“Tại hạ Duẫn… Duẫn Tẫn Hoan, bái kiến Lạc lão gia, Lạc phu nhân. Tẫn Hoan đến quấy rầy, làm phiền Lạc lão gia, Lạc phu nhân quá.” Ta lắp bắp, không biết vì sao lại không muốn dùng tên thật, cứ như muốn che dấu gì đó, nhưng lại không biết đó là gì.
“Mau mau, mời ngồi! Liên Tâm, dâng trà. Lạc Nhất, Lạc Nhị, đem bọc hành lý của Duẫn công tử vào sương phòng. Duẫn công tử, cứ xem đây là nhà mình, không cần giữ lễ tiết a!” Lạc lão gia mời ta ngồi.
“Lão gia, ngươi nhìn Duẫn công tử xem, đúng là rất có lễ phép, khó trách Hoàng Thượng và Hoàng Hậu gửi phong thư tới, nhắc đi nhắc lại mãi, công đạo chúng ta hãy chiếu cố hắn thật tốt.” Lạc phu nhân cười nói.
“Quả thật không tồi, nếu nghịch tử kia của chúng ta có thể giống Duẫn công tử như vậy ta đây cũng yên tâm được một nửa.” Lạc lão gia mỉm cười.
“Duẫn công tử, nhìn ngươi có lẽ tuổi không hơn Tiểu Trần bao nhiêu, có thể gọi thẳng ngươi là Tẫn Hoan được không?” Lạc phu nhân thân thiết hỏi, làm cho người ta thực sự dễ dàng sinh ra hảo cảm.
“Lạc phu nhân không nên khách khí, gọi tại hạ là Tẫn Hoan được rồi.” Ta mỉm cười.
“Thu Hà, nghịch tử kia đang ở đâu? Có khách quý tới chơi, còn không mau gọi hắn đi ra!” Lạc lão gia nhắc đến nàng, khuôn mặt tươi cười nghiêm lại, có vẻ không hề hài lòng với nàng chút nào.
“Bẩm báo lão gia, phu nhân, Đại công tử ở… Ở…” Nha hoàn tên Thu Hà lộ vẻ khó nói.
“Ta ở đây.” Một bóng người từ bên ngoài lỗ mãng chạy vào, tóc bù xù, đai lưng buộc ngọc ngay lưng lỏng lẻo, áo khoác ngoài “Treo móc” trên đầu vai của nàng. Nàng nở nụ cười ngốc nghếch, không phải nàng thì còn có thể là ai?
“A? Công tử xinh đẹp? Ngươi…” Nàng quay đầu lại nhìn ta, cười rất đơn thuần.
“Nghịch tử! Đây là khách quý Hoàng Thượng và Hoàng Hậu công đạo phải tiếp đãi cho nồng hậu, vậy mà ngươi bộ dạng lại điên điên khùng khùng như thế, còn ra thể thống gì nữa?” Lạc lão gia chặn họng nàng lại, mắng.
“Tẫn Hoan, xin ngươi bỏ qua cho, Dương Trần của chúng ta tính nết như vậy đó, hắn không có ác ý đâu. Dương Trần là con lớn nhất, lão gia và ta còn có hai người con trai, Dật Trần và tân thê tử đang bận một vài việc nên đang ở Lạc thị xưởng đúc xem chừng; Phi Trần sang năm cũng thành thân, đang chuyên tâm học tập để quản lý tửu lâu, hiện nay đang ở tửu lâu không có ở nhà. Ngươi đến vừa lúc, ta còn ngại trong nhà lạnh lẽo, thiếu hơi người chứ!” Lạc phu nhân vội vàng hoà giải, hẳn những câu vừa rồi khiến bà rất đau lòng.
“Lạc lão gia, Lạc phu nhân, tại hạ lúc trước ở Nam hồ gặp được một người, lúc ấy còn gặp nạn, cũng may người nọ thay ta giải vây, người đó chính là Lạc phủ Đại công tử.” Vốn không muốn nhúng tay vào việc này, nhưng nhìn thấy Lạc lão gia nghiêm khắc với nàng như thế khiến ta mềm lòng, đành cắn răng, nói đỡ cho nàng một chút.
Lạc lão gia, Lạc phu nhân đưa mắt nhìn nhau, có vẻ không tin điều đó.
“Công tử xinh đẹp, đã lâu không gặp. Cha, nương, công tử xinh đẹp này lần trước thiếu chút nữa bị bọn Vệ Khai Thành bắt đi, những người đó thật chẳng tốt chút nào!”
“Vệ Khai Thành? Vệ Bảo trên thương trường cũng là một thương nhân oai phong một cõi, không ngờ lại sinh ra một đứa con bại hoại như thế, làm hại đến danh dự của hắn. Nếu không e ngại Vệ Bảo và giữ thể diện cho hắn, ta đã sớm tìm cơ hội bắt tên nhóc đó dạy bảo lại rồi.” Lạc lão gia nhăn mặt, xác nhận việc mình biết những chuyện xấu Vệ Khai Thành làm.
“Vệ Khai Thành vô pháp vô thiên, Tẫn Hoan ngươi cũng phải cẩn thận, trẻ hư thích nhất là khi dễ kẻ yếu thế, nhất là một đứa nhỏ tốt như ngươi, sau này thấy bọn chúng nên tránh xa một chút.” Lạc phu nhân quan tâm ân cần dạy bảo, điểm này rất giống Hoàng Hậu nương nương, cả hai tỷ muội đều rất quan tâm đến hạ bối, đúng là những mẫu thân thật tốt.
Ta gật đầu để bà an tâm.
“Thì ra ngươi và Tẫn Hoan đã sớm quen biết! Tẫn Hoan ở cạnh sương phòng của ngươi, ngươi phải học hỏi người ta cho tốt vào, đừng cả ngày ra ngoài giương oai, cũng không được chơi với người xấu biết không?” Lạc lão gia nhìn nàng ôn hòa lại, có vẻ đã yên tâm hơn được một chút.