- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Phi Trần
- Chương 5
Phi Trần
Chương 5
Đệ ngũ chương
Chẳng qua bí mật cũng là bí mật, Mạc Phi Trần tại sơn trang tiếp cười cười nói nói tiếp tục sống qua ngày liền quên mất.
Cuối tháng, chân núi truyền đến tin tức có liên quan đến Vu Cấm.
Thời điểm ấy, Mạc Phi Trần đang ngủ gà gật trên cây, bên cạnh là cái tổ chim, đừng tưởng hắn chỉ thích trộm trứng chim, nhưng cũng rất có nguyên tắc. Một tổ nếu có mười trái trứng, hắn chỉ trộm bảy, để lại ba trái, nếu không chim mẹ thấy mất hết trứng, sẽ chuyển tổ, đến lúc đó sẽ không còn trứng để trộm.
Lúc này chim đang trong tổ líu líu lo lo ríu rít, Mạc Phi Trần nghĩ muốn ngủ, nhưng là đầu óc vẫn rất thanh tỉnh.
Dưới tảng cây có hai vị tiểu sư đệ đi qua, đang thảo luận về lá thư của Vu Cấm.
"Nghe nói Vu sư huynh muốn cùng Côn Uẩn sơn trang chúng ta đoạn tuyệt quan hệ."
"Hắn bây giờ, chính là theo bước đường cũ của Mạc Trướng sư thúc..."
"Đúng a, làm cái gì không làm lại muốn làm hộ pháp dị giáo...."
Đợi cho mấy đệ tự kia đi xa, Mạc Phi Trần mới chậm rãi mở mắt, khóe miệng khẽ mỉm cười, có ba phần bất đắc dĩ.
Hắn biết khát vọng của Vu Cấm, huống hồ dị giáo ý chỉ những môn phái không danh môn trong chốn giang hồ, hơn nữa hành tung quỷ dị, nhưng ít nhất cũng không phải ma giáo, làm hộ pháp thì sao, chỉ cần thành danh trong chốn giang hồ, hộ pháp dị giáo hay là đệ tử danh môn chính phải có gì khác nhau?
Nghe nói dị giáo này tên gọi "Kính Thủy", cái này không phải là kính hoa thủy nguyệt sao, tên của dị giáo này lấy được cũng có vài phần ý tứ cùng thú vị. Không ai gặp qua giáo chủ Kính Thủy giáo là người thế nào, chỉ biết tiền nhiệm giáo chủ là Văn Hân xuất thân dị giáo, nhưng cũng rất hiệp cốt (cốt cách hào hiệp), làm người quang minh lỗi lạc đánh thắng không ít danh môn chính phái tự xưng, nhưng hắn luyện một bộ nội công tâm pháp không thành, tâm trí bị phá hủy, tàn sát không ít người vô tội. Về sau được bạn thâm giao là Vô Lượng thiền sư cùng cung chủ Tú Thủy cung Liễu Phi Doanh phong bế huyệt đạo toàn thân, ngày nay giống như phế nhân bị Vô Lượng thiền sư nhốt tại trong thiện tự, mỗi ngày ăn chay niệm phật, không ai có thể gặp lại hắn.
Mà phó giáo chủ Kính Thủy giáo hiện tại chính là hộ pháp năm đó, cũng chính là nữ nhân từng dụ dỗ phụ thân Mạc Phi Trần bỏ vợ bỏ con. Nghĩ hẳn nàng phải thật xinh đẹp, bằng không vì sao có thể hạ gục vị mẫu thân siêu cấp xinh đẹp của Mạc Phi Trần.
Nhắc tới mẫu thân, Mạc Phi Trần cười cười, hắn đã không còn nhớ nổi bộ dáng nàng thế nào.
Hít một hơi, nhảy từ trên cây xuống.
Mạc Phi Trần tại sơn trang nhàn rỗi chán chường, bất tri bất giác lại đến nơi đọc sách của Văn Thanh Viễn.
Cửa không mở, nhưng có tiếng truyền ra.
"Thư của Vu su huynh ngươi gửi đến, muốn xem không?"
Mạc Phi Trần dừng bước, quay đầu cười nói: "Không xem!"
Sự tình trong chốn giang hồ cùng hắn không can hệ. Hắn chỉ đợi có ngày Vu Cấm có thể chán ghét giang hồ, tự quay trở lại.
Nhưng tối hôm đó, Mạc Phi Trần mất ngủ.
Hắn bỗng nhiên suy nghĩ nhiều thứ, tỷ như gương mặt Vu Cấm, bóng dáng Ô Thanh Ngôn, vẻ mặt mọi người khi nhắc đến Mạc Trướng... Cuối cùng dừng lại khuôn mặt yên lành của Hà Uẩn Phong trong băng quan..
Phảng phất đó chính là cảnh vật yên lặng nhất trên đời này, không có thời gian lưu chuyển, cũng không có tang thương biến ảo.
Mạc Phi Trần từ trên giường mạnh ngồi dậy, trong lòng hắn có một loại tưởng niệm (nhớ nhung =))), hắn muốn đi xem một lần.... Muốn nhìn thấy mặt Hà Uẩn Phong,tựa hồ chỉ cần nhìn thấy y, tâm tư gợn sóng phập phồng sẽ lại bình ổn.
Chính là lần này hắn không ngu ngốc, dùng vải bố bao hỏa chiết tử, giấu trong quần áo, sau đó chạy đến trên sạn đạo sau núi, bắt lấy dây thừng gắn với tro cốt của vị tiền nhiệm trang chủ nào đó, từ từ chậm rãi xuống cốc.
Dây thừng để cách mặt hồ khoảng chừng hai thước, cũng không biết tro cốt kia được đặt thế nào, đã qua nhiều năm, vẫn còn được đặt vững vàng.
"Đa tạ tiền đại trang chủ chiếu có." Mạc Phi Trần cười một chút, nhẹ nhàng lay động, rơi xuống đất có chút lảo đảo, dù sao một mảnh sương mù dày đặc như vậy, hắn cũng không phân biệt được nơi nào nước nơi nào cạn.
Thật vất vả đứng vững, Mạc Phi Trần lấy ra hỏa chiết tử, đi vào trong sơn động.
Hà Uẩn Phong như trước nằm yên lặng, "Lương ngọc" tựa hồ cũng không còn lạnh băng như trước, có lẽ vì lần này Mạc Phi Trần cũng không ướt sũng. Rất lâu về sau, hắn mới biết được, chính mình không lạnh chỉ vì đã luyện được nội công tâm pháp của Hà Uẩn Phong, có thế hóa hàn khí thành năng lượng. Đương nhiên, những thứ này đều là về sau.
Ánh sáng nhạt nhòa của hỏa chiết tử soi rọi gương mặt Hà Uẩn Phong, tao nhã mà tuấn tú.
Hắn không khỏi liên tưởng, nam tử này tựa như nước chảy xuống núi, thậm chí nói cười cũng có thể khuynh thế.
Thế Ky kiếm, Thế Ky kiếm, có lẽ Hà Uẩn Phong sau trăm năm còn chưa rời đi, là bởi vì trên đời này còn có khúc mắc, ràng buộc.
"Sư tổ, đệ tử có chút nhàm chán, tiện nhớ tới người. Bởi vì người so với con còn nhàm chán hơn."
Mạc Phi Trần ngồi xuống cạnh băng quan, trước mắt hiện lên hình ảnh lưng mình đối với Vu Cấm, hắn là người duy nhất tiễn hắn rời đi, cũng là người duy nhất không quay đầu nhìn lại hắn.
Tự nhiên hắn nhớ tới một bên đọc tiểu thuyết Kim Dung, một bên nghe bài hát của Châu Kiệt Luân (Thiên lý chi ngoại) vì vậy khi mẹ vào phòng mới không phát giác.
Ca từ tuy nhớ không rõ, nhưng hắn nghĩ chính minh khi đưa tiễn Vu Cấm, hoàn cảnh thực hợp với bài hát này, vì thế nhỏ giọng hát, hát đến mũi có chút cay.
"Sư tổ, ngươi như thế trăm năm chờ Lạc Liên Vân, nhưng nàng đã đi trước ngươi rồi. Ta ở nơi đây chờ Vu sư huynh trở về, có lẽ hắn căn bản cũng không nghĩ sẽ quay lại."
Nhưng ta không hối hận
Mạc Phi Trần kinh ngạc, nhìn về phía băng quan, câu nói "ta không hối hận" kia cũng không phải hắn tự nói thầm
Nhưng khuôn mặt Hà Uẩn Phong vẫn như trước, Mạc Phi Trần hít một hơi, xem như mình nghe nhầm đi.
"Sư tổ, tâm tình đồ đệ tốt hơn nhiều rồi, cũng nên trở về ngủ."
Mạc Phi Trần dập đầu một cái, đứng dậy đi tới cửa động.
Khi nào ngươi lại đến?
Mạc Phi Trần sững sờ tại chỗ, chậm rãi quay đầu, chỉ sợ Hà Uẩn Phong từ băng quan ngồi dậy, như vậy đúng thực là Cương Thi!
Không không... Hà Uẩn Phong còn chưa có chết mà (còn biết khôn!)... Nhưng Văn Thanh Viễn cũng nói, hắn ngủ sẽ ngủ một giấc trăm năm, đến khi kiếm chủng khôi phục mới tỉnh lại được.
Trong băng quan vẫn một mảnh thanh tĩnh, Hà Uẩn Phong như trước nằm bên trong.
Mạc Phi Trần mỉm cười, cho dù Hà Uẩn Phong nói với mình thì đã sao? Y không phải người chết, cũng không phải Hồn Ma.
"Đệ tử có rảnh sẽ đến bái phỏng." Mạc Phi Trần cười cười, ra khỏi cửa động, đạp nước mà đi, nắm dây thừng một đường lên tới sạn đạo, trở về phòng ngủ thẳng giấc tới sáng.
Từ sau hôm đó, Mạc Phi Trần sẽ thường xuyên trộm tới sơn cốc, có khi sẽ mang theo một đống cây cỏ tới, đan thành cào cào, cũng có khi sẽ mang chút điểm tâm ngồi ăn cạnh băng quan, nhớ tới cuộc sống mình từng có ở thế giới kia, nhịn không được nói vài câu.
Hắn thích như vậy, mình sẽ luôn nói còn Hà Uẩn Phong lẳng lặng nghe, có thời điểm hắn sản sinh ảo giác, Hà Uẩn Phong kỳ thực cái gì cung nghe thấy, chỉ là nằm bên trong không thể biểu đạt.
Từng ngày từng ngày trôi qua, Mạc Phi Trần bước qua sinh nhật thứ mười bồn, thiếu niên bắt đầu phát triển, xiêm y cũ sẽ không còn mặc vừa, ống quần cũng cộc đi một đoạn.
Sơn trang phải tiết kiệm chi tiêu, tự nhiên sẽ không may cho hắn quần áo mới, nhưng một vị sư huynh ôm cho hắn vài bộ xiêm y cũ, Mạc Phi Trần vui vẻ, dù sao cuối cùng cũng có xiêm y vừa người để mặc.
Trường sam lam sắc, vạt thêu một chữ "Vu", Mạc Phi Trần ngần người, nhớ tới khi mình được mẫu thân ôm lên sơn, Vu Cấm lúc đó là thiếu niên mười bốn tuổi, mặc trường sam này là khi đó hắn mặc.
Chính mình cùng Vu Cấm thiên kém địa biệt (khác nhau một trời một vực), Vu Cấm khi đó phong thái thiếu niên hiệp khách, mà Mạc Phi Trần lúc này ngũ quan còn chưa phân rõ.
Mấy ngày nay, trong sơn trang không biết có việc gì, buổi tối ít nhất cũng có năm vị sư huynh tuần tra chung quanh. Ngay cả Văn Thanh Viễn luôn ở trong thư các một chén trà một quyển sách nhà nhã qua ngày cũng chẳng con hứng trí tiêu diêu, thường xuyên đứng một mình trong viện như tự hỏi cái gì.
Mạc Phi Trần tự nhiên cũng không còn được nơi nơi chạy loạn, thậm chí còn bị chộp tới cùng với các sư huynh đệ luyện kiếm, chuyện này đối với kẻ muốn ngủ liền ngủ, muốn chơi liền chơi như Mạc Phi Trần đích thực là tra tấn.
Bất đắc dĩ đến Văn Thanh Viễn luôn không quản hắn cũng phải lên tiếng muốn hắn chăm chỉ luyện kiếm.
Hắn trong lòng ẩn ẩn cảm thấy, sơn trang sắp có chuyện gì nguy hiểm.
Rốt cục, trong bữa cơm trưa nghe được các vị sư huynh tán gẫu với nhau, Mạc Phi Trần mới hiểu.
Nguyên lai có hai vị khách muốn đến sơn trang bái phỏng.
Theo đao lý, có bẳng hữu từ phương xa đến cũng nên vui mừng, đáng tiếc hai vị khách này cũng không tính là bằng hữu, nói khó nghe chút thì "chồn hoang không có tâm đến bái gà" đi. (không có ý tốt!)
Điển Lăng cùng Lý Bích Liễm là một đôi phu thê, vốn là người của Mộc Vân sơn trang. Xuất thân danh môn chinh phái, đôi phu thê này trên giang hồ đáng lẽ phải thực được hoan nghênh, đáng tiếc hai người bọn họ phẩm chất không tốt, từng muốn trộm kiếm điển Thiên Vân kiếm của Mộc Vân sơn trang nên đã lẻn vào cấm thất chứa bí tịch của giáo chủ Ôn Tiềm Lưu nhưng trộm gà còn mất nắm gạo, bị Ôn trang chủ trục xuất khỏi sơn trang.
Ngẫm lại hai người kia cũng qua ngu ngốc, Phi Bộc kiếm Ôn Tiềm Lưu chính là thập đại danh kiếm trong chốn võ lâm, người này võ công tu vi không cần nói tới, các ngươi to gan chạy đến địa bàn người ta trộm cắp, thất bại mà không bỏ mạng cũng tính là vạn hạnh rồi. Đáng tiếc đôi phu thê này không trộm được kiếm điển Thiên Vân kiếm, lại muốn mang ý tưởng vô hảo đối với Côn Uẩn sơn trang.
Côn Uẩn sơn trang hang năm đều muốn hiến tế tiền nhiệm các trang chủ, tự nhiên cũng tính luôn cái người chưa có tắt thở là Hà Uẩn Phong. Võ học Hà Uẩn Phong cùng Lạc Liên Vân đúng là không thể phân so cao thấp, hôm nay môn hạ đệ tử không tốt, có chút vô dụng, nhưng đối với đôi uyên ương đạo tặc muốn mượn cớ nhập sơn lấy cơ đi bái phỏng hiến tế, sự thực là chỉ muốn thừa dịp trộm cắp.
Mạc Phi Trần chậc một tiếng, hắn thật sự rất khinh bỉ loại người chính mình không có lại muốn đi cướp của người ta, đúng là không có lao động sáng tạo, cũng như nước Nhật Bản muốn xâm lược cùng chiếm đoạt tài sải Trung Quốc không có gì khác nhau. Nhưng từ khuyết điểm của Trung Hoa cho thấy, lần này nếu Côn Uẩn sơn trang dù đánh đuổi được tiểu quốc Nhật Bản cũng chưa chắc về sau tránh khỏi "tám quốc liên quân!".....
Nhìn thấy biểu tình phẫn hận của hắn, vài vị sư huynh đệ đều ngừng lại nhìn hắn lo lắng.
"Mạc sư đệ.... Ngươi có bị gì không? Hôm nay là ngươi lau nhà, ngươi nhổ nước miếng ra sàn thì lát nữa cũng phải tự lau a."
"Ta lau, ta lau!"
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Phi Trần
- Chương 5