Nhóm người chớp mắt đã đến trước mặt, người dẫn đầu chắp tay: “Xin hỏi…”
Vừa nói đến nửa câu, hắn thấy rõ diện mạo của đối phương, thở nhẹ một tiếng: “A? Hướng huynh.”
“Đỗ trang chủ.” Hướng Thiết Long bước lên phía trước thi lễ.
Người vừa đến là trang chủ đương nhiệm của Đỗ Quyên sơn trang – Đỗ Thánh Tâm. Hắn chưa kịp hàn huyên, đã hỏi ngay: “Có bắt được Lãnh Vu Thu?”
Hướng Thiết Long chỉ tay xuống đất: “Có phải là hắn?”
“Đây là ai?” Đỗ Thánh Tâm nhíu mày, ánh mắt hướng xuống, một kẻ đầu tóc rối bù, cả người bẩn thỉu, như một tên khất cái, hoàn toàn khác xa với mỹ thiếu niên trong ấn tượng, nhịn không được bèn hỏi.
Lãnh Vu Thu ngẩng đầu, gượng cười nói: “Đại cữu tử
(anh vợ), khỏe không a?”
“Quả nhiên là ngươi.” Đỗ Thánh Tâm biến sắc, nhảy xuống ngựa đi đến bên cạnh hắn: “Ta hỏi ngươi, tiện nhân Nguyệt nhi đâu?”
Lãnh Vu Thu cả giận nói: “Không được gọi nàng như thế, Nguyệt nhi dù sao cũng là muội tử của ngươi, huống hồ nàng đã mất.” Nói đến đây, ngữ khí trở nên u buồn; Nguyệt nhi là người duy nhất trên đời này đối xử tốt với hắn.
“Đã chết?” Đỗ Thánh Tâm ngẩn ngơ, nói: “Chết cũng tốt, nha đầu kia không biết liêm sỉ, dám bỏ trốn cùng sát phụ cừu nhân, bỏ mặc người của Đỗ gia.”
“Lão trang chủ không phải ta gϊếŧ!”
“Còn dám xảo biện?” Đỗ Thánh Tâm một chưởng đánh Lãnh Vu Thu bay xa đến một trượng, “Cha ta đối ngươi không tệ, ngươi lại gϊếŧ người, ngươi là kẻ mặt người dạ thú!”
Hắn càng nói càng giận, đến gần toan đánh tiếp, một thân ảnh hồng sắc bất chấp chắn trước mặt Lãnh Vu Thu; Lãnh Hàn mếu máo nói: “Không cho ngươi đánh phụ thân.”
“Tiểu hài tử này là ai?” Đỗ Thánh Tâm ban đầu còn ngạc nhiên, sau ngộ ra nhìn sang Lãnh Vu Thu, “Hắn gọi ngươi là phụ thân?”
Trong mắt hiện lên một tia sát khí, cười nham hiểm: “Hảo, ta trước tiên gϊếŧ chết thứ nghiệt chủng này!” Tay áo vung lên, hướng đỉnh đầu Lãnh Hàn giáng xuống.
“Không được!” Lãnh Vu Thu vận hết khí lực nhào người về phía trước, đẩy nhi tử ra, chỉ nghe “Ba”một tiếng, bàn tay của Đỗ Thánh Tâm chưởng ngay đầu vai hắn, mơ hồ vang lên tiếng xương cốt vỡ vụn.
Đỗ Thánh Tâm kinh ngạc, Lãnh Hàn được một đôi tay ôm vào ngực, Sở Hành Vân lạnh lùng nói: “Đỗ trang chủ, Lãnh Vu Thu gây họa võ lâm, cũng là cừu nhân của một nhà Đỗ trang chủ, hẳn nên nghiêm trị, đợi đến võ lâm đại hội chúng ta cùng định đoạt. Còn hài tử này, hoàn toàn không có võ công, lại không hề có tội, ta nghĩ nên thiện tâm đối đãi, tránh kẻ khác đàm tiếu.”
Lời hắn nói thấu tình đạt lý, thần sắc lại toát ra một cỗ trọng khí uy phong, kẻ khác không thể không phục, Đỗ Thánh Tâm bị khí thế của hắn dao động, lại có chút chột dạ, nhìn Hướng Thiết Long: “Vị này là?”
Hướng Thiết Long nhàn nhạt nói: “Đỗ trang chủ không nhận ra sao? Vị này là Sở thiếu bảo chủ của Hạo Thiên Bảo danh tiếng lẫy lừng.”
Đỗ Thánh Tâm nhìn Sở Hành Vân hồi lâu, nói: “Khó trách, khó trách.” Biểu tình có phần miễn cưỡng.
Sở Hành Vân so với Đỗ Thánh Tâm nhỏ hơn vài tuổi, bị một hậu sinh vãn bối giáo huấn, dù là ai cũng sẽ thấy khó chịu. Hướng Thiết Long am hiểu thuật xử thế, nhìn mặt đoán lòng, khắc biết giữa hai người đã hình thành mâu thuẫn, nếu tình thế cứ tiếp tục sẽ càng khó kiểm soát, vội nhẹ nhàng khuyên giải, đổi đề tài, gác chuyện của Lãnh Vu Thu sang một bên. Một khi không liên quan đến Lãnh Vu Thu, mâu thuẫn giữa hai người cũng không còn căng thẳng.
Chạng vạng, cuối cùng cũng tới chân núi. Đoàn người sợ gây chú ý, gặp rắc rối không cần thiết, không vào thôn trấn, theo Đỗ Thánh Tâm chỉ vẽ mà đi đường nhỏ. Trước khi sắc trời hoàn toàn đen thẫm, liền dừng chân tại miếu thờ “Minh Tịnh tự”.
Chủ trì của Minh Tịnh tự, Tuệ Nhân đại sư và Đỗ Thánh Tâm có giao tình, mà bản thân hắn thuộc phái Thiếu Lâm, coi như là võ lâm nhất mạch, thiết đãi hết mực niềm nở chân thành.
Khách hành hương ở Minh Tịnh tự khá ít, khách phòng dĩ nhiên cũng không nhiều, hai người một gian vừa vặn dùng hết. Phụ tử Lãnh Vu Thu đương nhiên bị nhốt ở sài phòng. (phòng chứa củi)
Ban đầu, Tuệ Nhân đại sư dự định phái tăng nhân trong tự túc trực ở sài phòng, nhưng Đỗ Thánh Tâm lại nói Lãnh Vu Thu quỷ kế đa đoan, khăng khăng muốn đích thân canh giữ. Mọi người đều nghĩ hắn và Lãnh Vu Thu thù sâu như biển, muốn tự thân coi quản mới an lòng, cũng tùy ý hắn.
Thiếu đi Đỗ Thánh Tâm, liền có người sẽ ngủ một mình. Những người này đều là chỗ thâm giao, duy chỉ Sở Hành Vân và bọn họ không mấy hòa hợp, chẳng ai nguyện ý cùng gian với hắn, hắn cũng vui vẻ tự mình hưởng thụ.
Sắc trời dần đen thẫm, đèn ở các phòng đã tắt từ lâu, tiếng trò chuyện cũng từ từ chuyển thành tiếng ngáy, Sở Hành Vân nằm trên giường, nhưng làm sao cũng không ngủ được.
Cuối cùng, hắn khoác thêm y phục, lặng lẽ bước ra sân. Trên bầu trời, một vòng minh nguyệt trong trẻo như sương, óng ánh như ngọc, dưới ánh trăng trắng ngà, cả đình viện như giọt nước trong vắt giữa không gian.
Hắn nhẹ nhàng lấy từ trong lòng ra một bức họa, cẩn thận mở ra, mỹ thiếu niên trong tranh dưới nguyệt quang chiếu rọi càng thêm tuấn mỹ mông lung, lệnh nhân xao động, lệnh người tán thưởng.
Sở Hành Vân nhìn bức họa hồi lâu, lúc này mới thở dài, cẩn thận từng ly đem cuộn tranh cất vào ngực áo.
Chính hắn cũng không biết, vì sao hắn đối với nhân vật trong tranh lại si mê đến vậy, khi hắn có bức họa, nhìn thấy thiếu niên trong tranh, bản thân hắn dường như bất ổn.
Hầu như mỗi ngày, hắn đều nhìn nó một hai lần, mi, mắt, thần tình của thiếu niên hắn đều khắc sâu vào tâm trí, cho nên khi nhìn thấy Lãnh Vu Thu, tuy cùng bức họa hoàn toàn bất đồng, hắn vẫn lập tức nhận ra.
Đối với dáng vẻ hào sảng của Lãnh Vu Thu sau tám năm, hắn mang một tâm tình phức tạp, không thể nói là thất vọng, như thế nào chính hắn cũng không rõ.
Đưa tay phải lên, vết sẹo nhàn nhạt Lãnh Vu Thu lưu lại trên cổ tay, hắn vì sao không gϊếŧ mình? Hắn có đúng như đồn đại là cùng hung cực ác, gϊếŧ người không gớm tay? Hắn, có mục đích gì?
Lãnh Vu Thu a Lãnh Vu Thu, ngươi đến tột cùng là người như thế nào? Ngươi thật khiến cho người ta phải suy nghĩ.
Trăm mối suy tư miên man, chợt kinh ngạc phát hiện: bản thân đối Lãnh Vu Thu dường như quá mực quan tâm. Ngước mặt nhìn về trước, không khỏi cười khổ… chẳng biết từ khi nào, hắn đã đến trước sài phòng.
Trở về đi! Nghĩ như vậy, nhưng thanh âm kỳ quái nơi sài phòng lại khiến hắn dừng bước.
Lãnh Vu Thu không hề ngủ, hôm nay thể lực hắn bị tiêu hao nhiều, theo lý hẳn phải mệt lắm, rất cần hồi phục thể lực, nhưng hắn không ngủ được.
Bả vai đau nhức, cổ tay, mắt cá cũng đau nhức, còn có khuỷu tay bị thương do ma sát, đầu gối đau nhức, tất cả không ngừng dày vò thần kinh hắn, khiến hắn khó lòng ngủ yên.
Lãnh Hàn ngủ bên chân hắn, trong giấc mộng nước mắt không ngừng chảy. Đối với hài tử này, Lãnh Vu Thu tràn ngập xót thương hổ thẹn. Hắn khả dĩ không quan tâm bao nhiêu đau khổ dày vò bản thân, nhưng không thể khoanh tay ngồi nhìn hài tử này vì bản thân mà liên lụy. Hàn nhi của hắn, chỉ mới bảy tuổi a!
“Cạch” một tiếng, cửa hé mở, một bóng đen đột nhiên bước vào, nhẹ nhàng khép cửa lại.
“Ai?”
Đối phương không trả lời.
Hắn nhích người qua bên cạnh, bảo vệ nhi tử: “Ngươi không nói ta la lên.”
Một bàn tay thô bạo ấn giữ miệng hắn: “Đừng la, là ta.” Ngữ điệu người đó rất bối rối, có lẽ sợ hắn thật sẽ la lên.
“Ngươi? Đỗ Thánh Tâm? Ngươi tới làm gì?”
“Ta đến làm gì ngươi còn không biết sao?” Hơi thở Đỗ Thánh Tâm có phần dồn dập, đôi tay lại càng gấp gáp thâm nhập vạt áo Lãnh Vu Thu, “Vu Thu, ngươi cũng biết, ta rất nhớ ngươi, ta nhớ ngươi ròng rã tám năm trời.”
“Ngươi… dừng tay.” Lãnh Vu Thu muốn vặn bung tay người kia ra, đáng tiếc lực bất tòng tâm, đành nhẹ giọng mỉa mai: “Đứng đầu Đỗ Quyên sơn trang lừng lẫy, ngươi lại ở chốn này phi lễ một nam tử, không sợ truyền ra sẽ thân bại danh liệt?”
“Sẽ không truyền ra.” Hai tay Đỗ Thánh Tâm di chuyển không ngừng, khẽ cười nói: “Vu Thu, ngươi là kẻ cao ngạo hiếu thắng, loại sự tình này tuyệt đối không kể cho người khác, ta biết.”
Thấy hắn không e sợ, Lãnh Vu Thu chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, không thể phủ nhận người này đã bắt được yếu điểm của hắn.
“Ân.” Một tiếng kêu sợ hãi, Đỗ Thánh Tâm đột nhiên ghé vào tai hắn thổi khí.
“Nhỏ giọng một chút, ngươi không sợ nhi tử ngươi nghe thấy?” Đỗ Thánh Tâm kề miệng bên tai Lãnh Vu Thu, buông lời bỡn cợt.
Lãnh Vu Thu nghiến răng: “Ngươi là ác quỷ.”
Hắn muốn quay đầu đi, lại bị Đỗ Thánh Tâm kéo về, người này thở hổn hển: “Cho ta hảo hảo sờ ngươi… Ân? Mặt ngươi sao lại râu nhiều như rạ vậy? Giống một tên khất cái, ta gần như không nhận ra; bất quá như vậy cũng tốt, tránh cho người khác nhìn thấy dung mạo tuấn mỹ của ngươi, lại muốn cùng ta thưởng đoạt!”
Nhẹ nhàng vỗ về cổ Lãnh Vu Thu, hắn dùng ngữ điệu ôn nhu nói: “Vu Thu, ngươi khi đó quá đẹp, so với những kẻ ta gặp đều đẹp hơn rất nhiều. Ta vừa thấy ngươi, hồn liền bay mất, cho nên mới nhất định phải mời ngươi đến Đỗ Quyên sơn trang làm khách… Nhưng không ngờ tới, ngươi và tiện nhân Nguyệt nhi cư nhiên lại có tư tình.”
Nói đến đây, thanh âm hắn trở nên oán độc, há miệng cắn vào cổ Lãnh Vu Thu, nghe đối phương kêu một tiếng đau đớn, lập tức cười ha hả: “Hoàn hảo nha đầu kia đã chết. Vu Thu, ngoan ngoãn theo ta, ta có thể cứu ngươi, cho ngươi cuộc sống sung sướиɠ, ngươi chưa từng được sống hạnh phúc mà? Ta sẽ hảo hảo thương ngươi, ngay cả nghiệt chủng này, ta cũng có thể giúp ngươi nuôi dưỡng, thế nào?”
Lãnh Vu Thu trong mắt lộ ra tia giễu cợt, lạnh lùng nói: “Ngươi còn chưa ngủ, thế nào lại nằm mộng?”
Đỗ Thánh Tâm biến sắc, đưa tay nắm lấy cổ Lãnh Vu Thu, từ từ siết lại, mãi đến khi Lãnh Vu Thu hô hấp khó khăn, mới buông tay, cười nói: “Ta biết ngươi sẽ nói như vậy, không sao, ta cho ngươi thời gian suy nghĩ.”
Lãnh Vu Thu mở rộng miệng thở hổn hển: “Ngươi muốn làm gì làm đi, đừng nhiều lời vô ích.”
“Ta sẽ.” Đỗ Thánh Tâm cười dâʍ đãиɠ, đưa tay giải khai đai lưng của hắn.
Biết rõ sẽ không ai đến cứu mình, Lãnh Vu Thu nhắm mắt lại, cảm giác được khố tử bị kéo xuống, đôi tay ghê tởm đang vuốt ve hạ thể của bản thân, cái miệng kia cũng không nhàn rỗi, hôn bừa cắn loạn trên cơ thể như một con chó, một cảm giác vô lực nhất thời nảy sinh, chưa bao giờ căm hận bản thân vô năng như lúc này!
Có lẽ, có. Nhớ lại nhiều năm trước, cũng một buổi tối như thế, bản thân cũng vô lực nằm yên, mặc cho một nam nhân ở trên người mặc sức bừa bãi. Kể từ lúc đó, hắn tự thề với chính mình, sẽ không để chuyện như vậy tái diễn! Thế nhưng… Mỉa mai thay, mọi thứ do mệnh chẳng do nhân!
Đột nhiên, đôi tay kia ngừng lại: “Kẻ nào?”
Thấy Đỗ Thánh Tâm khẽ quát, Lãnh Vu Thu cũng nghe được vài tiếng ho nho nhỏ.
Đỗ Thánh Tâm liền biến sắc, chạy như bay tới cửa, biến mất trong chớp mắt.
Nếu có chuyện xảy ra, kẻ sợ nhất kỳ thực là hắn.
“Đây là cách thoát thân của ngươi sao?”
Cửa sổ không biết bị mở ra lúc nào, một người ngồi trên bệ cửa sổ, gương mặt ngược hướng nguyệt quang nhìn không rõ, nhưng Lãnh Vu Thu nhận ra thanh âm của người này – Sở Hành Vân.
Ngữ điệu của hắn tràn ngập ý trách cứ khinh thường.
Lãnh Vu Thu chậm rãi đứng lên, quay lưng về phía hắn chỉnh lý y phục của mình, lúc này mới từ tốn nói: “Phải thì sao? Không phải thì sao? Vô luận thế nào, các hạ đều không can hệ.”
“Ngươi thừa nhận?” Sở Hành Vân không khỏi thất vọng, thầm nghĩ người này thật vô sỉ. Thở dài một tiếng: “Lãnh Vu Thu, ta nhìn lầm ngươi rồi!”
Lãnh Vu Thu thân thể chấn động, rất nhẹ đến cơ hồ không nhận ra, hắn ngẩng đầu, cười lạnh nói: “Thiên hạ nhìn lầm Lãnh Vu Thu ta, đâu chỉ có mình ngươi!”
“Hay lắm.” Chăm chú nhìn bóng lưng hắn hồi lâu, từ kẽ răng phát ra được hai chữ, thân hình Sở Hành Vân vụt đi, biến mất giữa bóng đêm mịt mờ.
Nghe tiếng phất tay áo, Lãnh Vu Thu lúc này mới quay đầu lại, diện vô biểu tình nhìn vào khoảng không nơi cửa sổ, chậm rãi, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười giễu cợt.