Chương 4

18.

Trưa hôm sau, Lục Trạch hẹn Hứa Ấn.

“Lục tổng chủ động muốn gặp tôi, thật sự đáng rất ngạc nhiên, thật là hiếm có.”

Lục Trạch lạnh lùng nói: “Vào vấn đề chính, tôi muốn mua Trái Tim Của Đại Dương.”

Hứa Ấn cầm tách trà lên, những ngón tay siết chặt quai tách.

“Tôi thích sự thẳng thắn của Lục tổng, nhưng tôi không định bán sợi dây chuyền đó.”

Lục Trạch không thích anh ta.

“Đều là người làm ăn, chúng ta đều hiểu, chỉ cần giá cả hợp lý thì cái gì cũng có thể thương lượng được.”

“Lục tổng đúng là hiểu rất rõ, nhưng trước khi thương lượng giá cả, tôi muốn hỏi rõ trước, anh mua sợi dây chuyền này để làm gì? Đây là sợi dây chuyền của phụ nữ, Lục tổng tiêu nhiều tiền như vậy, định mua tặng ai sao.”

Môi mỏng của Lục Trạch khẽ động: “Đương nhiên là cho người quan trọng nhất của tôi.”

“Ngôi sao Đường Khuynh.”

Hứa Ấn gõ gõ tay xuống mặt bàn

“Có vẻ như nó không phải là để tặng Đường Khuynh rồi. Tôi nghe nói Tô Nhược cũng rất muốn có sợi dây chuyền này. Chỉ là hôm đó cô ấy đến muộn nên đã bỏ lỡ nó. Ngoài Tô Nhược ra, tôi không biết là còn có người thứ hai thích sợi dây chuyền này đấy?”

Tôi bị choáng váng.

Làm sao Hứa Ấn lại biết rõ về tôi như vậy?

Lục Trạch cũng híp mắt một lát, hỏi một câu.

“Tại sao anh biết rõ mọi chuyện về Tô Nhược như vậy?”

“Tôi chỉ biết rõ hơn một kẻ không quan tâm gì đến vợ mình thôi.”

Ánh mắt của Lục Trạch sâu thăm thẳm.

“Anh quen Tô Nhược?”

“Bạn học cấp ba.”

Thì ra anh ta vẫn còn nhớ tôi.

Lục Trạch còn muốn hỏi nhưng đã bị Hứa Ấn ngắt lời.

“Anh ra giá đi, để tôi xem xem Lục tổng yêu Tô Nhược nhiều bao nhiêu nào?”

“Một trăm vạn, gấp đôi giá ban đầu anh mua.”

Hứa Ấn đột nhiên vỗ tay hai cái, châm chọc nói: “Ha ha, một trăm vạn, vợ của anh chỉ đáng giá một trăm vạn thôi sao?”

Lục Trạch không tức giận, ngược lại hỏi.

“Anh muốn bao nhiêu.”

“Tôi không muốn nhiều, nhưng có hai điều kiện, anh phải đồng ý. Thứ nhất, rút lui khỏi buổi đấu thầu bến tàu Long Sơn.”

Tim Lục Trạch đập thình thịch.

“Thứ hai, bất kể sau này chỗ nào có chi nhánh của nhà họ Hứa thì trong vòng ba cây số nhà họ Lục không được mở.”

Lục Trạch nhíu mày.

Điều kiện của Hứa Ấn, điều sau còn khó hơn điều trước, nếu Lục Trạch đồng ý thì không chỉ tổn thất hàng chục triệu tệ mà còn ảnh hưởng đến tương lai sau này của Lục Thị.

Tôi nhìn chằm chằm vào Lục Trạch để xem hắn có phản ứng như thế nào.

“Anh há miệng còn to hơn cả sư tư rồi đó, chỉ một sợi dây chuyền mà muốn tôi mang cả nhà họ Lục ra thế chấp sao?”

“Vậy thì đành chịu, tôi chỉ có hai điều kiện này, nếu như Lục tổng không đồng ý, xin mời cho.”

Hai bên đi đến bế tắc.

Tôi tự hỏi tại sao Lục Trạch vẫn chưa rời đi?

Không phải là hắn định đồng ý hai điều kiện này đó chứ?

Tôi lơ lửng trong không trung, lặng lẽ chờ đợi động thái tiếp theo.

Trợ lý Trần bước tới.

“Hứa tổng, nếu anh cảm thấy 100 vạn vẫn không đủ thì chúng tôi sẽ trả 200 vạn, nếu anh cứ giữ chặt sợi dây chuyền này không buông, e rằng sau này muốn bán cho người khác cũng chỉ có giá 100 vạn thôi.”

“Tôi chỉ cần đáp ứng hai điều kiện này, còn lại thì miễn bàn.”

“Được, tôi đồng ý, anh có sẵn sợi dây chuyền ở đây không?”



Lục Trạch đồng ý với điều kiện bá đạo của Hứa Ấn, mọi người trong phòng đều sửng sốt, tôi cũng sửng sốt.

Trợ lý Trần kinh ngạc nhắc nhở: “Lục tổng, không thể được!”

Hứa Ấn cũng kinh hãi: “Anh có chắc là anh đồng ý với hai điều kiện này không?”

“Ký hợp đồng đi, sau khi khi xong tôi muốn thấy sợi dây chuyền.”

Sắc mặt Hứa Ấn nhất thời trở nên có chút khó coi, thậm chí nhìn qua còn có chút hối hận, không muốn bán sợi dây chuyền.

“Vì một sợi dây chuyền, có đáng không?”

“Có đáng hay không, trong lòng tôi tự biết.”

Sau khi ký xong hợp đồng, Lục Trạch mang sợi dây chuyền đi, tôi khó hiểu nhìn Hứa Ấn và bay theo Lục Trạch.

Phía sau vang lên giọng nói của Hứa Ấn.

“Câu hỏi cuối cùng, sợi dây chuyền này là mua cho Tô Nhược?”

Tôi cũng dừng lại, tôi chỉ tò mò về câu hỏi này thôi, hắn mua cho tôi sao? Không thể tin được.

Tôi còn tưởng rằng Lục Trạch sẽ không để ý đến câu hỏi này.

Lục Trạch đáp.

“Em đã không thể nhìn thấy nó được nữa rồi.”

Tôi khẽ loạng choạng.

Sau khi tôi chết, Lục Trạch đã đánh cược lấy cả tương lai của nhà họ Lục ra để cược, chỉ để mua sợi dây chuyền này cho tôi…

19.

Tôi theo Lục Trạch đi ra ngoài, tôi nhìn thấy bố tôi ở bên kia đường đang đi vào bệnh viện.

Đó giờ gan của bố tôi không được tốt, tôi rất lo lắng, lượn qua lượn lại vào bệnh viện.

“Tô tổng, tình trạng lá gan của ông không khả quan, bắt buộc phải nhập viện để chờ tìm được lá gan thích hợp.”

Tôi vô cùng sốc, bệnh của bố tôi đã nghiêm trọng đến mức phải ghép gan.

“Kê ít thuốc giảm đau là được, đưa tôi về, tôi không nhập viện được.”

“Tô tổng!”

“Không cần nói nhiều.”

Tôi đã mở miệng thuyết phục ông ấy nhập viện, nhưng ông ấy không thể nghe thấy tôi.

Tôi chỉ biết bất lực nhìn bố tôi lủi thủi lên xe rời khỏi bệnh viện.

Nửa đêm, sau khi bố tôi ngủ say, tôi từ trong nhà họ Tô bay ra ngoài, lang thang như bèo không rễ.

Tôi biết nếu không tìm được lá gan thích hợp thì tôi và bố sẽ gặp nhau dưới kia mất.

Tôi bay trở lại Nhược Trạch Thủy Loan và thấy ngọn đèn nhỏ ở quầy bar trong nhà đang sáng, tôi bay vào và thấy Lục Trạch đang uống rượu.

Một chai Lafite 1982, cạn đáy.

Hắn đang nằm trên bàn, say đến mức mặt đỏ bừng.

Bên cạnh lòng bàn tay là chiếc hộp trang sức hình trái tim, bên trong đứng sợi dây chuyền hắn mới mang về từ chỗ Hứa Ấn.

Hắn đang nằm trên quầy bar, hắn cứ lẩm bẩm về điều gì đó, tôi lại gần và mơ hồ nghe thấy hai từ.

“Tô Nhược, Tô Nhược…”

Hắn không ngừng gọi tên tôi.

Liên tục mấy ngày, Lục Trạch buổi tối trở về nhà uống rượu, ban ngày thì tắm rửa sạch đến công ty.

20.

“Lục tổng, anh không thể cứ làm việc như vậy được, một tháng anh không nghỉ ngơi rồi.”

“Tôi không sao, báo cáo tôi sẽ duyệt sau.”

Lúc Lục Trạch trở lại Nhược Trạch Thủy Loan đã là mười một giờ tối.

Mở cửa ra, Đường Khuynh đang ngồi ở đây, mặc một đầm dây mát mẻ.

Người trợ lý ngay lập tức lui ra.

Đường Khuynh đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Trạch, cuối cùng anh cũng về rồi, quay phim xong là em đến đây luôn.”

Ngay khi Đường Khuynh đặt tay lên Lục Trạch, Lục Trạch hất tay cô ta ra.

Lục Trạch híp mắt một lát.

“Sao em lại vào được đây?”

“À, anh không khóa cửa kỹ, em lấy chìa khóa dự phòng của anh ở chỗ em đó.”

“Mau mặc quần áo vào đi.”

“Không, đêm nay em không về! Tô Nhược đã chết lâu rồi, anh vì cái gì mà ngày ngày cứ ở lì trong căn nhà trống này thủ thân như ngọc!”

Sắc mặt Lục Trạch trầm xuống: “Đừng để anh hận em.”

“Anh... hận em, em cũng không đi. Sau này chỗ này cũng do em làm bà chủ, Tô Nhược là cái thá gì, nếu như đồ đê tiện đó không bò lên giường anh thì anh cũng chẳng cưới cô ta! Người trong tim anh là em!”

“Còn em thì sao? Ngựa tốt thì không quay đầu ăn cỏ, em dựa vào đâu mà nghĩ rằng chỉ cần quay lại thì anh sẽ còn yêu em?”

“Trợ lý Trần, kéo cô ấy ra ngoài.”

Trợ lý Trần bước vào, cầm chiếc túi xách của Đường Khuynh lên và đưa cho cô ta.

“Cô Đường, mời cô.”

“Em nói em không đi!”

Đường Khuynh vung tay và hất tung chiếc túi xách của mình.

Chiếc túi xách bị lật úp trên mặt đất, đồ bên trong văng tung tóe, ngoài mỹ phẩm còn có một túi trong suốt chứa những viên thuốc màu xanh lục, rơi xuống chân Lục Trạch.

Đường Khuynh đột nhiên hoảng sợ, lập tức cúi xuống nhặt đồ.

“Đây là gì?”

Chỉ là Lục Trạch đi trước một bước, cầm lấy cái túi nhỏ, dùng ánh mắt hung ác hỏi.

Đường Khuynh giật lấy nó và đặt sau lưng.

“Không có gì.”

Lục Trạch chăm chú nhìn cô ta.

Ánh mắt Đường Khuynh đảo qua chung quanh, không dám nhìn vào mắt Lục Trạch.

“Sáng mai em có buổi họp báo phim truyền hình mới, em đi trước.”

Đường Khuynh câu trước còn nằng nặc không chịu đi, câu sau đã sợ hãi mà chuồn mất.

Trợ lý Trần tỉnh táo lại: “Lục tổng, đó là chất cấm, sao túi cô Đường lại có thứ đó?”

Lục Trạch gọi Đường Khuynh: “Nếu em không muốn chết thì vứt ngay thứ đó đi.”

Đường Khuynh vẫn không chịu thừa nhận.

“Vứt cái gì? Chỉ là thuốc bình thường thôi, anh đừng làm quá lên.”

“Được rồi, đây là con đường em tự mình lựa chọn, hậu quả sau này em tự gánh đi.”