Ăn no rồi đại mỹ nhân kéo tay áo của ta, ý bảo nàng no rồi. Bên ngoài đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, ta lên xe trước, kéo màn ra, thuận thế vươn một bàn tay muốn giúp đại mỹ nhân lên, nhưng tay vừa duỗi ra ta đã hối hận, ta sợ nàng còn tức vì chuyện hôm qua. Đang miên man nghĩ thì nàng bất ngờ nắm lấy tay ta. Ta thi triển nụ cười quyến rũ đã tập không dưới mấy trăm lần trước gương đồng, hy vọng nàng nhìn sẽ quên đi những việc làm bản công tử mất mặt xấu hổ.
Lên xe xong tay nàng nhanh như chớp rụt trở về, bản công tử đột nhiên sinh phiền muộn, tay đại mỹ nhân nắm sướиɠ như vậy, tiếc là nàng không cho ta nắm nhiều. Dù sao trên đường đi cũng nhàn rỗi, không bằng đến nói chuyện phiếm với nhau đi!
“Này… Tuyệt Ca, xin hỏi ngươi họ gì?”
“Duẫn.” Nàng cười như không cười nhìn ta, khiến trong lòng ta lạnh run, không biết vì mặt ta anh tuấn quá, hay ta lớn lên giống một loài thú trân dị nào đó mà nàng nhìn ta chằm chằm như vậy. Ách! Đúng rồi, nhất định là vì mặt bản công tử hôm nay vẫn tỏa sáng như cũ nên hấp dẫn được ánh mắt của đại mỹ nhân.
“Ngươi không biết họ của ta mà dám lấy ta?” Nàng thấy ta không đáp, bèn hỏi.
“Kỳ thật ta đến lúc dự tiệc mới biết tên của ngươi.” Ta ngập ngừng.
“Ngươi không thấy tên ta trên giấy hôn ước sao?” Nàng hỏi tiếp.
“Giấy? Không có a! Buổi tối ta về sẽ xem.” Ta cảm thấy thật nhức đầu.
“Ngươi cũng chưa kí tên lên đó?” Vì sao khi nàng hỏi câu này ta lại có cảm giác mình không phải ký giấy hôn ước, mà là ký giấy ước bán mình thế này?
“Ta ký, ta ký!” Đối tượng là đại mỹ nhân, có bán mình ta cũng ký!
“Vậy ngươi đến tột cùng biết những gì về ta?” Nàng thở dài.
“Hoàn toàn không biết gì cả.” Ta cứ thành thực trả lời.
Ta đột nhiên có cảm giác trên khuôn mặt hoàn mỹ của đại mỹ nhân dường như xuất hiện vô số hắc tuyến, có thể qua không lâu nữa nàng sẽ hóa đá. Ta quyết định cứu nàng, tránh để đại mỹ nhân biến thành tượng chim đá ngàn năm.
“Ta tên là Lạc Dương Trần, năm nay mười chín tuổi…” Vừa mở miệng nàng đã đưa tay, ngăn ta lại. Ta không hiểu nên nhìn nàng.
“Chuyện của ngươi ta biết hết rồi.”
Tuy rằng bản công tử không thích đọc sách, nhưng ít nhiều cũng có xem qua một ít, tình huống này binh pháp có dạy là “Địch trong tối ta ngoài sáng”. Ta đột nhiên cảm thấy lo âu vì nhân sinh mờ mịt của mình phía trước.
Khi ta đang bận lo âu, miên man suy nghĩ thì xe ngựa đã dừng ngoài cung, ta bước xuống xe trước, vén màn lên, lần này đại mỹ nhân chủ động nắm tay ta không buông khiến bản công tử không khỏi phấn khởi, ta quả nhiên là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở a.
Có lẽ do tâm trạng đang rất tốt nên những bước chân đi vào Hoàng cung của ta thật nhẹ nhàng, chúng ta đi thẳng vào ngự thư phòng. Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đang ngồi bên trong nói chuyện phiếm, ánh mắt Hoàng Thượng sắc bén lướt qua chúng ta, sau đó dừng trên người ta, rồi lại dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn đại mỹ nhân, ánh mắt cuối cùng dừng trên đôi tay đang giao nhau của chúng ta.
Hoàng Thượng quay đầu lại nhìn Hoàng Hậu, hai người có vẻ rất hài lòng, hắn mỉm cười vuốt ve chòm râu, vui mừng nói: “Tiểu vợ chồng mới tân hôn tình cảm tốt như vậy, không tồi, không tồi. Miễn quỳ ban tọa, hôm nay chúng ta là người nhà của nhau, không cần đa lễ.”
Đại mỹ nhân kéo tay ta đi có lẽ là để Hoàng Thượng nhìn thấy? Nhưng không sao, bản công tử vẫn tâm hoa nộ phóng (9) vì diễn xuất đó của nàng!
(9): Như mở cờ trong bụng