Nàng nhìn quanh căn phòng rõ ràng chỉ có mỗi hai chúng ta, khi đã xác định không còn có ai khác lại chẳng biết tại sao lại chạy ra ngoài cửa phòng, duỗi duỗi người, còn ngáp một cái, giả vờ nàng thực sự buồn ngủ, đáng tiếc kỹ xảo của nàng không tốt chút nào, thoạt nhìn cứ như một tiểu hài tử đang trốn đi chơi vậy.
Đột nhiên nàng la lớn lên: “Ai nha! Đột nhiên cảm thấy buồn ngủ quá nha! Tẫn Hoan, không bằng chúng ta ngủ trưa một giấc đi!”
Nói xong đứng ở cửa nháy mắt với ta, cứ như đang ám chỉ cho ta cái gì đó, hai ám vệ lập tức vọt vào trong phòng, gần như là tông cửa nhảy vào, không nói hai lời, lấy đao kề cổ nàng.
Ta dùng ánh mắt ý bảo ám vệ rời đi trước, hai ám vệ mặt không chút biểu cảm thu binh khí, dù bận vẫn ung dung đóng cửa lại, ngoại trừ nàng còn ngồi dưới đất run lẩy bẩy ra thì hết thảy vẫn giống như chưa xảy ra chuyện gì cả. Ta đi nhanh đến đỡ người nọ dậy.
“Ngươi không sao chứ?” Ta đã quên nàng không biết võ, một chút lực phản kháng cũng không có.
“Tẫn Hoan, nha đinh của ngươi thật đáng sợ. Bọn họ vì sao lại muốn gϊếŧ ta chứ? Ngủ cũng phạm pháp sao?” Hốc mắt nàng rưng rưng, run rẩy cứ như một con mèo nhỏ bị đói và lạnh, ta không đành lòng vỗ lưng nàng, lấy khăn lau nước mắt cho nàng, nàng vẫn còn khóc thút thít. Ta thiếu chút nữa đã vươn tay xoa má nàng, nhưng hao hết khí lực mới nhịn được, ta vừa cảm thấy nghi hoặc nan giải vì ý định đó, lại vừa cảm thấy có chút… Tiếc nuối.
Đứa nhỏ ngốc, ngủ đương nhiên không phạm pháp, nhưng vấn đề là ám vệ của ta ai cũng biết ta là nữ, hơn nữa Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đều rất yêu thương ta, mà nàng ở trong mắt ám vệ lại là Lạc phủ Đại công tử, nàng muốn ngủ trưa cùng ta thì ám vệ sẽ nghĩ như thế nào? Nhưng đương nhiên nguyên do đó ta không thể nói cho nàng nghe, đành phải giải thích.
“Ngươi gọi lớn tiếng như vậy làm bọn họ sợ, bọn họ sẽ cho là có người định làm hại ta. Đừng sợ, không khóc nữa, uống miếng nước đi.” Ta dùng giọng lừa tiểu hài tử lừa nàng, may mà nha hoàn vừa mới pha một ấm trà nóng.
“Thật sao? Sau này ta sẽ cẩn thận hơn, không la lớn nữa.” Nàng uống trà, thuận khí, nói chuyện cũng lưu loát hơn.
Ta đây ngay cả tiểu hài tử cũng không lừa được, nhưng nàng rõ ràng không nghi ngờ gì cả! Rốt cuộc nàng ngây thơ hay ngốc nghếch? Ta nhịn không được vuốt ve trán nàng, không thể tin điều đang xảy ra trước mắt.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Gọi lớn tiếng như vậy.”
“Cửa sổ phía sau thông với cửa sau nhà, ta định kéo ngươi chuồn đi, muốn lừa gạt bọn gia đinh của ngươi là chúng ta đang ngủ, để bọn họ không đi theo chúng ta và không vào đây quấy rầy, ai biết bọn họ hung ác như vậy…” Nàng mếu máo nói, nói xong nước mắt lại ứa ra, thật đúng là một đứa nhỏ không làm người khác giận được mà.
“Ngươi đừng khóc nữa được không, ngươi muốn đi đâu thì chúng ta đi đó, ngươi không muốn bọn họ đi theo thì ta bảo bọn họ một tiếng là được.”
Nàng khụt khịt, hai mắt đẫm lệ nhìn ta gật đầu, ta giặt khăn sạch sẽ trong chậu nước sau tấm bình phong, lau mặt cho nàng lần nữa. Người này là người ven hồ hôm đó ra tay giúp ta sao? Thật nhìn dễ khiến người ta muốn khi dễ nàng mà.
Nàng kéo tay ta đến bên cửa sổ, tự nhảy qua cửa sổ trước, sau vươn tay ra muốn đón ta, ta không muốn để lộ võ công nên bắt lấy tay nàng.
Nàng không buông tay ta ra, hết nhìn Đông tới nhìn Tây, lén lút ra cửa sau, chui vào mấy cái hẻm nhỏ, đi ra đường cái nơi có rất nhiều người qua lại.