Trên đường quay về Lạc phủ vẻ mặt nàng không tốt, không nói câu nào cả, nàng đi rất nhanh, nắm tay ta chặt đến mức khiến nơi đó đau nhói lên. Những ám vệ ở Lạc phủ đang chờ chúng ta ở chính sảnh, Lạc lão gia nhìn thấy chúng ta từ bên ngoài vào nhà, lập tức tức giận đến tái mặt.
“Ngươi lại đây quỳ xuống cho ta!” Lạc Dương Trần nghe xong lập tức quỳ xuống.
“Ta có phải đã nói rồi không, không được làm hư Duẫn công tử! Ngươi hôm nay gạt mọi người, mang Duẫn công tử đi đâu? Trước đây ta bỏ qua cho ngươi là bởi vì ngươi đã hết thuốc chữa, nhưng Duẫn công tử là ai? Ta đã dặn đi dặn lại nhưng ngươi vẫn bỏ ngoài tai, ngươi có biết tất cả mọi người đi tìm các ngươi cả đêm không? Ngươi có biết ai nấy cũng lo lắng không? Lỡ như Duẫn công tử xảy ra chuyện gì thì đem đầu của ta chém mười lần cũng bồi thường không nổi a! Chúng ta làm sao có thể công đạo với người nhà của Duẫn công tử và Hoàng Thượng, Hoàng Hậu được? Từ trước đến nay ta dung túng, không phạt ngươi thì ngươi lại lờn mặt! Không biết tốt xấu! Từ hôm nay trở đi, ngươi không được ra khỏi cửa Lạc phủ một tháng!”
“Điệp Thúy, Mặc Yên, nếu Đại công tử dám ra khỏi cửa Lạc phủ một bước, thì các ngươi cũng sẽ chịu phạt giống Đại công tử! Còn ngươi hôm nay quỳ ở đây, không được ngủ!” Lạc lão gia nói xong liền phất tay áo bỏ đi, khiến ta không có cơ hội cầu tình cho nàng.
Những lời nói của Lạc lão gia cũng có ý giáo huấn cả ta, tuy mặt ngoài là đang phạt nàng, nhưng đồng thời cũng đang nói cho ta nghe. Dù sao cũng là ta không tốt, cứ thầm nghĩ muốn xuất môn với nàng, nên không thèm mang bất cứ hạ nhân hay ám vệ nào theo cả, không để ý đến suy nghĩ của Lạc lão gia và Lạc phu nhân, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì thì không những Hoàng Thượng sẽ giáng tội Lạc lão gia, Lạc phu nhân, mà ngay cả nàng cũng sẽ bị liên lụy.
Hôm nay rốt cuộc ta bị làm sao vậy? Một mình trốn ra phủ với nàng, thiếu chút nữa cũng không khống chế được cảm xúc ở chỗ của Vân Yên cô nương, thật không giống ta một chút nào, Duẫn Tuyệt Ca ta là người sẽ không bao giờ để những việc đó phát sinh, bây giờ tất cả mọi việc lại rối loạn hết lên như thế! Vì sao ta lại có cảm giác bồn chồn lo lắng? Vì sao lại cư xử không đúng mực như thế này? Rốt cuộc ta bị gì vậy?
Nếu như là trước đây, cho dù có muốn chạy trốn ám vệ một khoảng thời gian ngắn, ta cũng sẽ nhất định không để lộ hành tung của mình để bọn họ biết, nhưng rồi bọn họ cũng sẽ nhanh tìm thấy ta thôi. Nhưng khi đó thấy nàng thút tha thút thít khóc thì ta không thể nghĩ nhiều được, trong lòng ta cảm thấy bồn chồn không yên, cứ như có một cục đá rất lớn đè nặng trong lòng, khiến nơi đó đau nhói lên. Ta thầm muốn nàng sẽ luôn luôn vô tâm không phế hạnh phúc tươi cười, để nàng mang ta nhảy ra khỏi cửa sổ, lén trốn qua cửa sau ra ngoài, không thèm nghĩ đến hậu quả, thậm chí trong lòng còn có một chút chờ mong, mong đây là một con đường không có điểm dừng, để chúng ta có thể đi mãi như thế này.
“Dương Trần, phụ thân rất thương con, nếu không ngày xưa y cũng không mở một con mắt, nhắm một con mắt mà bỏ qua, nhưng lần này con lại rất quá đáng. Mẹ rất đau lòng khi con phải quỳ ở đây, nhưng con phải chịu trách nhiệm về sai lầm của mình, biết không?” Lạc Dương Trần quật cường nhắm mắt lại, không thèm nhìn mặt Lạc phu nhân.
Ngay cả Lạc phu nhân cũng kiên quyết như thế, bà quay đầu lại phân phó Liên Tâm lấy một chậu nước ấm đến, tự mình vắt khăn, lau mặt, cổ và hai cánh tay cho nàng. Sau lại sai người đem một chiếc áo choàng tới đưa cho nàng, để khi lạnh nàng mặc vào.
“Tẫn Hoan, ngươi cũng thật là, đã lớn như vậy rồi còn theo Dương Trần hồ đồ như thế? Xuất môn không nói một tiếng, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì ta làm sao ăn nói với Duẫn lão gia, Duẫn phu nhân được? Hôm nay các ngươi thật sự đã khiến tất cả mọi người sợ hãi, ta biết các ngươi không cố ý, nhưng ở ngoài không phải ngươi không đυ.ng chạm người khác thì người ta sẽ để yên cho mình. Sau này không được như vậy nữa, muốn đi đâu cũng phải nói một tiếng, đừng để mọi người phải đi tìm. Ta và lão gia đều xem ngươi là con của mình, đừng làm cho chúng ta lo lắng, được không?”
Lạc phu nhân ngoài miệng tuy nói rất nghiêm khắc, nhưng ánh mắt vẫn nhìn khắp người ta, xem ta có bị thương không. Sự quan tâm cẩn thận như thế không khác gì một người mẹ quan tâm đến con ruột của mình vậy, không trách mắng, chỉ biểu đạt sự quan tâm và lo lắng mà một người mẹ phải có, thật khiến ta không khỏi áy náy…