Chương 6: Nỗi oan
Ba năm sau, khi bình minh ló dạng, từ một miệng hang sau ngôi cổ miếu trên ngọn cao phong xuất hiện một gã thanh niên áo trắng, mặt ngọc mày kiếm, tướng tá phương phi, đó chính là Trầm Miên Tích.
Năm nay chàng mười tám tuổi, song trên khuôn mặt dường như già đi trước tuổi, chàng rời khỏi cổ miếu, lòng bùi ngùi thương cảm cho sư phụ chàng là Ngân Hà Tiên Tử.
"Sư phụ sống khôn thác thiêng, phù hộ cho đệ tử quyết trả mối thù này. Huyết Ma Phong Trần, ngươi phải chết.".
Chàng vừa đi vừa tưởng nhớ lại chuyện chiều qua. Nguyên chàng đi hái thuốc cho Ngân Hà Tiên Tử, lúc vừa về đến cổ miếu đã thấy sư phụ nằm mê man trên vũng máu, sau đó chàng chỉ nghe sư phụ phều phào bốn tiếng:
- Huyết Ma Phong Trần!
Nghĩ đến đó, lửa thù không khỏi trào sôi. Không sao dằn được niềm phẫn uất, chàng ngửa cổ hú lên một tràng căm hận, khiến cho hàng cổ thụ bao bọc quanh ngôi cổ miếu cành lá phải xào xạc lung lay.
Đoạn chàng vận dụng tuyệt kỹ khinh công Phi Long Bộ do Ngân Hà Tiên Tử truyền thụ, lướt đi như vệt khói mờ.
Một hôm, chàng đến thành Yên Kinh vào phạn điếm nghỉ ngơi. Chàng mặc áo trăng có vẻ tầm thường, nên chẳng ai buồn chú ý đến.
Trầm Miên Tích vào ngồi trong quán được một lát, thì điếm tiểu nhị thốt nhiên cầm một cánh thϊếp hồng đưa đến cho chàng.
Trầm Miên Tích kinh ngạc đón lấy cánh thϊếp, nhìn xem thì ra thϊếp mời đến dự tiệc mừng thọ lục tuần cho vị Tổng tiêu đầu Lương Đỗ Luân trong Khánh Vân đại tiêu cục.
Tiêu cục này đứng đầu trong bảy mươi hai tiêu cục trong mười ba tỉnh, trên hai miền nam bắc sông Đại Giang.
Trầm Miên Tích cố giữ vẻ thản nhiên nhận thiệp mời, nhưng trong lòng chàng rất lấy làm kinh dị, miệng lẩm bẩm một mình:
- Bình sinh mình không có giao thiệp gì với bất kỳ tiêu cục nào ở hai miền nam bắc sông Đại Giang và cả Khánh Vân đại tiêu cục, ở Yên Kinh mình cũng không quen biết một ai, thì mình nhận thiệp mời làm gì? Vả lại mình mới vừa vào quán đã có người đưa thϊếp đến mời ngay, thì trong vụ này tất có điều chi bí ẩn.
Nghĩ vậy, chàng xem kỹ lại ngày mở tiệc lại không sớm không muộn nhằm đúng ngày mai. Chàng chau mày tự hỏi:
"Ta có nên đi không? Mình đi mừng thọ không lẽ đến tay không? Bây giờ biết đi đâu mua lễ vật? Nếu mình không đi tất họ bảo mình khinh thường để gây hấn. Thế nào mình cũng phải đi rồi ...".
Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì điếm tiểu nhị đã đẩy cửa bước vào. Trong tay gã bưng một cái mâm, trên mâm đặt ba quả đào bằng ngọc sáng loáng. Gã nói:
- Khách quan! Người mà khách quan sai đi kiếm ba trái đào này đã đưa về đây.
Trầm Miên Tích giật mình đánh thót một cái, vội hỏi:
- Ai đưa đến đây?
Điếm tiểu nhị lấy làm kỳ lạ hỏi lại:
- Không phải của khách quan hay sao?
Trầm Miên Tích tức giận nói:
- Phải hay không phải của ta việc gì đến ngươi, ta hỏi ngươi ai đem lễ vật này lại đây?
- Một đại hán đứng tuổi mình mặc áo đen.
- Hắn đâu rồi?
- Y trao ngọc đào xong trở gót đi luôn.
Trầm Miên Tích biết rằng muốn đuổi theo hắn cũng không kịp nữa, liền tiếp lấy ngọc đào rồi cho điếm tiểu nhị lui ra.
Chàng nhìn ba trái ngọc đào ngơ ngác nghĩ thầm:
"Bây giờ lễ mừng cũng có rồi! Người này kể ra cũng chu đáo đây!".
Trầm Miên Tích ngó lại ba trái ngọc đào, cười lạt lẩm bẩm:
- Bất luận ngươi có âm mưu quỷ kế gì, Trầm Miên Tích này cũng đi xem sao! Mi định hãm hại ta đâu phải là chuyện dễ!
Đêm hôm ấy, Trầm Miên Tích nhàn hạ chẳng có việc gì, chàng phóng tâm ngủ yên.
Sáng hôm sau, chàng dậy sớm rửa mặt rồi hỏi địa chỉ Khánh Vân tiêu cục.
Điếm tiểu nhị cười đáp:
- Khách quan! Bữa nay là ngày lục tuần đại khánh của Lương lão gia, khách quan cũng đi mừng hay sao?
Trầm Miên Tích nghe gã hỏi liền nghĩ thầm:
"Tiệc mừng thọ của Tổng tiêu đầu Khánh Vân tiêu cục đến gã tiểu nhị còn biết, chắc chẳng còn ai không biết nữa.".
Nghĩ vậy, chàng gật đầu đáp:
- Ừ! Ta cũng muốn đi bái thọ ...
Điếm tiểu nhị giơ ngón tay lên nói:
- Tiệc thọ lục tuần của Lương lão gia làm kinh động khắp thiên hạ. Nếu Đường Tam này được rảnh cũng muốn đến lạy Lương lão gia một lạy.
Trầm Miên Tích cười hỏi:
- Ngươi có biết Lương lão gia ư?
- Khách quan bảo sao? Trăm họ trong thành còn ai là không biết Lương lão gia? Người là một nhà phúc hậu nổi tiếng đất kinh thành. Bất luận là ai gặp tai nạn, Lương lão gia không biết đến chẳng nói làm chi, người đã biết thì thế nào cũng hết lòng giúp đỡ. Người như vậy, thiên hạ phỏng được là bao?
Trầm Miên Tích gật đầu đáp:
- Lương lão gia là người đức cao vọng trọng nên ta nên ta cũng chuẩn bị đi mừng.
Điếm tiểu nhị liền nói cặn kẽ về địa chỉ Khánh Vân tiêu cục.
Trời gần đúng ngọ, chàng ăn uống qua loa rồi chuẩn bị đến Khánh Vân tiêu cục.
Bỗng chàng thấy điếm tiểu nhị bước vào cười nói:
- Khách quan! Khách quan là một nhân vật thế nào đây? Tám người đưa kiệu đến ngoài quán để đón khách quan đi chúc thọ.
Trầm Miên Tích càng ngạc nhiên, nghĩ thầm:
"Không biết người này lai lịch thế nào mà họ có những hành động rất khả nghi?".
Nhưng chàng vẫn tủm tỉm cười đáp:
- Ngươi bảo chúng chờ một chút, ta sẽ ra ngay.
Điếm tiểu nhị ra rồi, Trầm Miên Tích liền trả tiền phòng, lại trọng thưởng cho điếm tiểu nhị.
Chàng biết rằng có hỏi đám kiệu phu là ai thuê họ đến rước mình, chắc họ cũng không biết, nên chàng lẳng lặng ra đi.
Bằng một thái độ đại quan nhân, Trầm Miên Tích ngang nhiên lên kiệu.
Tám gã kiệu phu khiêng chàng đi qua phố xá. Chàng ngồi trong kiệu đưa mắt nhìn ra hai bên đường và phía sau để dò xét xem có ai theo dõi chăng, nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy người nào khả nghi.
Trầm Miên Tích vẫn băn khoăn trong dạ.
Kiệu đi chẳng bao lâu thì đến trước cửa Khánh Vân tiêu cục.
Trong tiêu cục treo đèn kết hoa, chật ních những người.
Nào những khách từ tam sơn ngũ nhạc, nào thân sĩ địa phương.
Trầm Miên Tích chau mày nghĩ thầm:
"Nếu hành tung mình bị bại lộ, thì e rằng ...".
Chàng vừa nghĩ đến đó thì phu kiệu cũng vừa dừng lại, chàng đành phải xuống kiệu.
Thốt nhiên có người lớn tiếng la:
- Trầm Miên Tích, đệ tử của Thất Độc Thần Chưởng Tống Kiệt và là truyền nhân của Ngân Hà Tiên Tử đã đến.
Người báo danh tuyên bố xong, Trầm Miên Tích mỉm cười ung dung bước vào.
Chàng vừa xuất hiện, tiêu cục náo động hẳn lên.
Hàng vạn con mắt đổ dồn cả vào chàng, những ánh mắt này lộ ra nhiều mối tâm tình khác nhau, có kẻ kinh dị, có người thì khâm phục, lại cũng có người ghen ghét, chẳng ai giống ai.
Trầm Miên Tích vẻ mặt vẫn trấn tĩnh, đủng đỉnh bước thẳng vào nhà khách. Nhưng cặp mắt chàng đưa nhìn mọi người để ngấm ngầm phòng bị.
Chàng đến đây mừng thọ vì có thiệp mời, nhưng chẳng biết bao giờ sẽ xảy ra chuyện bất ngờ, nên không dám sơ hở một giây, một phút nào.
Đại diện bảy mươi hai tiêu cục lớn nhỏ trong hai miền nam, bắc sông Đại Giang đều lấy làm kinh dị, tự hỏi:
"Sao y biết mà đến đây? Bọn mình có giao thiệp gì với y đâu?".
Người bạn chí thân của Tổng tiêu đầu Khánh Vân tiêu cục Lương Đỗ Luân là Tổng tiêu đầu Ngô Cam, thuộc Long Vân tiêu cục tại Lâm An ra nghênh tiếp Trầm Miên Tích, niềm nở nói:
- Trầm thiếu hiệp! Thiếu hiệp giá lâm thật làm vẻ vang cho chúng tôi, nhưng ...
Trầm Miên Tích là người thông minh tuyệt thế, vừa nghe câu nói khách khí, liền không chờ cho y dứt lời, móc trong bọc ra tấm thiệp hồng, cười nói:
- Tại hạ được chủ nhân của bảy mươi hai tiêu cục có thịnh tình mời đến, nên vãn bối sắm sửa chút lễ mọn để theo đuôi ngựa ký.
Ngô Cam là tay lão luyện giang hồ, vừa thấy Trầm Miên Tích giơ thiệp mời ra đã biết ngay trong vụ này có điều gì bí ẩn, liền nói một câu lấy lòng:
- Hay quá!
Đột nhiên phía sau Trầm Miên Tích có tiếng quát:
- Lỏi con đã dẫn xác đến đây, các vị nên vì Lương đại hiệp mà trả mối thù tháng trước.
Khánh Vân tiêu cục không thể dung tha thằng lỏi này được.
Trầm Miên Tích chưa kịp quay đầu lại, thì phía sau đã có một luồng kình phong xô tới.
Trầm Miên Tích không kịp nghĩ sâu. Chàng tưởng người đưa thiệp mời hẳn là chủ nhân Khánh Vân tiêu cục đã dùng thủ đoạn đê hèn dẫn dụ mình vào nhà để ám toán.
Bất giác chàng nổi giận đùng đùng, chưa quay đầu lại đã xoay tay phóng chưởng, đồng thời quát lên:
- Thật là quân vô liêm sỉ.
Ầm một tiếng.
Kẻ phóng chưởng vừa rồi chưa kịp kêu lên đã ngã lăn ra chết liền.
Trầm Miên Tích không khỏi kinh ngạc quay lại nhìn xem thì thấy trên ngực gã có vết bàn tay cháy đen.
Lập tức trong tiêu cục nhốn nháo cả lên ...
Tiếng người quát tháo ầm ầm:
- Phải bắt lấy thằng ranh đó.
Tiếp liền đó, gã đã phóng chưởng Pháo Hoa Đăng:
- Thù mới hận cũ của Lương tiêu đầu bắt gã phải trả ngay hôm nay.
Bảy mươi hai tiêu cục tổ chức tiệc thọ bị một phen náo động này, ai nấy lửa giận bốc lên đùng đùng. Nhưng bọn họ chưa nhận ra đại hán bị chết là ai.
Bọn tiêu khách đều trợn mắt nhìn Trầm Miên Tích với vẻ đầy căm hờn.
Trầm Miên Tích thấy vậy quát lên:
- Trầm Miên Tích này vì hảo ý mà đến đây mừng thọ Lương tiêu đầu, không ngờ trúng phải kế mưu hèn nhát của các ngươi.
Bọn tiêu khách cũng tức giận gầm lên:
- Rõ ràng mi gϊếŧ người, còn bảo ai thi hành ám kế?
Trầm Miên Tích động tâm, chàng biết là trong vụ này có người âm thầm thao túng.
Nhưng chàng muốn kiếm ra người chủ mưu cũng chẳng biết đâu mà tìm.
Chàng trấn tĩnh lớn tiếngnói:
- Chư vị hãy bình tâm. Trong vụ này e rằng có người thi hành quỷ kế.
Nhưng dù chàng nói vậy, cũng chẳng ai chịu nghe theo.
Các tiêu khách nắm tay vung quyền chỉ muốn cùng chàng động thủ.
Giữa lúc ấy, một thanh âm trầm trầm lên tiếng:
- Các vị hãy bình tĩnh lại một chút!
Rồi từ trong sảnh đường, một lão già mái tóc hoa râm, râu bạc, thân thể cao lớn, cặp mắt chiếu tia sáng hung dữ, thong thả đi ra.
Trầm Miên Tích sửng sốt tự hỏi:
"Lão là ai?".
Các tiêu khách kêu lên:
- Lương lão tiêu đầu đã ra, để xem nhóc con mi còn nói gì nữa không?
Trầm Miên Tích nghĩ thầm:
"Lão này là Lương tiêu đầu của Khánh Vân tiêu cục ư? Trông cặp mắt hung dữ của lão thì lão đâu có phải là thiện nhân như điếm tiểu nhị đã nói với mình? Té ra thằng cha này bề ngoài thì giả đạo đức mà bên trong ngấm ngầm tàn ác. Chẳng ai hay hắn cũng chỉ là một lão thích hư danh, mình bất tất phải nể nang lão ta nữa.".
Trầm Miên Tích đang ngẫm nghĩ thì Lương tiêu đầu đã đến trước mặt chàng Tổng tiêu đầu Khánh Vân tiêu cục, ngoại hiệu Độc Giác Long Vương vừa xuất hiện thì các tiêu khách bình tĩnh trở lại.
Lão nhìn Trầm Miên Tích hỏi:
- Phải chăng thiếu hiệp đến mừng thọ lão phu?
Giọng nói gay gắt của lão khiến cho Trầm Miên Tích phải bực mình, chàng lạnh lùng đáp:
- Lẽ đương nhiên là như thế, lão còn phải hỏi nữa sao?
- Ai mời thiếu hiệp đến đây?
- Tự ý tại hạ muốn đến.
- Trước kia thiếu hiệp đã quen biết lão phu chưa?
- Chưa từng quen biết.
Mọi người trong sảnh đường đều bật cười, buông lời châm biếm mỉa mai.
Trầm Miên Tích tức mình thét lớn:
- Kẻ nào buông lời giễu cợt sao không dám ra đây nói với ta.
Độc Giác Long Vương cũng lớn tiếng:
- Câm miệng ngay, mi có phải là con của Thánh Địa Nhân Trầm Khải Hoa không?
Trầm Miên Tích lửa giận bốc lên ngùn ngụt, lớn tiếng đáp:
- Trong nội thành Yên Kinh người ta đều ca tụng công đức Lương Tổng tiêu đầu. Nhưng nghe tên không bằng thấy mặt, té ra cũng chỉ là phường khả ố. Ta là ai, ngươi không xứng hỏi.
Nói xong, chàng lấy ba trái ngọc đào trong bọc ra liệng xuống đất cho vỡ tan. Rồi mặt giận hầm hầm, chàng xoay mình toan đi ra.
Bọn tiêu khách nhốn nháo cả lên, chạy ra cản đường quát hỏi:
- Nhãi con. Mi tưởng chạy được ư?
Trầm Miên Tích giơ hai tay chưởng lên, quát mắng:
- Những quân khốn kiếp nào muốn ngăn trở ta là tự tìm đến cái chết, đừng có kêu can.
Trầm Miên Tích phẫn kích buông lời kiêu ngạo chọc giận bọn tiêu đầu.
Chúng toan xúm vào tấn công chàng, nhưng Độc Giác Long Vương đột nhiên lớn tiếng hô:
- Các vị dừng tay, để cho gã đi.
Bọn tiêu khách đồng thanh kêu lên:
- Nhãi con dám đến làm huyên náo tiệc thọ, lại chẳng coi ai ra gì. Lẽ nào không cho gã một bài học mà buông tha cho gã đi một cách ung dung như thế.
Độc Giác Long Vương cười ha hả nói:
- Gã là một đứa không cha, không mẹ, tình cảnh đáng thương. Thôi, các vị hãy tha cho gã một lần.
Trầm Miên Tích nghe lão nói vậy, lửa giận bốc lên đến cùng cực. Chàng quay lại nhìn Độc Giác Long Vương như muốn ra tay, nhưng chàng nghĩ lại:
"Ta chẳng nên vọng động là hơn, hãy lẳng lặng mà xem diễn biến thế nào.".
Nghĩ vậy, chàng đằng hắng một tiếng.
Tà áo trắng phất phới, chàng băng băng ra khỏi Khánh Vân tiêu cục, hiên ngang đi về phía đường phố lớn. Chàng còn nghe phía sau văng vẳng tiếng bọn tiêu đầu cười rộ chế giễu.
Lúc ấy, Trầm Miên Tích trong lòng vô cùng bực dọc, chàng tìm một khách điếm khác, vào phòng vùi đầu ngủ kỹ.
Sáng sớm hôm sau lúc chàng tỉnh dậy, một cảnh tượng ngoài ý nghĩ của chàng là một kinh sư đô hội mà yên lặng như tờ.
Gã điếm tiểu nhị bưng nước lên cho gã rửa mặt, mắt gã hãy còn ngấn lệ, vẻ mặt buồn rười rượi.
Trầm Miên Tích không khỏi ngạc nhiên, ôn tồn hỏi:
- Này chú tiểu nhị! Tại sao vừa sáng sớm mà chú đã khóc?
Điếm tiểu nhị nghe chàng hỏi như thế rất lấy làm khó chịu, buông thõng đáp:
- Không biết! Ông đi mà hỏi người ta!
Trầm Miên Tích càng lấy làm lạ, hỏi tiếp:
- Chú tiểu nhị! Ta lấy lời lẽ tử tế để hỏi chú. Vậy chú cứ nói thật, người nào trách phạt chú?
Ngờ đâu gã điếm tiểu nhị lớn tiếng mắng luôn một hơi dài:
- Quân chó đẻ, mẹ kiếp! Thằng lỏi con Trầm Miên Tích khốn kiếp, đê tiện. Tôi mà gặp nó, tôi sẽ lột da, rút xương mới hả được lòng căm tức.
Trầm Miên Tích nổi giận, mặt đỏ bừng nắm lấy cổ tay gã quát to:
- Sao mi lại mắng người tàn tệ đến thế hả? Nếu mi không nói rõ, ta quyết chẳng tha.
Gã điếm tiểu nhị bị Trầm Miên Tích nắm chặt tay đau quá, trán toát mồ hôi như hạt đậu, la rầm lên:
- Khách quan, buông tôi ra. Tôi thóa mạ quân khốn kiếp Trầm Miên Tích chứ có chửi mắng khách quan đâu.
Trầm Miên Tích lại càng tức, siết chặt tay hơn.
Gã điếm tiểu nhị lại kêu thét lên như lợn bị chọc tiết.
Trầm Miên Tích mặt đầy sát khí, hằm hằm nhìn gã điếm tiểu nhị.
Gã ta thở hồng hộc nói:
- Khách quan buông ra để cháu nói.
Trầm Miên Tích nghe lời buông tay gã ra.
Gã điếm tiểu nhị căm hận thốt:
- Khách quan có biết đâu, Lương lão gia là một nhà đại phúc trong thành Yên kinh này, thằng khốn Trầm Miên Tích gϊếŧ sạch cả nhà, con gà con chó cũng không tha. Bảy mươi hai tiêu cục miền nam, bắc sông Đại Giang phái người đến mừng thọ cũng bị tên khốn kiếp đó gϊếŧ hết không còn lại một ai. Đầu người treo lủng lẳng ngoài tường thành. Khách quan nghĩ thử coi, thằng khốn họ Trầm kia có đáng giận không?
Trầm Miên Tích nghe gã nói xong, đột nhiên sắc mặt xám ngắt, kêu to lên:
- Có thật thế không?
Điếm tiểu nhị vội lùi lại mấy bước, kinh hãi nhìn Trầm Miên Tích, ấp úng đáp:
- Tiểu nhân đâu dám nói dối với khách quan.
Trầm Miên Tích đứng ngây người ra, sắc mặt luôn luôn biến đổi, lúc xanh lè lúc trắng bệch.
Điếm tiểu nhị sợ quá vội hỏi:
- Nếu khách quan không còn chuyện gì sai bảo ... tiểu nhân xin ra ngoài.
Rồi gã chạy vụt ra cửa, không cần đợi Trầm Miên Tích trả lời.
Trầm Miên Tích lặng lẽ suy nghĩ hồi lâu, rồi đột nhiên thét lớn:
- Ta trúng phải độc kế của hắn rồi! Hắn trút tội ác lên đầu mình, không còn cách nào rửa sạch được nữa.
Đột nhiên chàng lại cười ha hả tự hỏi:
"Đầu người treo trên tường thành mà sao lại bảo là ta gϊếŧ được?".
Nghĩ vậy, chàng lớn tiếng gọi điếm tiểu nhị.
- Tiểu nhị, tiểu nhị, vào đây mau.
Chàng muốn gọi gã vào để hỏi cho rõ, nhưng gọi luôn mấy tiếng mà chẳng thấy ai thưa.
Chàng biết gã sợ quá mà không dám vào gặp.
Chàng toan ra khỏi phòng, đến hỏi chủ quán cho biết rõ đầu đuôi.