Chương 3: Điều Xấu Nhỏ (2416 Từ)

Có tiếng cành cây bị giẫm đạp.

Bùi Chỉ nhăn nhăn mày, nâng nhẹ mí mắt, nhìn thấy người phụ nữ đi tới bên bờ sông. Tống Úc đút tay vào túi áo, dùng 1 góc độ cao cao tại thượng nhìn xuống anh, lông mày nhướng lên.

Bùi Chỉ đứng ở dưới sông, sông không sâu, chỉ tầm tới cơ bụng của anh, lộ ra các múi cơ săn chắc, có giọt nước lăn xuống, để lại dấu vết mờ mịt.

Tống Úc dừng mắt trên cơ bụng của anh hai giây, cảm thấy cổ họng khô khốc. Cô và anh mắt đối mắt, không ai vồn vã, không ai lộ ra vẻ mặt xấu hổ hay hoảng sợ.

Ai cũng lặng im.

Giống như sư tử nơi hoang dã gặp phải con mồi, đang thăm dò trong im lặng.

Thăm dò xem cuối cùng ai là sư tử, ai là con mồi.

Cuối cùng, vẫn là Tống Úc mất kiên nhẫn.

Cô đưa tay thu tai nghe, luồn qua micro rồi vắt lên cây gần đó.

“Đây là khu công cộng à, tôi không hề vi phạm hiệp ước mà.” Tống Úc áp đảo.

“….” Bùi Chỉ quét mắt qua cô, rồi lại nhanh chóng thu lại tầm nhìn, không đáp lời.

Nhìn thấy anh ta không để ý gì tới mình, Tống Úc không biết lấy dũng khí ở đâu ra, lại càng muốn trêu ghẹo anh ta.

Lưng của cô dựa vào cây cọ khô, giọng điệu rất đỗi ngứa đòn : “Trong hồ có cá ăn thịt người đấy, anh không sợ à?”

Bùi Chỉ nâng mắt nhìn cô. Lâu sau, cuối cùng anh cũng mở lời, ngữ điệu không nóng không lạnh : “Cô thể xuống thử xem.”

Phát âm tiếng anh tốt hiếm thấy, chất giọng của anh như đem theo từ tính, rất dễ nghe.

Tống Úc tự động bỏ qua sự công kích cùng lạnh nhạt trong giọng nói của anh.

Cô thẳng vai, “Hay là thôi đi.”

Lúc này, không biết từ đâu chui ra một con khỉ đang lội xuống dòng nước. Con khỉ bơi sang bên cạnh người đàn ông, leo lên vai anh, giống như đôi bên quen biết nhau.

Bùi Chỉ dùng ngôn ngữ bộ lạc nói một câu gì đó , sau đó anh kẹp cái ổ cọt kẹt của con khỉ, vứt nó xuôi theo dòng nước.

Con khỉ con rất thích như vậy, phát ra tiếng chíp chíp…

Tống Úc nhìn theo con khỉ và người đàn ông chơi đùa, dường như họ coi cô không tồn tại.

Rất lâu không bị người ta bơ như vậy, thậm chí nghĩ bản thân còn không bì được với một con khỉ, cô lại càng bực mình.

Tống Úc quỳ xuống trước dòng sông, kéo gần khoảng cách với người đàn ông.

“Đây là vật nuôi của anh à?” Cô hỏi.

Động tác chải lông của Bùi Chỉ không dừng lại, vẫn không để ý tới cô.

Tống ÚC không để ý, tiếp tục hỏi : “Nó tên là gì thế?”

“Ở Quốc gia của chúng tôi, nuôi khỉ là phạm pháp đấy.” Cô lại nói.

Ngược lại là con khỉ dường như lại hiểu tiếng người, mỗi lần khi Tống Úc nói chuyện, nó đều sẽ quay đầu lại nhìn cô, chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh như đọng nước.

Judy luôn thích người đẹp, có mấy lần muốn chui ra từ tay Bùi Chỉ.

Anh rủ mắt xuống, dưới nước hắt lên hình bóng cô, tóc đen bóng, mắt trong như pha lê, cất giấu một sự giảo hoạt.

Bùi Chỉ nhớ tới trước đó cô đã dùng vẻ mặt kiên định hứa với anh rằng sẽ không quay lại đây nữa, quả nhiên là có những loại người lật lọng không biết giữ lời mà.

Con khỉ con canh lúc Bùi Chỉ không chú ý, trèo phốc qua lòng của Tống Úc.

Tống Úc kinh ngạc, nhìn xuống người đàn ông dưới sông với ánh mắt đắc ý.

Nhìn thấy chửa, nó thích tôi hơn anh đây này.

“….” Bùi Chỉ nhìn con vật nhỏ ngoan ngoãn trong cô, sự bất lực đạt tới âm vô cực.

Ừ, đúng là thứ háo sắc.

“Judy.” Anh gọi tên của con khỉ, ngữ điệu lãnh đạm mang theo ý cảnh cáo.

Judy giả điếc, không hề có ý muốn hồi đáp lại lời gọi cuả anh, thậm chí nó còn ngoảnh cái đít đỏ về phía anh như trêu ngươi.



Tống Úc chạm vào mái tóc ướt cùng bộ lông mềm mại của nó, nhớ lại cảnh tượng người Anh-điêng lột da khỉ lúc trước.

Cô mím môi, không chắc chắn hỏi : “Anh định nuôi nó lớn rồi thịt ăn à?”

Chẳng ngờ là lời cô vừa dứt, Judy dường như có thể nghe hiểu được cô nói, lập tức nhào ra khỏi vòng tay của cô, lộ ra cái răng nanh trắng muốt, phát ra tiếng gầm gừ từ cuống họng.

Nó móc cái đuôi dài vào cành cây rồi nhảy vào rừng.

Giống như lúc nãy vậy, đột nhiên xuất hiện, đột nhiên rời đi.

Trước khi rời đi còn hất nước đầy người cô, Tống Úc còn chưa phản ứng kịp, cô bối rối chớp chớp ánh mắt.

Bùi Chỉ nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô, không kìm được mà cười lạnh một tiếng.

Tống Úc nhìn chằm chặp người đàn ông đang cười nhạo mình, đôi mắt đen dày đặc bị che phủ, khí chất lãnh đạm được kiềm chế bớt, thêm nhiều phần dịu dàng.

Ánh tà dương nơi xa xa cũng biến thành màn sương mù màu phớt hồng.

Tống Úc để ý tới là trước ngực anh có đeo một chuỗi vòng, có treo một chiếc răng trắng nhọt hoắt không biết là của loài động vật nào.

Có lẽ là do ánh mắt của cô quá thẳng thắn, người đàn ông đi về hướng cô đứng, những gợn sóng nước tỏa ra tứ phía, mặt dây chuyền có gắn răng nhẹ nhàng đung đưa, cứ đung đưa khiến lòng cô cảm thấy ngứa ngáy theo.

Màu mắt của Bùi Chỉ đen đặc, màu sắc của chúng cứ tối dần hơn nữa, bước đi về hướng cô nhanh thêm vài phần.

Tống Úc ngơ ngác đối mắt với anh, nhịp tim cứ như nhảy vọt trong l*иg ngực, thậm chí còn nghe thấy tiếng tim mình cứ thình thịch thình thịch.

Bên tai cứ có tiếng vo ve qua lại, giống như tiếng nhiễu trắng (1), tần suất càng ngày càng nhanh.

Người đàn ông vươn cánh tay ra khỏi mặt nước, cơ bắp cứ cuồn cuộn trải ra. Những giọt nước phát ra ánh sáng lục sắc dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời.

Anh ta dùng bàn tay to lớn nắm chặt lấy mắt cá chân của Tống Úc, kéo mạnh.

Tống Úc không kịp trở tay, cô mở to mắt, còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị lôi tuột xuống nước.

Trời đất quay cuồng.

Làn nước đυ.c màu vàng lập tức bao trùm lấy cô, càng tệ hơn nữa là, người đàn ông chết tiệt này còn cố nhấn cô xuống nước.

Trong đầu Tống Úc xẹt qua rất nhiều câu chửi bậy muốn chửi chết người đàn ông này.

Không ngờ được là người đàn ông chết tiệt này lại dám đối xử như vậy với cô.

Cô không nên quên kết cục của Bố Nhĩ Cổ Đức, bản thân cô hôm nay khéo còn thảm hơn cả anh ta một bậc.

Nỗi sợ hãi khiến cô khua tay loạn xạ, phản kháng sức mạnh của anh ta.

Khó khăn lắm mới thoát được, Tống Úc vừa mở mắt, cô liền nhìn thấy vài con ong bắp cày đang đậu trên mặt nước.

Ong bắp cày phát ra tiếng vo ve, cực kì ngứa tai, khiến cho đầu Tống Úc tê dại.

Mặt cô trắng bệch, không cần mượn sức người đàn ông chết tiệt kia ấn, cô liền tự chủ động ngâm mình xuống hồ.

Môt tổ ong to bằng quả táo không biết là được ai đó ném vào bờ, những con ong bị quấy rầy bay lượn thành đàn vòng quanh một cách giận giữ, muốn tìm ra thủ phạm.

Judy trốn trên ngọn cây cọ cao cao, nhìn thấy cảnh tượng trong hồ, cười toe toét rồi khua tay loạn xạ.

Trong rừng rậm nhiệt đới, nếu bị ong đốt, không thể chỉ coi như chuyện đùa, nghiêm trọng còn có thể dẫn tới chết người.

Nước sông vẩn đυ.c, Tống Úc không dám mở mắt, nhưng cũng không thể mở miệng nói chuyện, hai tay dưới nước bắt loạn xạ, cô nắm lấy cánh tay của người đàn ông, nôn nóng lắc lắc.

Phản ứng của Bùi Chỉ rất nhanh nhạy, trực tiếp ôm lấy eo cô, xuôi theo dòng nước bơi ra ngoài.

Tống Úc theo tiềm thức bơi theo anh, thỉnh thoảng sẽ ngoi lên mặt nước một cách thận trọng để hít không khí.

Hai người bơi rất sát nhau, chỉ cách nhau một lớp quần áo mỏng tang đã bị thấm ướt nước, Tống Úc thậm chí vẫn cảm nhận được sự ấm áp tỏa ra từ lòng bàn tay anh, cánh tay có lực, nắm chặt lấy người cô, cực kì có cảm giác an toàn.

Nước sông thực ra không lạnh như tưởng tượng của Tống Úc, ngược lại còn đem theo chút hơi ấm, có lẽ là nó được mặt trời soi rọi.

Nhịp tim của Tống Úc cứ đập dồn dập, đầu óc phình to.

Cho tới khi họ bơi ra xa vài chục mét, mới tránh được đàn ong ở phía sau.

Người đàn ông ôm cánh tay cô, giống như vừa nãy ôm chú khỉ con, giúp cô đứng vững trong nước, chân của cô giẫm vào vũng bùn mềm mềm dưới nước.

“Khụ khụ khụ…” Tống Úc từ nước ngoi lên, nước từ trên người rơi xuống không ngớt, đôi môi cô đang run run không thể kiềm chế.



Bùi Chỉ kéo cành cây trên bờ sông, mực lực sức mạnh, động tác dứt khoát nhảy vào bờ.

Lông mi Tống Úc run run, có giọt nước lăn xuống, cô mới định thần lại được.

Cô dán chặt ánh mắt vào người đàn ông hồi lâu, rồi dẩu môi thất vọng.

Hừ!

Đi tắm vẫn còn mặc quần.

Bùi Chỉ nhận thấy cô cụp mắt nhìn mình, đến biểu cảm thất vọng cũng lọt cả vào mắt anh, anh vừa tức vừa buồn cười.

Tống Úc thở hổn hển, vừa nãy bơi lâu như vậy, sớm đã không còn sức, đến mức không bò được lên bờ.

“Kéo tôi đi.”

Giọng của cô do vừa ngâm nước, trở nên êm dịu, có âm mũi khàn khàn.

Bỏ qua bộ dạng nhếch nhác hiện giờ của cô, thì cô đang giống như cô tiểu thư được chiều quá hóa hư, ngay cả hành động làm nũng cũng cực kì kiêu ngạo và đầy tính mệnh lệnh.

Bùi Chỉ luôn phản cảm những điều thế này.

Cánh tay của cô cứ lưng lửng giữa hồ nước, trắng nõn mềm mịn.

Không biết tại sao, Bùi Chỉ mím môi, cuối cùng vẫn là khom lưng đưa tay kéo cô lên.

Cổ tay của Tống Úc rất nhỏ, cảm giác chỉ cần bẻ một cái là gãy, mềm mềm trơn nhẵn, làn da mỏng tang trắng muốt như ngà voi.

“Đưa cả tay kia cho tôi.” Tống Úc bất mãn : “Chỉ kéo có một tay thì lên thế nào?”

“…” Bùi Chỉ đứng hình, cuối cùng vẫn thỏa hiệp đưa cả hai tay cho cô.

Bàn tay nhỏ bé của người phụ nữ đặt lên tay anh, cô chỉ nắm được ba ngón tay của anh.

Đầu ngón tay cô chạm vào tay anh, ngưa ngứa, cứ thầm lặng mà ngứa vào tận tâm can.

Bùi Chỉ do dự một lúc, rồi xoay ngược tay lại nắm lấy tay cô, bao bọc đôi tay bé nhỏ ấy trong tay mình rồi dùng sức, kéo cô lên bờ.

Say đó anh nhanh chóng buông tay, lùi sau một bước, giữ đúng khoảng cách cần thiết.

Tống Úc ướt nhẹp cả người, cô mặc quần jean bó sát và áo sơ mi trắng đều đang dính chặt vào da, quần áo vì bị ngâm nước mà trở nên trong suốt, phác họa ra một vòng eo tuyệt đẹp, cúp ren trước ngực thấp thoáng ẩn hiện.

Bùi Chỉ cup mắt, hàng mi như lông quạ che đi cảm xúc trong con ngươi đen láy.

Tống Úc nhận ra được tình cảnh hiện giờ của mình, cũng có chút gượng gạo. Cô ôm cánh tay, cố làm ra vẻ bình đạm ho nhẹ một tiếng, dùng chân đá đá mấy hạt sỏi bên hồ.

“Vừa nãy tại sao lại có nhiều ong như vậy?” Cô hỏi.

Ong bắp cày trong rừng mưa nhiệt đới bình thường sẽ chỉ ở những cây cao rất cao, chỉ cần cố ý không chọc tới chúng, chúng sẽ không tụ thành đàn xuất hiện.

Đúng lúc này, Judy nhảy ra từ những cành cây rậm rạp, đắc ý nhảy nhót.

Bùi Chỉ siết cổ Judy, kéo tuột nó từ cành cây xuống, “Sau này đừng có ở trước mặt nó nói những chuyện không đâu vào đâu, đám khỉ đều rất biết ghi thù.”

“…” Tống Úc nhìn chằm chằm vào nhãn cầu màu nâu của con khỉ nhỏ, nó đang thể hiện khuôn mặt ngây thơ vô tội, nhìn cô cười toe toét.

Ồ, hóa ra là bị một con khỉ làm cho sống dở chết dở, cô đang không biết nên khóc hay cười.

“Đượcccc.”Cô kéo dài âm cuối, bước chầm chậm về phía trước, bịt tai Judy bằng cả hai tay, ngước nhìn Bùi Chỉ, “Thế lúc nào thì ăn thịt nó?” Giọng điệu mang theo ý trêu ngươi rõ rệt.

Bùi Chỉ nhìn cô chằm chằm.

Cô chớp chớp đôi mắt, đôi ngươi trong veo ranh mãnh sáng người, giống một con hồ ly lười biếng.

Có một cúc áo trên chiếc sơ mi của cô bị bung ra từ lúc nào, thuận theo các động tác của cô, lộ ra chiếc xương quai xanh đẹp đẽ, chiếc xương quai xanh lõm sâu xuống, dường như sâu tới nỗi có thể rót được cả ly rượu trong đó.

Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, một giọt nước từ đâu rơi xuống, hiện lên vết tích mờ mịt.

“Đợi nó lớn thêm chút nữa.” – Bùi Chỉ đáp.

Anh cũng đích thực là muốn bóp chết con khỉ này.

Thứ đồ hư hỏng.

(¹) Nhiễu trắng hay tiếng ồn trắng ( tiếng Anh : white noise ): Là một dạng âm thanh được tạo ra bằng cách kết hợp nhiều loại âm thanh với tần số khác biệt lại với nhau với mục đích là phục vụ cuộc sống.