Ta về xe ngựa, đại mỹ nhân đã ở trên xe chờ ta, dù sao cũng không thể trách nàng, vì bản công tử là nữ nhân, nàng cũng bất đắc dĩ mới phải dùng hạ sách này thôi! Bản công tử còn phải cảm tạ đại mỹ nhân thông minh cơ trí, bằng không sẽ thật khó công đạo với Hoàng Thượng, nhưng trong lòng bản công tử vẫn còn vướng mắc, vì thế mặt mũi không vui lên xe.
Có lẽ vì không khí trên xe hơi kỳ lạ, nên đại mỹ nhân mở miệng trước.
“Sao vậy? Sao không nói gì cả?”
“Sáng ngươi lấy vải cho ta không thèm giải thích với ta tiếng nào.” Ta tức giận.
Đại mỹ nhân sửng sốt một hồi lâu mới bật cười.
“Ngươi giận ta vì không nói cho ngươi biết a? Ta còn tưởng ngươi biết rồi! Nhìn ngươi kìa, mỗi lần tức lại chu miệng lên, thật giống mặt bánh bao quá đi.” Nàng chọt chọt má ta.
“Hừ! Ngươi không nói trước hại ta xém chút nữa phải công đạo với Hoàng Thượng.” Ta vẫn còn giận, lui lại né tay nàng.
“Hảo hảo hảo, là ta không tốt, sau này ngươi muốn biết gì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết được không?” Nàng lại đuổi theo nhéo mặt ta.
“Ngươi nói rồi đó, không được gạt ta a.” Ta lại né tránh đôi tay của nàng.
“Được, ta hứa, nhưng đổi lại sau này khi ta chọc ngươi, ngươi cũng không được trốn tránh.” Nàng vẫn cười, dường như có gì đó lóe ra trong đôi mắt.
“Được.” Câu này hình như có vấn đề? Vì sao nghe lại cảm thấy hơi kỳ quái? Nhất định là ta đa tâm thôi.
“Nếu dì cả của ta không đến thì ngươi muốn lấy cái gì bôi lên miếng vải trắng kia a?” Bản công tử ngoại trừ có vẻ ngoài anh tuấn thì luôn có những câu hỏi rất thông minh, chính hiệu là một người vừa anh tuấn vừa thông minh.
“Cắn ngón tay rồi nhỏ một chút vào là được!” Mặt đại mỹ nhân đỏ ửng lên.
“Ai nha! Ngươi cắn ngón tay sẽ rất đau a!” Ta rụt người lại.
“Sẽ không, cắn của ngươi ta sẽ không đau.” Đại mỹ nhân, ngươi nhất định ở trong cung được cưng chiều lâu, học thói xấu của Hoàng Thượng dượng, vì thế mới chèn ép người ta như vậy. Tuy không tổn hại gì đến phong hoa tuyệt đại của ngươi, nhưng ngón tay xinh đẹp của bản công tử ai cho ngươi loạn cắn, đến lúc đó ngón tay để lại sẹo sẽ không xứng với khuôn mặt động lòng người này của ta, vậy những cô nương ái mộ bản công tử không phải sẽ đau thấu tim sao?
Xe ngựa đột nhiên lắc lư dữ dội, hình như ngựa phi hai chân lên, hí vang trời. Bản công tử ngồi trên xe với đại mỹ nhân, ngã trái ngã phải, chúng ta chạm vào nhau không ít lần, thiếu chút nữa đã lăn ra khỏi xe. Chờ xe ổn định lại rồi, ta chạy lại dìu đại mỹ nhân lên.
“Ngươi có bị thương chỗ nào không?” Ta hỏi thăm đại mỹ nhân.
“Không có, chỉ đυ.ng thành xe vài cái thôi.”
Ta kéo màn ra, đang muốn xuống xe hỏi người chăn ngựa có chuyện gì xảy ra, thì hắn đã nhảy xuống dưới, nâng một người đang ngồi trước mũi ngựa dậy, đó là Vân Yên!
“Vân Yên, ngươi sao lại ở đây? Không sao chứ?” Ta vội vàng chạy xuống xe hỏi thăm nàng. Vân Yên lắc đầu.
“Cô nương đi đường nhớ nhìn đường a! Cũng may lão Tào ta phản ứng mau, bằng không ngươi sớm mất mạng rồi!” Người chăn ngựa nói với Vân Yên.
“Đúng, lão Tào nói đúng, ngươi đi đường phải cẩn thận a! Để bị thương không tốt lắm đâu.” Hai tay ta đỡ lấy vai Vân Yên, còn dẫn nàng dạo một vòng.
Màn xe ngựa lại bị vén lên lần nữa, đại mỹ nhân xuống xe.
“Thiếu phu nhân.” Người chăn ngựa chào đại mỹ nhân.
“Vân Yên a! Sao vẻ mặt ngươi lại đột nhiên trở nên khó coi như vậy a? Có phải phát hiện bị thương chỗ nào không?” Ta lại dẫn nàng đi dạo một vòng.
“Phu quân, vị này là Vân Yên cô nương mà ngươi đã nhắc sao!”
“A! Ta giới thiệu các ngươi với nhau, đây là phu nhân Tuyệt Ca của ta, còn đây là bằng hữu Vân Yên.”
“Nghe Dương Trần nói là hắn xưa nay có quan hệ rất thân thiết với Vân Yên cô nương, Vân Yên cô nương thật đúng là xinh đẹp động lòng người, nếu có rảnh xin mời về nhà chúng ta ngồi uống một chén trà.”
Ngô… Đại mỹ nhân sao nói chuyện lại không nhìn mặt Vân Yên, mà lại nhìn tay của ta a? Còn nhìn chằm chằm không chớp mắt nữa. Nhất định là thấy bàn tay bản công tử thật đẹp, cũng đúng, bàn tay đẹp không thể phơi nắng lâu được, hay là nên giấu nó vào trong ống tay áo nhỉ?