Từng tia nắng sớm lướt qua bức vách giấy nơi cửa sổ, lách mình qua tấm mành che giường, cuối cùng đã có thể trộm nhìn rõ tình huống bên trong. Trên giường một người tựa như mộng xuân còn chưa tỉnh, vẫn đang ôm chăn ngủ vô lo. Toàn thân hắn giấu kỹ trong chăn bông thật dầy, chỉ chừa ra một ít lọn tóc đen, mượt như gấm trải dài trên tấm đệm màu thủy thanh.
Cửa phòng “ken két” mở, một tuyệt mỹ nam tử vận bạch y, trên khuôn mặt xuân quang tràn ngập cất bước đi tới, đặt mâm thức ăn cầm trong tay xuống bàn, sau đó vén rèm, ngồi lại bên giường.
Gương mặt hắn mang theo tiếu ý nhàn nhạt, xem ra tâm tình rất hảo, nhất là khi nhìn đến người trên giường, nhãn thần càng vô cùng ôn nhu, khiến kẻ khác cam nguyện ngộp chết trong sóng mắt ấy.
“Này, mèo lười, dậy đi.”
Thanh âm hắn nhu tình khó tả, khẩu khí lại như sủng nịnh một tiểu hài… Hắn vốn khá am hiểu cách dỗ dành tiểu hài tử mà.
Có lẽ ngủ quá sâu, không nghe thấy hắn lớn tiếng gọi, người trên giường vẫn chưa hề có động tĩnh.
“Dậy đi, thái dương chiếu đến mông rồi.”
Thanh âm cao hơn một chút, nhưng vẫn như nê ngưu trầm hải.
(trâu đất xuống biển = vô ích)
Bạch y nam tử có phần mất bình tĩnh, hắn vốn chẳng phải người nhẫn nại, thầm nghĩ nếu đây là Hàn nhi của ta, ta đã sớm phách vào mông nó.
Đáng tiếc không được, vì nếu hắn không phân rõ phải trái, tiếp tục thô bạo, lòng ít nhiều sẽ thấy hổ thẹn, bởi hắn đã “ăn” người trên giường kia.
Do đó để tỏ ý bồi thường, sáng sớm hắn đã đến nhà bếp, đích thân làm một ít món sở trường rồi mang tới. Đủ săn sóc chưa a?
“Nhanh lên, điểm tâm sắp nguội rồi.”
Quái lạ, dường như người trên giường cục cựa. Lãnh Vu Thu nhãn châu xoay chuyển, tựa hồ có chút minh bạch, bèn thở dài: “Ta biết để ngươi nằm dưới cũng có điểm ủy khuất, nhưng đều là nam nhân, chung quy phải có kẻ ở dưới, không nên hẹp hòi thế được không? Cùng lắm lần sau ta chịu thiệt thòi, cho người lên trên là được.”
Cái gì mà “mặt trên, mặt dưới”! Người trên giường rốt cuộc giả vờ không nổi nữa, xoay người ngồi dậy: “Ta không hề có ý đó… Ai nha!”
Có lẽ bật dậy quá nhanh, Sở Hành Vân chợt cảm thấy lưng chân một trận bủn rủn, ngã nhào về sau, liền được Lãnh Vu Thu ôm lại. Vừa nhìn thấy gương mặt của Lãnh Vu Thu, Sở Hành Vân tựa hồ nhớ tới điều gì, mặt đỏ lên như trái hồng, thân thể vừa ổn định, lập tức đẩy người kia sang một bên.
“Nếu không phải ý này thì là ý gì?” Lãnh Vu Thu nhìn hắn suy nghĩ, chợt hiểu ra, “Chẳng lẽ ngươi xấu hổ a?”
Hắn vừa nói thế, mặt Sở Hành Vân càng đỏ hơn, không thể nghi ngờ đó chính là thừa nhận.
Lãnh Vu Thu thầm nghĩ kẻ đơn thuần như thế sợ đã tuyệt chủng rồi, thật quá tức cười mà, nhưng vì thể diện của Sở Hành Vân nên phải cố gắng nhịn xuống, kiềm nén đến mặt mũi biến dạng.
Sở Hành Vân thở một hơi: “Ngươi muốn cười thì cười đi, ta sợ ngươi nhẫn quá lại nội thương.” Giở chăn bước khỏi giường, hai chân vừa chạm đất, cơn đau lại xông lên, đành phải ngồi trở xuống.
“Đau lắm sao?” Ngực biết là rất đau, đã thật cẩn thận rồi, kết quả vẫn khiến hắn bị thương. “Lần sau để ngươi đến là được.”
Kỳ thực là đau, có điều hiếm khi thấy đôi mắt tha thiết của Lãnh Vu Thu, Sở Hành Vân bỗng cảm thấy tất cả đều đáng giá. “Nếu vậy không phải đổi lại ngươi sẽ đau sao? So với ngươi đau, không bằng ta đau.”
Tối qua khi ấy hắn vốn có thể cự tuyệt, chỉ là không nỡ làm phật ý Lãnh Vu Thu. Nói theo Lãnh Vu Thu, nếu phải có một người chịu đựng, thì cứ để bản thân chịu a, ai bảo bản thân yêu người kia trước làm chi?
“So với ngươi đau, không bằng ta đau.” Tám chữ ấy vô cùng đơn giản, nghe vào tai Lãnh Vu Thu, lại khiến cảm xúc dâng trào, chẳng biết là quá ngại ngùng, hay quá cảm động, chỉ là không thể kìm lòng mà giữ đối phương thật chặt, thật chặt trong vòng tay.
Hai người không nói lời nào, chỉ ôm lấy nhau, lắng nghe nhịp tim đập của đối phương. Cảm nhận hai trái tim chưa bao giờ gần nhau đến thế, hai thân thể cũng chưa từng ấm áp đến thế.
Sở Hành Vân nhẹ nhàng đẩy cơ thể lùi ra, quay sang, ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt lệ của Lãnh Vu Thu, nắm thật chặt tay hắn: “Ngươi yên tâm, Vu Thu, ta nhất định vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, suốt đời này sẽ không phụ ngươi.”
Gương mặt hắn ôn nhu là thế, nhãn thần thâm tình là thế, ngữ khí cũng chân thành đến thế, Lãnh Vu Thu cảm thấy một luồng nhiệt chảy tràn trong l*иg ngực, sau đó dâng lêи đỉиɦ đầu, khiến trước mắt kết một tầng sương mờ ảo, vội quay đầu đi, thì thào: “Đứa ngốc, lời này muốn nói cũng là ta nói a? Dù sao ở phía trên là ta mà….”