- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Đô Thị
- Phía Bắc Vùng Xích Đạo
- Chương 48: Sư Mẫu Của Em Không Vui Rồi (2415 Từ)
Phía Bắc Vùng Xích Đạo
Chương 48: Sư Mẫu Của Em Không Vui Rồi (2415 Từ)
Đại học Bắc Kinh, tòa nhà hành chính khoa Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn. Cửa phòng làm việc ở cuối hành lang hé mở, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng đối thoại.
“Em đã kiểm tra tài liệu trong và ngoài nước cho đề tài này chưa?”
Ngô Nguyệt đứng đối diện bàn làm việc, cô cảm giác có áp lực vô hình nào đó đang bao phủ lấy toàn bộ cơ thể mình. “Em kiểm, kiểm tra rồi thầy. Đã có người làm đề tài tương tự, trong bài báo cáo của em có dẫn dắt một phần nội dung…”
Bùi Chỉ cụp mi mắt, lập giở từng trang báo cáo, chau mày “Người khác đã từng làm qua, em làm lại thì có ý nghĩa gì?”
Ngô Nguyệt : “……”
Tim Ngô Nguyệt đập thịch một cái, theo bản năng cô vô thức liếc nhìn Trương Thành đang đứng bên cạnh, hy vọng sư huynh có thể nói giúp cho mình gì đó.
Trương Thành giả ngu đảo mắt đi chỗ khác như không nhìn thấy, anh đã giúp nó chọn ra vài đề tài rồi nhưng bản thân lười biếng lại đi chọn đề tài dễ nhất.
Hơn nữa cũng không phải Trương Thành chưa từng nhắc qua nó, cái đề tài nó chọn có lẽ sẽ không qua được cửa của thầy phụ trách đâu.
Nhìn thấy sư huynh giả ngu không giúp mình, Ngô Nguyệt chắp hai tay đằng sau móc móc ngón tay “Có ý nghĩa gì…”
“Ừm… Cái này….” Con bé lắp bắp nửa ngày đến mức sắp đỏ cả mặt lên, “Em đã sử dụng thêm một phương pháp so sánh so với nghiên cứu trước đó vàcông thức lập mô hình cũng đã được tối ưu.”
Lông mày Bùi Chỉ chau càng chặt lại, ngón tay gõ nhè nhẹ lên báo cáo. “Ngoại trừ những thứ này ra? Tôi nghe thì thấy không có chút mới mẻ nào hết.”
Bị thầy hỏi tới tận mấy vấn đề trong một lúc, mồ hôi sau lưng Ngô Nguyệt cứ túa ra ròng ròng, con bé lắp bắp không trả lời được câu nào ra hồn. Rõ ràng là Bắc Kinh vừa kết thúc những ngày nắng nên trong lại phòng mới lạnh lẽo vậy.
Tuy là bình thường Bùi Chỉ sẽ không quản giáo quá nghiêm khắc học sinh mà anh dẫn dắt, nhưng thực sự phải đến khi làm nghiên cứu và luận văn tốt nghiệp thì sự nghiêm khắc ấy còn hơn tất cả các giáo sư khác trong khoa.
“Hay là em về làm lại…” Bùi Chỉ còn chưa nói xong câu thì điện thoại trên bàn đã rung lên bần bật. Anh cầm điện thoại, nhìn màn hình hiển thị, lông mày đang chau chặt đột nhiên dãn ra.
“Đợi tôi một lúc.” Bùi Chỉ cầm điện thoại ra ngoài văn phòng.
“Làm sao đây! Sư huynh! SOS đi!”
“SOS không nổi, em đợi mà đổi đề tài đi.”
“Đừng màa ~” Ngô Nguyệt kéo cánh tay cậu ta “Anh nghĩ cách giúp em trước đi, có thể có ý nghĩa mới gì? Tẹo nữa em sẽ nói lại lần nữa.”
Trương Thành thở ra một hơi dài, hết cách, đành lấy lại báo cáo của con bé rồi xem lại một lượt.
-
Bùi Chỉ đi tới cạnh một cửa trượt bên cạnh văn phòng, bên trong là một vườn hoa rộng khoảng 2-30m2. Sau khi mùa xuân bắt đầu, thảm thực vật khô héo cũng dần lấy lại được sức sống, chồi non xanh tươi mọc lên từ đầu cành, ánh nắng bao trùm lấy khu vườn nhỏ xua tan đi cái lạnh giá của mùa đông.
“Sao thế?” Giọng nói của anh ấm áp mà nhẹ nhàng, dường như người lúc nãy nói chuyện với Ngô Nguyệt và anh của bây giờ là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Đang bận à?” Tống Úc hỏi
“Không.” Bùi Chỉ giơ tay nhìn đồng hồ, “Sắp tan ca rồi.”
Tống Úc kẹp điện thoại vào tai rồi dùng vai giữ, từ trong túi lấy ra một thẻ hành lý “Em vừa từ Thượng Hải về, buổi tối anh có sang chỗ em không?”
“Lâu lắm rồi em chưa gặp được anh.” Cô nhỏ giọng ai oán “Ngày mai đoàn quay phim lại phải xuất phát rồi.”
Bùi Chỉ cong cong khóe miệng, trêu chọc “Anh vẫn có thể bình thường tan ca, nhưng ai bảo đạo diễn Tống lại bận rộn như vậy.”
Chưa đầy nửa tháng kể từ khi họ trở về từ Oymyakon, Tống Úc vẫn luôn phải theo dõi quá trì hậu kì của bộ phim điện ảnh và cũng đang chuẩn bị cho bộ phim tài liệu đang quay. Công ty hậu kỳ của bộ phim hợp tác ở Thượng Hải, cô là kiểu giám đốc có trách nhiệm với bộ phim của mình cho nên cứ cách ha ba ngày lại phải chạy tới Thượng Hải, lại vì một diễn viên phụ trong phim gần đây vướng vào vụ kiện và bị cư dân mạng phong sát cho nên những công việc phía sau rách việc hơn khá nhiều, mãi cho tới hôm nay mới được xem như là đã giải quyết xong.
Tống Úc lấy tay phải cầm điện thoại lên, tay trái ôm một đống quần áo, dùng chân đá vali ra tới phòng khách. Cô nhẹ hừ một tiếng “Em còn không phải là vì phải kiếm tiền hay sao.” “Anh cũng không biết là để tặng anh con rối gỗ đó em đã phải tốn bao nhiêu tiền.”
Từ sau khi Tống Úc độc lập kinh tế thì cô không còn lấy tiền từ nhà, cũng sớm đã chuyển ra ngoài ở. Tuy là cô hiện tại đã có danh tiếng không nhỏ trong giới giải trí, nhưng những tác phẩm nổi tiếng được quay trước đó không được trả theo lợi nhuận nên cũng không giàu như những người ngoài hay đồn thổi. Hơn nữa từ hồi còn nhỏ cô đã quen cái thói vung tiền như rác cho nên dù cho tiêu hết tiền rồi, chính cô cũng không quan tâm lắm, cùng lắm thì nhận thêm vài phần công việc, tiền cũng lại có thể kiếm lại.
Bùi Chỉ : “…..”
Anh nắm tay lại thành nắm đấm rồi để lên miệng ho nhẹ một cái, quyết định không nói với cô con rố gỗ đó vốn được đặt ở nhà của anh thì hơn.
“Cho nên anh có tới hay không?”
“Anh sẽ tan ca sớm rồi sang chỗ em.”
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Chỉ về lại văn phòng, Ngô Nguyệt đã ghi nhớ một loạt khẩu thuật nghiên cứu mà sư huynh đã dạy cho. Nó âm thầm liếc nhìn sắc mặt Bùi Chỉ, hình như tốt hơn một chút so với lúc thầy ra ngoài, nét cười trên gương mặt vẫn còn chưa tan đi hết.
Nhân lúc tâm tình thầy còn tốt, Ngô Nguyệt mau chóng mở miệng “Thầy, ý nghĩa của nghiên cứu này lúc nãy em chưa nói xong, thực ra nó vẫn có sự khác biệt đối với những nghiên cứu khác, em nói lại một lần cho thầy nghe nhé.”
“Không cần.” Bùi Chỉ gập bản báo có của con bé vào “Cứ thế này đi.”
Bùi Chỉ nói xong, Ngô Nguyệt cười rạng rỡ, thế này là đã được xem là qua hay chưa? Quả nhiên thời khắc này cô bắt chuẩn thật.
“Đề tài này của em không qua được cửa của tôi, nghĩ lại một cái khác, tuần sau lại tới.” Bùi Chỉ bày ra dáng vẻ không có cửa thương lượng.
Còn chưa vui vẻ được mấy giây thì phút chốc đã như rơi xuống vực thẳm. Con bé không chịu từ bỏ “Hay là thầy nghe em nói đi, nó vẫn có điểm khác biệt đấy ạ.”
“Vậy thì cũng tuần sau nói.” Bùi Chỉ đóng laptop, cầm áo vest được vắt trên ghế “Tôi còn có việc, hôm nay về trước.”
Ngô Nguyệt : “…..”
“Đã nói là không qua được rồi mà.” Giọng Trương Thành phiêu diêu truyền tới. Cậu ta ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, lẩm bẩm “Có điều hôm nay thầy về sớm thật đấy, không phải buổi tối còn có một buổi hội thảo hay sao.”
Giọng cậu ta vừa hạ thì nghe thấy bước chân Bùi Chỉ quay lại “Trương Thành, buổi tối thay tôi đi hội thảo.”
“…… Ồ, được ạ.” Trương Thành ngoan ngoãn đáp lời.
-
Giờ cao điểm của Bắc Kinh, Bùi Chỉ bị mắc kẹt tại đường tư hoàn một lúc lâu mói tới được nhà Tống Úc. Tống Úc đã thu dọn xong gần hết đồ đạc của mình, một chiếc vali lớn 28 inch, ngoài ra còn có một chiếc hộp nhỏ, bên trong chuyên dùng để đựng latop và các thiết bị chụp ảnh khác nhau của cô.
Tuy rằng đoàn làm phim có thợ chuyên nghiệp chụp ảnh nhưng cô vẫn muốn tự mình quay chụp, nên tự đem theo máy của mình sẽ tiện hơn. Chuông cửa vang lên, Tống Úc chạy ra ngoài mở cửa “Anh chậm thật….” Nhưng cô sững lại khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng ngoài.
Hôm nay Bùi Chỉ mặc vest, dáng người anh cao thẳng, đặc biệt là đôi chân dài miên man, chiếc áo vest được là thẳng thướm, hiện ra tỉ lệ cơ thể rất hoàn hảo. Anh cởi hai cúc áo trước ngực, cà vạt cũng được nới lỏng, lộ ra khoảng da trắng cùng xương quai xanh mơ hồ.
Trước kia cô chỉ nhìn thấy Bùi Chỉ ăn mặc đều khá tùy ý, đây âu cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc đồ vest. Anh đang cúi đầu xem điện thoại, dường như cảm nhận cửa được mở ra, nên ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô. Tóc mai trước trán anh bị thổi loạn xạ, áo khoác được anh vắt ở tay, cả người toát lên một khí chất cao quý.
Không biết có phải là do mấy ngày không gặp hay không, Tống Úc cứ cảm thấy nhìn thế nào cũng không thấy chán, thậm chí càng nhìn càng trầm luân, khiến cô không thể rời mắt.
“Xin lỗi em, đường hơi tắc.”
Tống Úc chớp chớp mắt, định thần lại, cô nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình rồi lấy một đôi dép từ tủ giày ra. “Không sao.”
“Đồ em gọi vừa hay tới, ăn cơm trước đi.”
Thực ra Tống Úc đã phải phân vân rất lâu giữa việc gọi đồ ăn hay là tự nấu cơm, thời gian buổi tối khá trân quý, còn có việc khác phải làm, nên dứt khoát không tự làm khó bản thân nữa. Cô gọi một bữa ăn nhẹ, khá thanh đạm, không có món nào quá nặng mùi.
Bùi Chỉ ăn cơm không kén đồ ăn, gọi gì thì sẽ ăn đấy, anh được giáo dưỡng rất tốt, ăn cơm tuy là tốc độ không chậm nhưng lại rất nho nhã, không phát ra tiếng động.
Ngược lại là điện thoại của anh cứ chốc chốc lại rung lên bần bật, tin nhắn wechat cứ kêu lên không ngừng. Tống Úc uống một ngụm canh sữa ngô, ánh mắt cô nhìn vào điện thoại anh rồi hỏi “Anh không xem à? Lỡ có việc gấp thì sao.”
Bị cô nói như vậy Bùi Chỉ mới buông đũa xuống, lấy điện thoại qua xem, Ngô Nguyệt gửi đến cho anh khá nhiều tin ghi âm. Bùi Chỉ chau mày, nhấn vào tin nhắn đầu tiên chuyển nó thành đoạn văn, nhưng không cẩn thận ấn vào đoạn ghi âm nên nó phát ra tiếng.
“Thầy Bùi, ngày mai thầy có thời gian không, em sẽ nói lại những gì hôm nay chưa nói hết ạ.” Ngô Nguyệt chưa đến bước đường cùng thì chưa chịu chết, giờ còn nhắn tin tới tận wechat của anh.
Tống Úc nhất thời chưa nghe ra đó là giọng Ngô Nguyệt, chỉ nghe thấy một giọng nói khá dễ nghe của một cô gái. Cô bĩu bĩu môi, quan sát tốc độ trả lời tin nhắn của Bùi Chỉ, ngón tay anh rất dài, xương khớp rõ ràng, ống tay áo sơ mi bị kéo lên, lộ ra một khoảng cổ tay, các đường nét đều trôi chảy.
“Anh đi làm mặc vest à?”
“Thường thì khi có tiết sẽ mặc.” Bùi Chỉ vừa trả lời tin nhắn của Ngô Nguyệt vừa nói, anh không để ý tới cảm xúc trên mặt Tống Úc đang từ từ thay đổi.
Tống Úc “Ồ” một tiếng, đá anh một cái dưới bàn. “Thế thì chắc là ở trường anh được các sinh viên nữ yêu thích lắm nhỉ?”
Bùi Chỉ cuối cùng cũng nghe ra ý của cô, nâng mắt lên nhìn, buồn cười nhìn cô.
“Nghĩ cái gì thế.”
Anh đưa tin nhắn đang viết dở vứt sang cho Tống Úc xem, giọng điệu bình thản nói “Em tự xem đi.”
Ánh mắt Tống Úc rơi trên màn hình, cô nhìn rõ người gửi tin nhắn cho anh là “Ngô Nguyệt.” Cô thu lại tầm nhìn, đưa điện thoại lại cho anh, “Em mới không thèm xem điện thoại của anh.” Làm cứ như cô hẹp hòi lắm không bằng.
“Không sao, sau này có thể xem, mật khẩu điện thoại của anh là….”
“Em không nghe em không nghe ~” Ánh mắt Tống Úc liếc qua anh “Ai thèm biết mật khẩu là gì.”
Hai người họ chỉ mới bắt đầu mà thôi, nếu như không chút tin tưởng nào thì còn yêu đương cái gì nữa.
Bùi Chỉ không giấu được ý cười, trêu cô “Thế em còn hỏi anh có em gái nào thích anh không.” Tống Úc nhét vào miệng một thìa cơm lớn, hai má cô phồng lên, không đáp lời.
Điện thoại của Bùi Chỉ cứ không ngừng rung lên.
Ngô Nguyệt thấy mãi thầy không trả lời mình nên lựa chọn nói luôn ý nghĩa cô lựa chọn đề tài nghiên cứu. Bùi Chỉ liếc mắt rồi đánh một hàng chữ, sau đó thì cài đặt chế độ điện thoại thành không làm phiền.
Ngô Nguyệt nằm trên giường kí túc, cầm khư khư cái điện thoại chờ câu trả lời của thầy Bùi. Cho tới khi con bé nhìn thấy tin nhắn hiện lên, ấn vào --- “Sau này có chuyện gì thì lên trường rồi nói, Sư mẫu của em không vui rồi.”
Ngô Nguyệt ngu ngơ như bị sét đánh, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
“Sư, sư mẫu gì cơ ? ? ?”
- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Đô Thị
- Phía Bắc Vùng Xích Đạo
- Chương 48: Sư Mẫu Của Em Không Vui Rồi (2415 Từ)