Nếu không tận mắt chứng kiến, thật khó tưởng tượng quy mô Hạo Thiên Bảo lại lớn như vậy. Nó không hề đồng đẳng với võ lâm thế gia thông thường, mà chân chân chính chính là một tòa thành, bên trong có dân sinh, có thương buôn, có khách điếm, có tửu lâu, còn Sở gia trên thực tế là người thống trị, lãnh chúa một phương.
Đại môn của Hạo Thiên Bảo luôn luôn rộng mở, mấy ngày nay, bầu không khí tựa hồ càng náo nhiệt, vì thiếu bảo chủ của họ sắp thành thân.
Tân nương cũng xuất thân từ võ lâm thế gia, môn đăng hộ đối, hơn nữa còn là mỹ nhân nổi danh trên giang hồ. Hai nhà Sở Hạ có giao tình, hai người có thể coi là thanh mai trúc mã, hầu như ai ai cũng xem trọng đôi tài tử giai nhân này.
Trên gương mặt mỗi người trong Bảo đều mang vài phần hỷ khí. Bọn họ tuy không mang họ Sở, nhưng qua nhiều năm gắn bó như môi với răng, vinh nhục, buồn vui của Sở gia đều liên quan đến họ.
Mặc dù cách ngày thành thân còn một khoảng thời gian, nhưng với thanh danh của Hạo Thiên Bảo, khách nhân đến chúc mừng đã nườm nượp không ngớt. Giờ ngọ hôm nay, một nam tử bước vào Bảo.
Người này tướng mạo tầm thường, y phục càng tầm thường, cũng chẳng mang theo lễ vật. Điều khiến mọi người trong Bảo chú ý, vì hắn tự xưng là bằng hữu của Thiếu bảo chủ.
Không ai hoài nghi điều hắn nói, mặc dù chẳng ai tin người như thế cũng xứng làm bằng hữu của thiếu chủ. Thiếu chủ bọn họ trời sinh tính hào sảng, thích kết giao khắp nơi, mà nhãn quang chọn bạn càng
vượt ngoài dự kiến của mọi người.
Liền có người đi thông báo, nhưng người đầu tiên nhận tin báo là nhị bảo chủ Sở Duy Dương. Đây là mệnh lệnh của nhị bảo chủ: “Nếu có kẻ nào khả nghi tìm tới cửa, tự xưng là bằng hữu của thiếu bảo chủ, trước hết dẫn hắn đến gặp ta.”
Do vậy hiện tại người mang tên Khâu Hàn Vũ đang đứng trước mặt Sở Duy Dương. Đối diện với võ lâm danh túc
(máu mặt trong võ lâm)
như Sở Duy Dương, vẻ mặt hắn vẫn rất ung dung, không một chút câu nệ bất an. Thậm chí dưới ánh nhìn uy trọng của đối phương, vẫn có thể ứng đối tự nhiên. Sở Duy Dương bắt đầu có điểm yêu quý người thanh niên này.
“Chẳng biết Khâu công tử cùng chất nhi kết giao thế nào, sao lão phu chưa từng nghe nó nhắc tới?”
“Tại hạ là thư sinh, bị người hãm hại, may có Sở huynh trượng nghĩa cứu giúp, sau đàm đạo hợp ý, liền kết làm tri giao. Vô danh vô vọng như tại hạ, không dám nghĩ Sở huynh sẽ đề cập với lão tiên sinh, cho dù có nhắc đến, chắc rằng đã quên từ lâu.”
Lời hắn nói quả có lý, Sở Duy Dương đối với thân phận Khâu Hàn Vũ cũng tin vài phần: “Khâu công tử lần này đến đây, không biết là vì chuyện gì?”
“Là vì…” Khâu Hàn Vũ định đáp lời, chợt nghe tiếng bước chân từ ngoài vang lên, một người vội vã chạy đến.
“Nhị thúc, nghe nói có người tới tìm ta, không biết là ai?” Người vừa bước vào chính là Sở Hành Vân, ánh mắt hắn liền hướng đến Khâu Hàn Vũ, còn Khâu Hàn Vũ cũng đang quay mặt về phía hắn, bốn mắt tương giao, Sở Hành Vân ngẩn người.
Khâu Hàn Vũ tiến nhanh về trước: “Sở huynh, còn nhớ Khâu Hàn Vũ?” Đưa lưng về phía Sở Duy Dương, hắn thừa dịp nháy mắt với Sở Hành Vân.
Sở Hành Vân rất nhanh hiểu ý, vẻ mặt hân hoan: “Nguyên lai là … Khâu huynh, lâu ngày không gặp, Khâu huynh sao lại tới đây?”
Sở Duy Dương tằng hắng một tiếng: “Các ngươi cứ trò chuyện, ta không quấy rầy nữa.” Hắn nhìn người kia dáng vẻ nhã nhặn gầy yếu, cước bộ phù phiếm, không phải là kẻ tập võ, hẳn sẽ chẳng gây chuyện
phiền hà.
Mặc dù vậy, trước khi đi vẫn không quên kéo chất nhi lại dặn dò: “Lần trước ta đã vất vả đem chuyện ngươi phản chiến giải thích rõ ràng với bằng hữu võ lâm, chớ làm ra nhiễu sự nữa.”
Sở Hành Vân đáp ứng, cung kính nhìn thân ảnh thúc thúc dần rời đi, lập tức ấn đường giãn ra, vẻ mặt hoan hỉ: “Vu….” chợt nhớ nơi đây rất nhiều tai mắt, liền kéo tay đối phương: “Đến phòng ta!”
Nơi ở của Sở Hành Vân nằm tại đầu Tây, là một tiểu viện biệt lập. Bên trong hồ nước non bộ đều đủ cả, bố trí cực kỳ tinh xảo. Chuyện thứ nhất khi vào đến, là cho toàn bộ hạ nhân lui ra.
“Vu Thu!” Xác định không còn ai quấy rầy, Sở Hành Vân ôm chầm lấy nam tử trước mặt, gọi ra danh tự đã quanh quẩn trong mộng hằng đêm.
Thân thể đối phương khẽ run lên, nhưng không hề đáp lại sự nhiệt tình của hắn.
Sở Hành Vân vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn gương mặt xa lạ kia, không nén được bật cười: “Vu Thu, sao ngươi lại biến thành cái dạng này? Ta suýt nữa không nhận ra ngươi.”
Người tên “Khâu Hạ Vũ” đương nhiên là Lãnh Vu Thu, hắn vốn do căm phẫn mà đến, nhớ lại Sở Hành Vân chỉ cần lướt mắt nhìn đã nhận ra hắn, tâm tình tốt hẳn lên, hừ một tiếng: “Chưa từng nghe nói thuật dịch dung sao? Nếu ta không thay đổi hình dạng, Nhị thúc ngươi có thể dễ dàng bỏ qua cho ta sao?”
“Nhưng ta không hề biết ngươi lại có thể dịch dung.”
“Không phải ta, là huynh đệ tốt Ngô Bất Tri của ngươi!”
Rời khỏi Vô Ưu cốc, không ngờ Ngô Bất Tri cư nhiên lại đợi ở ngoài, vẻ mặt gian xảo cười nói nào là biết ngay hắn sẽ đến Hạo Thiên Bảo, còn có hảo tâm giúp hắn thay hình đổi dạng.
“Vậy hắn đâu?” Nếu nói Ngô Bất Tri biết dịch dung Sở Hành Vân chẳng lấy làm ngạc nhiên, suy cho cùng người kia dường như đã tiếp xúc với đủ hạng nhân sinh.
“Không theo tới, hắn sợ Nhị thúc của ngươi.” Lãnh Vu Thu còn nhớ rõ nhãn thần Ngô Bất Tri trước khi cáo từ, hệt như bản thân đang tự tìm đường chết, Hạo Thiên Bảo cũng chẳng phải long đàm hổ huyệt, có thể làm khó được Lãnh Vu Thu hắn!
Nhất thời nhớ tới mục đích bản thân đến đây, Lãnh Vu Thu sắc mặt trầm xuống. “Ta không thể không đến, ngươi nợ ta một lời giải thích.”
“Ngươi… ngươi đã biết?” Thật là thừa lời vô ích, mọi người ở đây, ai mà không biết? Sở Hành Vân sắc mặt buồn bã, tỏ vẻ vừa lo âu vừa lúng túng.
“Xem ra chuyện này là thật.” Thần tình của đối phương kỳ thực đã nói lên tất cả, Lãnh Vu Thu suốt hành trình đã suy nghĩ rất nhiều câu để chất vấn, lúc này đột nhiên chẳng còn khí lực để nói, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Vu Thu!” Mắt thấy Lãnh Vu Thu xoay người định đi, Sở Hành Vân vội vã giữ hắn lại, “Ngươi hãy nghe ta nói!”
“Còn gì để nói? Mọi chuyện chẳng phải đều đã rất rõ ràng?” Đẩy Sở Hành Vân ra, hắn cười nhạt, “Dây dưa làm gì? Ngươi là người muốn thành thân mà.”
Hắn tận lực nhấn mạnh ba chữ “muốn thành thân”, Sở Hành Vân sửng sốt, đột nhiên mỉm cười, tiến tới ôm lấy thắt lưng hắn: “Vu Thu, là ngươi đố kỵ, đúng không?”
“Ta vì sao phải đố kỵ? Hừ, hừ, ta vì sao phải đố kỵ?” Trong lời phản vấn vội vã tiết lộ sự thẹn quá hóa giận khi tâm tư bị vạch trần
, Lãnh Vu Thu vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm của hắn, nhưng lại càng bị giữ chặt hơn.
Sở Hành Vân vùi đầu lên hõm vai hắn, thanh âm phiền muộn: “Vu Thu, ngươi đã tới, chứng tỏ trong lòng có ta. Đã thế, sao không chịu nghe ta giải thích?”
Cảm giác người trong lòng đã an tĩnh, hắn mới mở lời: “Ngày ấy sau khi ta trở về mới biết nguyên lai cha ta không hề sinh bệnh, tất cả đều do Nhị thúc loan báo tin giả. Sau đó bọn họ thương lượng hôn sự cho ta, muốn ta hồi tâm. Ta đương nhiên không đáp ứng, tranh cãi hồi lâu không có kết quả, đã từng nghĩ đến trốn khỏi đây, nhưng nơi ta ở ngày đêm có người canh giữ, giống như bị giam lỏng, nhất thời không thể thoát thân. Vu Thu, những ngày qua, ta lúc nào cũng nghĩ đến ngươi…”
Sợ nhất chính là khi hắn nghe được tin này sẽ tức giận rời đi, từ nay về sau có tìm chân trời góc biển cũng chẳng thấy. Mặc dù lưỡng tình tương duyệt, nhưng Lãnh Vu Thu thủy chung vẫn chưa nói một chữ “Ái”, cũng chưa nói một lời ước hẹn rõ ràng, đó là nỗi trăn trở của Sở Hành Vân. Từ ngày rời xa Lãnh Vu Thu, trong lòng lúc nào cũng nơm nớp lo âu, sợ hắn sẽ ra đi không lời từ biệt, may mà…
“May mà ngươi đã đến, ngươi có biết lòng ta vui dường nào.”
Hai thân thể gắt gao kề cận đã đem phản ứng của Sở Hành Vân truyền tải chân thực đến Lãnh Vu Thu, bao hàm cả cái run khẽ khàng khi hắn nói, không biết bởi vui mừng hay lo sợ. Thanh âm hắn chứa đựng niềm vui sướиɠ tột cùng.
Lãnh Vu Thu thầm thở dài, thân người lùi về sau, mở ra một khoảng cách nhỏ để quan sát thanh niên trước mắt… Hắn thật sự gầy đi rất nhiều.
“Ngươi gầy quá.” Lên tiếng trước lại là Sở Hành Vân, bàn tay đã chạm lên khuôn mặt ngày đêm mong nhớ, tinh tế vuốt ve.
“Đứa ngốc, ta dịch dung thế này làm sao ngươi biết ta gầy?”
“Ta ôm ngươi thì biết.”
Lãnh Vu Thu hừ một tiếng, nhớ tới bản thân mới là người nắm quyền chủ động, liền đẩy tay Sở Hành Vân ra, rồi ôm ngược lại thắt lưng hắn.
Sở Hành Vân đương nhiên không phản đối, thế nào cũng tốt, chỉ cần hắn được ở bên cạnh Lãnh Vu Thu là được.
“Ngươi định thế nào? Sẽ thành thân thật sao?” Bàn tay Lãnh Vu Thu dạo chơi trên người Sở Hành Vân, khiến hắn hô hấp từng tiếng ngày càng gấp gáp. Nghĩ đến bất luận nói thế nào thì hắn cũng đã chuẩn bị hôn sự, ngực quả thực không hài lòng, đầu ngón tay lướt qua nơi yếu ớt nhất, mẫn cảm nhất của hắn, hung hăng véo một cái, đổi lấy tiếng kinh hô của Sở Hành Vân.
“Đương nhiên… đương nhiên không, ngươi biết mà, đêm nay… đêm nay chúng ta hãy nghĩ biện pháp rời khỏi đây, a!” Gắng gượng nói hết câu, Sở Hành Vân không thể chống cự được nữa, yếu đuối ngã vào lòng Lãnh Vu Thu.
“Đêm nay sao? Vậy vẫn còn thời gian thân cận một chút.”
“Thân cận” là ý gì, dưới tình hình này không cần nói cũng biết. Đến lúc này Lãnh Vu Thu mới chân thật mỉm cười, nửa dìu nửa ôm Sở Hành Vân, bước về phía chiếc giường…
Một phòng xuân cảnh khó lòng che giấu, xuyên thấu qua lỗ hổng trên cửa sổ giấy truyền ra khỏi phòng, cũng rơi vào…. một đôi mắt xinh đẹp đầy kinh ngạc.