Khí trời ngày một trở lạnh, lá thu rơi rụng nhiều, để lại thân cây trơ trọi tròn trịa đến buồn cười. Cẩn thận nhẩm tính, Sở Hành Vân đã đi được gần nửa tháng.
Nửa tháng qua, Ngô Bất Tri vẫn luôn quan sát Lãnh Vu Thu. Trong bụng hắn có chút hiếu kỳ, Lãnh Vu Thu đối Sở Hành Vân rốt cuộc là ôm tâm tư gì? Người kia cùng Sở Hành Vân là chân tâm đối đãi? Vì sao việc Sở Hành Vân ra đi với hắn mà nói, một chút ảnh hưởng cũng không có?
Ở khách điếm quá dễ bị phát hiện, bọn họ trả phòng, thuê một gian nhà nhỏ nơi cửa đông của thị trấn. Sinh hoạt của Lãnh Vu Thu rất đơn giản, cũng rất quy củ. Tuy Sở Hành Vân đi để lại khá nhiều tiền, nhưng mỗi ngày hắn vẫn ra bờ sông bắt cá, sau đó mang về bán. Rồi lại thu dọn việc nhà, chơi cùng hài tử.
Ngày trôi qua thật bình lặng, bình lặng như thể bọn họ đã sống ở đây từ rất lâu. Ngô Bất Tri thỉnh thoảng đi xa một hai ngày, đến bên ngoài dò la tin tức, nhưng trừ phi hắn chủ động đề cập, Lãnh Vu Thu tuyệt đối sẽ không hỏi.
Khoảng thời gian vắng bóng Sở Hành Vân, Lãnh Vu Thu chẳng hề đề cập đến con người ấy, giống như người ấy chưa từng tồn tại trong cuộc đời hắn. So ra, Lãnh Hàn còn có lương tâm hơn, thường xuyên hỏi Sở thúc thúc thế nào, đều bị hắn đáp dăm ba câu quấy quá.
Ngô Bất Tri vẫn luôn nghĩ, trong lòng Lãnh Vu Thu, Sở Hành Vân đến tột cùng là có vai trò gì a? Lẽ nào, tất cả những nhu tình mật ý kia, đều là do ngốc tử đó tự mình mộng mơ ảo tưởng, còn phía Lãnh Vu Thu, chỉ xem hắn như một gốc cây để chắn gió mà thôi. Khi mưa to gió lớn, trốn bên dưới, khi gió yên sóng lặng, cứ thế rời đi.
Nghĩ tới đây, hắn thấy tiếc thay cho Sở Hành Vân.
Cho nên hắn nổi hứng thú muốn thăm dò, giống như vô tình nói ra một thông tin, hắn cũng không kỳ vọng Lãnh Vu Thu sẽ có biểu hiện gì khác thường.
“Hắn sắp thành thân. Ta đến Đại Danh phủ dạo một vòng, nơi đâu mọi người cũng bảo Hạo Thiên Bảo Thiếu bảo chủ sắp thành thân cùng thiên kim của nhà Hoài Dương Hạ, sính lễ đã nhận, ngày cử hành hôn lễ định vào tháng sau.”
Hắn vừa nói, vừa len lén nhìn phản ứng của Lãnh Vu Thu, hắn thấy Lãnh Vu Thu giơ rìu dường như có ngừng đôi chút, rồi rất nhanh lại ‘bụp bụp bốp bốp” chẻ củi. Lúc ăn, lúc tắm cho nhi tử, cũng chẳng khác gì thường nhật. Nhưng trong thâm tâm Ngô Bất Tri, trằn trọc suy nghĩ rất nhiều, đến tận nửa đêm, mới mông lung thϊếp đi.
Hừng đông hắn bị Lãnh Vu Thu đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, đã thấy phụ tử Lãnh Vu Thu quần áo nón mũ chỉnh tề đứng trước mặt hắn, chướng mắt nhất chính là bao y phục sau lưng Lãnh Vu Thu.
“Các ngươi muốn đi đâu?”
“Vô Ưu cốc.”
Ngô Bất Tri ngạc nhiên chốc lát, chợt nhớ ra Vô Ưu cốc là nơi Sơn Trung Tử ẩn cư. “Đến đó làm gì?” Lẽ nào hắn biết không dựa vào Sở Hành Vân được nữa, bèn đi tìm kẻ khác nương nhờ?
“Không liên quan tới ngươi.” Lãnh Vu Thu nói rồi ngừng một chút, “Ta chỉ đến báo ngươi một tiếng, để ngươi có dự tính khác cho tốt.”
“Ngươi đây là ý gì?” Ngô Bất Tri gào lên, “Còn Sở Hành Vân? Ngươi để mặc hắn thành thân ư?” Rõ ràng biết bản thân không hề liên quan, chẳng biết vì sao, Ngô Bất Tri lại có cảm giác bị đả kích, giống như chính mình bị phản bội, bị bỏ rơi.
“Ngươi và hắn, lung tung rối loạn cả núi chuyện, lẽ nào chỉ là một giấc mộng sao?” Hắn càng nói càng kích động, sắp nhảy dựng lên, chợt phát hiện bầu không khí bên ngoài lạnh đến hãi hùng, vội vã rụt trở về, một chút khí thế vất vả gầy dựng liền tan biến không sót lại chút gì.
“Sở thúc thúc muốn thành thân?” Lãnh Hàn ngơ ngác nhìn phụ thân của mình, “Thành thân là gì nha? Có phải thúc sẽ không trở về, không cần chúng ta nữa?”
Lãnh Vu Thu trìu mến khẽ vuốt đầu nhi tử: “Đứa ngốc, đừng hỏi nhiều. Đi thôi.”
“Này, các ngươi….”
Ngô Bất Tri nhìn bóng lưng hai phụ tử đang dần rời xa, định nói gì đó, bỗng nhiên im lặng.
Còn muốn nói gì nữa đây? Chẳng phải đó là kết cục tốt nhất, êm đẹp nhất cho tất cả.
Vô Ưu cốc chẳng có gì thay đổi, vẫn như xưa vắng lặng cao ngạo và cô độc. Không biết có phải do tiết trời, nhìn càng thấy lạnh lẽo hơn.
“Dường như ngươi sớm biết bọn ta sẽ tới.”
Đầu mùa đông kỳ thực rất hợp với Sơn Trung Tử, hắn ngồi nơi đó, tựa như sương giá phủ trên nhành cây. Trắng noãn, thanh khiết, lạnh giá, tạo nên một cảm giác băng thần hàn cốt, thật tự nhiên hòa nhập với sắc đông thành một thể.
Hắn ngồi chơi cờ, nhưng đã sớm phái bạch y gia nhân đến cửa cốc đợi. Cả Lãnh Vu Thu cũng phải thừa nhận, người này đích xác có khả năng phi thường.
“Ta còn biết vì sao ngươi đến.” Sơn Trung Tử bình tĩnh nhìn về phía Lãnh Vu Thu, “Ta không đáp ứng.”
Lãnh Vu Thu thở dài, cười khổ nói: “Quả nhiên ngươi biết. Ta hiểu để Hàn nhi ở đây thực sự bất tiện, thế nhưng ngoài ngươi ra, ta nghĩ không ra còn ai khác có thể tin cậy phó thác.”
Sơn Trung Tử đứng dậy, đôi con ngươi lạnh lùng nhìn Lãnh Vu Thu: “Ta không đáp ứng, bởi vì ta không muốn ngươi tự tìm đường chết.”
Lãnh Vu Thu nhíu mày: “Ngươi cho rằng ta tự tìm đường chết sao?”
“Ta chỉ biết, chuyến này ngươi đi, rất khó trở về.”
“Đây là đại kiếp nạn mà ngươi nói?”
Sơn Trung Tử gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng, khiến Lãnh Vu Thu không dám xem nhẹ.
“Ngươi từng nói, đại nạn chỉ có thể ứng, không thể trốn tránh.”
“Không sai, có điều….”
“Đừng nói có điều, ngươi thừa biết ta không thể không đi.” Lãnh Vu Thu mỉm cười, “Ngươi yên tâm, ta sẽ trở về, Hàn nhi của ta còn đang chờ ta nha. Người ấy nợ ta một lời giải thích, không hỏi rõ ràng ta không cam lòng.”
Thanh âm hắn vô cùng kiên định, khiến kẻ khác nghĩ có nói nữa cũng dư thừa. Sơn Trung Tử không kìm nổi tiếng thở dài, xa xăm nói: “Ta biết, ta biết….”