễn Thời nên vui mừng cho cô, nhưng bàn tay vừa đút vào túi áo măng-tô của anh bỗng khựng lại, “Sao đột nhiên lại quyết định ra nước ngoài?”
Giọng điệu của cô cũng giống như vẻ mặt cô hiện giờ, hoàn toàn thản nhiên, “Em vẫn luôn thế mà, thích làm cái gì là làm cái ấy.”
Quả thật Tư Đồ Nam có phong cách làm việc như vậy. Nhưng mà…
Thịnh Viễn Thời thu tay lại, “Làm xong visa chưa?”
Vậy thì cô cần ít nhất ba tháng chuẩn bị. Nếu vậy, anh đành quấn quýt với cô một thời gian thôi.
Ai bảo đây là niềm vui bất ngờ cô dành cho anh chứ.
Thịnh Viễn Thời của khi đó, đối với tình cảm của Tư Đồ Nam, luôn luôn chắc chắn như vậy.
Có điều, Tư Đồ Nam nở nụ cười lần đầu tiên từ lúc gặp lại, một nụ cười đầy vẻ gượng ép, “Sợ em quấy quýt lấy anh à? Yên tâm, em đi New York không phải vì anh.”
“Không phải vì anh!”, bốn chữ này như mang một lực sát thương vô hình, khiến nụ cười của Thịnh Viễn Thời tắt ngúm trong nháy mắt, anh nhíu mày, hỏi thẳng thừng: “Thế là vì ai?”
“Anh không phát hiện ra đã lâu lắm rồi em không gọi điện cũng không gửi Wechat quấy rầy anh à?”, Tư Đồ Nam không còn im lặng như lúc đầu nữa, mà đột nhiên nói rất nhiều, “Em phát hiện ra, mình không thể trở nên giống như hình mẫu anh thích, so với việc cố ép mình lấy lòng anh, không bằng đổi sang thích người khác, yêu đương thôi mà, sao phải khiến mình mệt mỏi như vậy, anh nói xem có đúng không?”
Sắc mặt Thịnh Viễn Thời trở nên khó coi, “Ý em là, em từ bỏ anh?”
Theo đuổi vồn vã, còn chưa đến tay đã chán?
Ánh mắt vẫn luôn không đối diện với anh thoáng trốn tránh, sau đó Tư Đồ Nam nói một cách qua loa lấy lệ: “Dù sao thì cũng không tán đổ được, chẳng bằng từ bỏ sớm, con người anh tốt tính, không tiện từ chối em thẳng thừng, em cũng không thể cứ mất mặt mãi được. Huống hồ, cảm giác được người ta lấy lòng, tốt hơn nhiều so với việc đi lấy lòng người khác.”
Cô đang cho anh một tin tức: Có người đang theo đuổi cô, lấy lòng cô, và cô thích cảm giác đó. Dưới anh đèn dìu dịu trong quán, đôi mắt Thịnh Viễn Thời nhìn cô chăm chú, “Chẳng lẽ em không cảm giác được, anh đối đãi với em như với bạn gái à?”
Tư Đồ Nam im lặng mấy giây, ngay khi Thịnh Viễn Thời nghĩ có thể cứu vãn được, cô lại nói: “Anh chẳng nói gì cả, sao em có thể tự suy diễn được chứ.”
Thịnh Viễn Thời ý thức được rằng, mình đã phạm phải một sai lầm chết người, anh lập tức muốn sửa lỗi, “Hiện giờ anh nói, còn kịp không?”
Tư Đồ Nam nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn người đến người đi qua ngã tư đường bị tuyết phủ trắng mái đầu, một lát sau quay lại đối mặt với Thịnh Viễn Thời, cô mỉm cười, “Hay là thôi đi, em cảm thấy, em vốn rất quý giá, vì theo đuổi anh nên bị hạ giá mất rồi.”
Thôi đi? Thôi cái gì chứ? Thôi thế nào được? Rốt cuộc Thịnh Viễn Thời cũng rút tờ thư mời làm cơ trưởng của hàng không Trung Nam từ trong túi áo ra, “Nếu anh nói với em, anh không đi nữa, sau này chúng mình có thể yêu đương bình thường như những người khác thì sao? Hoặc là, em muốn anh cùng ra nước ngoài du học với em cũng được, anh không có vấn đề gì cả. Em còn muốn thôi nữa không?”
Rõ ràng anh nhìn thấy ngấn nước trong khóe mắt Tư Đồ Nam, nhưng cô thậm chí còn chẳng nhìn kĩ thứ trong tay anh là gì đã đẩy trở lại, “Đừng đùa nữa, loại hy sinh này, không có ý nghĩa đâu.”
Khoảnh khắc bình tĩnh đó của cô, thật không giống với tuổi mười chín.
Nhân viên phục vụ bưng cà phê đến.
Cô không uống ngụm nào, cứ thế đứng dậy rồi nói: “Em phải đi đây, còn có hẹn với bạn.”
Đó là lần đầu tiên từ khi quen biết, cô chủ động nói phải đi. Trước kia, mỗi lần gặp nhau, đều là Thịnh Viễn Thời thấy không còn sớm nữa nên đưa cô về, cô còn lưu luyến bịn rịn mãi. Sự thay đổi bất thình lình này, khiến Thịnh Viễn Thời không sao thích ứng nổi, nói đúng ra, trong lòng anh như có muôn vàn con sóng cuộn trào dữ dội.
Nhưng Thịnh Viễn Thời là cơ trưởng, khả năng tự kiềm chế luôn không tồi, khi anh nhận ra tâm trạng mình đang cực tệ, anh thật sự lo lắng, một khi Tư Đồ Nam kiên quyết nói từ bỏ anh hay gì đó, anh sẽ không khống chế được mà nổi giận. Thế nên, anh cố kiểm soát tâm trạng, “Anh đưa em về trước đã.”, trong lòng thì lại nghĩ: Dù sao cũng còn nhiều thời gian, cùng lắm thì đổi vai, anh sẽ theo đuổi cô, không nhất thiết phải nổi nóng tranh cãi.
Tư Đồ Nam lại từ chối: “Không làm phiền anh nữa, em tự đi được rồi.”, sau đó liền xoay người rời đi, không nói thêm một lời, cũng chẳng chút lưu luyến.
Vậy mà cô lại thật sự dứt khoát, nói thôi là thôi thật.
Thịnh Viễn Thời chăm chú nhìn theo bóng lưng gầy của cô, không nhịn được mà trầm giọng kêu tên cô, “Tư Đồ Nam!”
Đây là lần đầu tiên Thịnh Viễn Thời gọi cả họ cả tên cô, cho tới giờ, anh vẫn luôn gọi cô: Man Man.
Tư Đồ Nam dừng lại, xoay người đi ngược trở về, từng bước tiến đến trước mặt Thịnh Viễn Thời. Nhưng Thịnh Viễn Thời còn chưa kịp vui mừng, thì cô đã kéo tay anh, lẳng lặng cởi bỏ chiếc đồng hồ giả cô tặng đang đeo trên cổ tay anh.
Thịnh Viễn Thời không cho phép. Anh lật tay lại tóm lấy tay cô, lạnh giọng chất vấn: “Có ý gì chứ?”
Tư Đồ Nam cậy từng ngón tay anh ra, cương quyết tháo chiếc đồng hồ xuống, cô cúi đầu nói: “Cái này cũng giống như em, nó vốn không xứng với anh, miễn cưỡng làm gì chứ?”
Trong phút chốc, Thịnh Viễn Thời cảm thấy từ l*иg ngực như có một thứ chất lỏng lạnh buốt ồ ạt chảy ra ngoài, anh dùng cặp mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, gằn từng chữ một: “Tư Đồ Nam, anh hỏi em một lần cuối cùng, em có ý gì đây?”
Tư Đồ Nam ngẩng đầu, đôi mắt đen láy như đang giấu giếm thứ gì đó, cô nở nụ cười với đôi mắt ngấn nước, “Sau này có ai tặng chocolate cho anh, anh phải tự ăn rồi. Cơ trưởng Thịnh, tạm biệt.”, sau đó rút tay, từng bước cách xa anh, mỗi lúc một xa.
Nhẫn tâm là gì, tức giận là gì, tất cả đều như không, rốt cuộc Thịnh Viễn Thời cũng không khống chế được nữa, anh đuổi theo, giơ tay kéo lấy Tư Đồ Nam, ôm cô vào lòng. Tư Đồ Nam giãy giụa, nhưng không thắng nổi anh, cuối cùng đành nép gọn trong lòng anh.
Đôi môi Thịnh Viễn Thời dán sát bên tai cô, tiếng nói nỉ non nghẹn ngào, “Có phải lâu quá rồi anh không về nên giận không?”
Người đàn ông đầy kiêu ngạo, giờ phút này, lại cúi đầu nhún nhường đến vậy.
Tư Đồ Nam không nói nổi thành lời, hai tay đặt trước ngực anh, như đang cự tuyệt sự thân mật của giờ phút này, lại giống như đang tựa vào anh.
Thịnh Viễn Thời không cho cô cơ hội trốn tránh, anh ôm ghì lấy cô, “Hôm sinh nhật anh đã đồng ý với em rồi, cho nên em là bạn gái anh, nhưng em đang nói chia tay với anh đấy, em biết không?”
Tư Đồ Nam vẫn không nói gì.
Cho đến khi cảm thấy lành lạnh ở cổ, hai mắt Thịnh Viễn Thời cũng như bị giăng một tầng sương mù, anh liền nói: “Được rồi, anh coi như em chưa nói gì.”
Tâm trạng Tư Đồ Nam có lẽ suy sụp hoàn toàn vào giờ khắc này, cô buông hai tay tì trước ngực anh xuống, đổi thành ôm lấy thắt lưng rắn rỏi của anh, ghì chặt, sau đó, khóc nấc lên thành tiếng.
Trái tim Thịnh Viễn Thời như được đặt trả lại chỗ cũ, anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, “Trách anh, nếu anh nói rõ ràng sớm một chút, em đã chẳng nghĩ ngợi lung tung.”, nghe cô khóc càng lớn tiếng hơn, anh đau lòng kéo cô ra, đưa tay lau nước mắt cho cô, sau đó, khi nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn rơi, anh liền làm chuyện mà mình đã muốn làm ngay từ khi nhìn thấy cô… cúi đầu, triền miên hôn cô.
Có lẽ do quá nhớ nhung, cũng có lẽ do dồn nén quá lâu, nụ hôn này càng lúc càng mất kiểm soát. Thịnh Viễn Thời có một nỗi kích động muốn nuốt cô vào bụng, mà sự đáp lại của cô cũng cực kỳ nhiệt tình, say đắm, như thể muốn thông qua sự thân mật này để giải tỏa nổi nhớ nhung dành cho nhau. Tới sau cùng, Thịnh Viễn Thời tóm tay cô, hôn một đường từ khuôn mặt xuống tới xương quai xanh, một bàn tay lẳng lặng len vào trong áo, áp vào làn da mịn màng bên hông cô, vuốt ve không ngừng. Khi du͙© vọиɠ mỗi lúc một rõ ràng, khi hơi thở cả hai cùng trở nên nặng nề, bàn tay anh bất giác trượt về phía trước, cảm nhận sự mềm mại trước nay chưa từng biết, anh thở hắt ra một tiếng trong vô thức.
Không có ý cự tuyệt anh, nhưng sự thân mật bất ngờ này khiến người ngây ngô như cô mất khống chế, cả người run lên. Nam Đình không kiềm chế được, ghé vào tai anh thủ thỉ kêu: “…Anh Bảy.”