Cha sắc mặt mỏi mệt, tay nắm thành quyền, cứ như muốn đấm cho ta một đấm, nhưng lập tức buông ra, thở dài thật sâu, đẩy vai ta ra, không thèm đáp.
“Dương Trần, Hoàng Thượng đã chuẩn bị cả rồi, thánh chỉ cũng đã ban, không chỉ chúng ta, ngay cả Hoàng Hậu cũng khuyên không được y, y rất quyết tâm cấp hôn cho con, bây giờ đành phải chuẩn bị hôn sự thôi.”
Ta chưa từng nghe một người luôn luôn hoạt bát động lòng người như mẫu thân khẩu khí lại suy yếu đến thế, giọng nói phảng phất nét u buồn, cứ như tóc trên đầu đều đã bạc hết vậy.
“Cũng may người kết hôn với con không phải con cái quan viên, mà là phi tử ở lãnh cung của Hoàng Thượng, ít nhất cũng không hại đứa nhỏ trong sạch của nhà người ta.” Cha ta im lặng thật lâu mới mở miệng, thốt ra một tin đối với ta còn kinh thiên động địa hơn cả việc thành thân.
Cái gì? Phi tử ở lãnh cung của Hoàng Thượng? Ta lấy phi tử của hắn? Ta chọn ai không chọn, lại chọn phi tử bị thất sủng của Hoàng Thượng. Tuổi của Hoàng Thượng dượng trên cơ bản là bằng cha mẹ ta, cho dù ta là nam nhân đi nữa thì ta lấy phi tử ở lãnh cung còn không phải là rước bác gái về nhà? Hoàng Thượng dượng nghĩ gì vậy? Nước đâu thiếu nữ tử mà ngay cả phi tử lãnh cung cũng có thể bị liệt vô hàng ngũ này.
Ta một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có còn bảo một tháng sau thành thân, bản công tử anh tuấn tiêu sái sống nhiều năm vậy rồi mà đây là lần đầu tim ta chết lặng đến vậy.
“Liên Tâm tỷ tỷ, xin hỏi ngày hôm qua tay nào ta dùng để chỉ hôn?”
“Tay phải.” Liên Tâm chắc chắn trả lời ta.
Bây giờ ta rất muốn chặt tay phải đi. Mày chọn đúng không? Bây giờ ta chặt mày ra! Nhưng ta cũng chỉ có thể ngẫm lại, tuy rằng ta nhìn có vẻ phong lưu, dù có thiếu một bàn tay thì khẳng định cũng sẽ có không ít cô gái xinh đẹp tình nguyện bưng trà đưa nước, nấu cơm giặt quần áo cho ta đâu, nhưng mấy chuyện gây đau này tốt nhất không nên làm ẩu.
Dật Trần và Phi Trần mang theo thê tử của mình rất hợp thời mà xuất hiện ở tình cảnh thân tình động lòng người này, “Chúc mừng đại ca, chúc mừng đại ca!”
Ta buông đùi của cha ra, đứng dậy anh tuấn mà đối diện với hai đôi tiểu vợ chồng, khẽ cười cố thể hiện mình vui mừng khôn xiết, nhưng nhìn thấy hai cô vợ sợ đến mức lui về phía sau hai đệ đệ, còn run lẩy bẩy, thì ta đoán mặt bản công tử đây hẳn là chẳng đẹp đẽ gì lắm.
“Đại ca, huynh cười thật đáng sợ, dọa chết người a.” Phi Trần chỉ mặt ta, tay run rẩy.
“Phi Trần, chúng ta hay là đi đi, chuẩn bị hôn lễ hẳn có rất nhiều chuyện cần làm, chúng ta đừng quấy rầy cha mẹ và đại ca nữa, cáo lui trước đi!” Tuy giọng Dật Trần vẫn bình tĩnh, nhưng mặt hắn trắng bệch đã bán đứng, tố cáo hắn cũng sợ không kém ai.
Ta im lặng hoài niệm đến ông bà ngoại, bọn họ hiểu ta nhất, nếu bọn họ còn tại thế (7), nhất định sẽ đến cứu vớt mạng nhỏ yếu ớt dễ dàng bị thương của ta đây. Nhưng tiếc là nhị lão trải qua mấy năm chiến tranh liên tục khiến sức khỏe kém đi rất nhiều. Tuy lúc ấy lão phu tử khi đăng cơ Hoàng Thượng đã sai người đến chiếu cố ông ngoại bà ngoại, còn thường xuyên tới thăm họ. Cha và mẹ cũng đem hết tâm lực mà chăm sóc bọn họ, nhưng do sức khỏe kém cộng thêm già cả nên hai lão nhân gia ba năm trước đã ra đi. Nếu họ còn sống, chắc chắn có thể lay chuyển Hoàng Thượng dượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Bây giờ nếu muốn bảo toàn sinh mệnh phù du của ta thì chỉ có thể đồng ý thành thân mà thôi.
“Thành thân thì thành thân! Ta không thèm sợ bác gái!” Ta đứng cạnh hồ nhỏ dưới sân hét lên với đám cá chép mập như heo ở dưới để tiếp thêm can đảm. Mấy con cá chép né đi, một con chim sẻ trên cây rớt xuống đất. Bọn hạ nhân trong nhà ai nấy cũng nhìn ta đằng xa xa. “Đại công tử thật đáng sợ!”
Nhất định là vì bản công tử đây dung mạo chim sa cá lặn, ngay cả cá và chim cũng xấu hổ không dám nhìn thẳng, bọn hạ nhân cũng chỉ dám đứng đằng xa xa mà nhìn. Ta nhất định phải luyện tinh thần được khỏe mạnh, bồi dưỡng con tim đẹp như bề ngoài của mình, nhất định không thể sợ bác gái!
(7): Còn sống.