Kim Trừng đang bận tối mắt tối mũi vì xử lý hậu quả sâu bệnh ngoài ý muốn. Đấu Trường Sư Tử nổi tiếng vì an ninh chặt chẽ, ấy vậy mà lại có sâu bệnh xâm nhập. Chuyện này đã gây tổn thất rất lớn tới danh dự và hình tượng của đấu trường, vì thế bọn họ dứt khoát cắt bỏ hình ảnh của ba người Tiểu Thái Đao.
Trước mặt Tinh Hoa là một màn hình đen ngòm, hình ảnh đều tập trung vào hai chó săn đang mang theo con mắt của Lam Thiên Sứ trở về.
Thanh Hồi hừ một tiếng. Dù sao thì chó săn đang mang con mắt của Lam Thiên Sứ về của hắn, tuy rằng có khả năng sẽ mất đi một chó săn quý giá là Ron, nhưng cũng không sao. Chó săn chất lượng tốt cứ tìm là lại có, huống hồ Ron không tuân theo mệnh lệnh của hắn khá nhiều lần, còn bị chó săn của Tinh Hoa khıêυ khí©h hết lần này đến lần khác, cho nên...
Chó săn như Ron có hay không thật ra cũng không quan trọng.
Mắt thấy chó săn của mình sắp đem thắng lợi vinh quang trở về, Thanh Hồi nở nụ cười, hắn không ngại lúc này quay sang trêu chọc Tinh Hoa một phen.
"Ta nghĩ thắng thua đã thật rõ ràng."
"Hả?"
Tinh Hoa chỉ đáp lại có vậy. Có chút không cam lòng, Thanh Hồi lại mang chuyện quá khứ ra nói:
"Nhưng cũng không cần lo lắng, ngươi cũng chỉ phải trả tiền đánh cược, dù sao ngay từ đầu đều không có ai có kỳ vọng gì để đặt cược vào chó săn của ngươi, cũng không lo bị mất mặt."
"Ngươi xem ra phải lo lắng không những trả tiền đặt cược mà còn mất hết cả mặt mũi."
Cái gì? Câu trả lời của Tinh Hoa khiến Thanh Hồi khinh thường hừ một tiếng, hắn không hiểu sao hiện tại Tinh Hoa còn có thể mặt dày nói như vậy. Thanh Hồi lắc đầu, không sao, chờ nhóm chó săn của hắn đem thắng lợi trở về, Tinh Hoa liền sẽ triệt để mất đi hy vọng.
Vừa mới nghĩ như vậy, Thanh Hồi vừa ngẩng đầu, nghe thấy org xung quanh kêu lên kinh ngạc, Thanh Hồi nhìn màn hình thuỷ tinh, cách bọn họ không đến mười mét, phía sau nhóm chó săn mang theo con mắt Lam Thiên Sứ, không biết khi nào đã xuất hiện hai chó săn khác, trong đó có một chó săn còn vác trên người Ron đang xụi lơ, một chó săn khác thì vừa nhổ lên một cây gỗ lớn, đất đá rơi lả tả.
Trong tình huống nhóm chó săn của Thanh Hồi không nhận ra sự khác thường đó, hai chó săn phía sau xông lên, cây gỗ lớn như vậy liền bị ném qua, hướng bay chính là chỗ mấy chó săn đang đắc ý vì sắp chiến thắng mà vênh váo kia.
Sau đó, hai chó săn kia quang minh chính đại đi đến chỗ nhóm chó săn vừa bị chặn đứng kia, cướp lấy con mắt Lam Thiên Sứ trong tay bọn họ.
Hình ảnh đang dừng tại hai chó săn cuối cùng nắm trong tay con mắt Lam Thiên Sứ, Thanh Hồi rất rõ ràng đó là chó săn của ai.
Cùng lúc Tinh Hoa nở ra nụ cười, phòng VIP ở cách vách lại truyền đến tiếng va chạm đổ vỡ cực lớn, đó là âm thanh một org tức giận đấm vào màn che thuỷ tinh đến vỡ vụn.
Tinh Hoa thật sự hy vọng không phải là org có khuôn mặt tươi cười vừa công kích hắn lúc nãy =))))
Hai chó săn ở dưới lấy được con mắt Lam Thiên Sứ xong không hề dừng lại, theo quy định của giải đấu, lấy được mục tiêu xong phải mang đến trước mặt dâng lên cho chủ nhân của trường đấu Sư tử, nhưng hai chó săn này hướng đến không phải là vị trí của Kim Trừng mà là vị trí của Tinh Hoa.
Trực tiếp từ dưới chân khán đài đi lên, bọn họ đi đến nơi có thể nhìn thấy Tinh Hoa rồi vẫy tay với hắn. Tinh Hoa đứng dậy, cũng vẫy tay chào bọn họ.
Trên màn hình thuỷ tinh, Tiểu Thái Đao và Mai Mai cùng đứng ở đó, trong tay cầm con mắt Lam Thiên Sứ, nhưng không phải là một viên mà là hai viên, một của ấu trùng và một của Lam Thiên Sứ đã thành trùng kia.
Tiểu Thái Đao đã đạt được hứa hẹn lúc trước với Tinh Hoa, cậu đã giúp hắn thắng được giải đấu.
"Chúc mừng ngươi."
Tinh Hoa có thể cảm giác được cơn tức giận của Thanh Hồi, cho dù trên mặt hắn là nụ cười, nhưng lửa giận ngút trời vẫn là không che dấu được.
Thanh Hồi lúc này không phải vì thua giải đấu mà tức giận, quan trọng hơn là chó săn ưu tú nhất mà hắn phái ra, Ron, lại rơi vào tình cảnh để chó săn của Tinh Hoa cứu lên. Điều đó đối với Thanh Hồi mà nói, là một sự việc mất mặt đến mức nào.
Chúc mừng xong, sắc mặt Thanh Hồi tím ngắt cúi đầu bỏ đi, một chút cũng không muốn hồ hởi nói chuyện với ai nữa.
Tinh Hoa mỉm cười, liếc mắt nhìn hai người Tiểu Thái Đao ở phía dưới.
Tiểu Thái Đao tuy rằng giúp hắn chiến thắng, nhưng cũng là không phải một chiến thắng dễ dàng. Nửa thân mình cậu đầy vết thương, là do bị axit trong dịch vị của Lam Thiên Sứ ăn mòn, tuy rằng không thảm như Ron, nhưng cũng một chín một mười.
Tinh Hoa nghĩ rằng vết thương của Tiểu Thái Đao là do lúc cứu Ron mới bị, tuy rằng thương thế của Ron tám phần cũng là do Tiểu Thái Đao ban cho.
Tiểu Thái Đao chính là như vậy, lúc tàn bạo thì cũng rất tàn bạo, nhưng trong tâm thật ra vẫn là lương thiện. Tinh Hoa nghiêng đầu thầm nghĩ.
Nhóm org thay nhau chúc mừng xong, Tinh Hoa ban đầu muốn trực tiếp quay về với Tiểu Thái Đao, nhưng người đứng trước mặt hắn tiếp theo lại là chủ nhân của trường đấu Sư tử và sủng vật của hắn, Hồ Điệp Quân.
"Chúc mừng ngươi thắng được trận đấu lúc nãy, vị bằng hữu này, xem ra ánh mắt Hồ Điệp Quân của ta rất tốt, chọn đúng chó săn rồi." Kim Trừng cao hơn Tinh Hoa một chút, nhìn qua rất có uy nghiêm.
Tinh Hoa chỉ mỉm cười đáp lại.
"Thắng lợi đem lại cho ngươi rất nhiều phần thưởng, trong đó cũng cũng bao gồm chó cảnh bảo bối của ta, Hồ Điệp Quân." Kim Trừng đẩy chó cảnh thân hình xinh đẹp qua. Tinh Hoa nhìn Hồ Điệp Quân, đối phương có một đôi mắt to xinh đẹp, rất hấp dẫn người nhìn, đây có lẽ chính là lý do Tiểu Thái Đao rất hay nhìn nàng ta.
"Mẹ của Hồ Điệp Quân là một chó cảnh rất đẹp từ Yên Chi Lâm đến, ta đã cho nàng phối giống với một chó săn, mới sinh ra được một chó cảnh xinh đẹp như vậy, ta luôn coi nàng như bảo bối." Kim Trừng khẽ vuốt tóc Hồ Điệp Quân, nhìn qua giống như đang nâng niu một vật phẩm quý giá.
Tinh Hoa biết, Hồ Điệp Quân là "bảo bối" của Kim Trừng, tuyệt đối không giống như Tiểu Thái Đao là "bảo bối" của hắn.
"Tuy rằng nàng đã đến tuổi trưởng thành, ta vẫn luyến tiếc không muốn đem nàng đi lai giống, nhưng vì chúng ta coi trọng thể diện của trường đấu Sư tử, những chó cảnh xinh đẹp trừ việc có thể mang ra lai giống với chó săn thì cũng không có giá trị gì đặc biệt, cho nên.... Ta nghĩ có thể dùng làm phần thưởng thì không gì tốt hơn."
Kim Trừng nhìn Hồ Điệp Quân mỉm cười, sau đó lại nhìn phía Tinh Hoa, Tinh Hoa có một dự cảm chẳng lành.
"Ngươi tới tham gia trận đấu này chắc cũng là vì Hồ Điệp Quân đúng không?" Kim Trừng hỏi.
"Không, kỳ thật ta......" Tinh Hoa đương nhiên không phải vì Hồ Điệp Quân!
"Đừng ngại, phần lớn org đến đây đều là vì muốn có thể mang Hồ Điệp Quân về, để có thể lai giống với chó săn của mình, ta tin chắc ngài cũng vậy."
Không phải, tuyệt đối không phải. Tinh Hoa rất muốn nói rõ cho Kim Trừng, thật ra phần thưởng mình muốn có được nhất trong đó lại chỉ là quả cố sự cầu nhỏ bé không đáng kể, về phần Hồ Điệp Quân, hắn thật sự không muốn, huống chi là để cùng Tiểu Thái Đao lai giống
Nhưng nếu thật sự nói như vậy, ngược lại sẽ làm người khác nghi ngờ, Tinh Hoa đành sờ sờ mũi, đem lời muốn nói nuốt vào trong.
"Chó săn của ngài...." Kim Trừng nhìn Tiểu Thái Đao và Mai Mai, cười khẽ. "Ta lúc trước đúng là đã coi thường rồi, tổ hợp như vậy có thể đánh bại cả con Lam Thiên Sứ đã thành trùng, còn mang về được cả hai con mắt, điều này thật sự không đơn giản. Ngài có được chó săn có thể lực tốt, động tác còn nhanh nhẹn, nhất là con đực kia."
Tầm mắt của bọn họ dừng trên thân đao của Tiểu Thái Đao, cậu đang dùng chân đá đá Ron bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.
"Năng lực chiến đấu của cậu ta khiến ta rất ấn tượng, nếu có thể lai giống với Hồ Điệp Quân của chúng ta, khẳng định sẽ sinh ra được một chó săn vừa xinh đẹp thể lực lại tốt." Nhắc tới lai giống, hai mắt Kim Trừng liền toả sáng, tựa hồ rất hưng phấn.
Tinh Hoa có nghe qua, Kim Trừng rất thích đào tạo chó săn, thân là chủ nhân của trường đấu Sư tử, hắn không ngừng tìm kiếm chủng loại tốt, đào tạo ra chó săn tốt để chó săn của mình cũng có thể tham gia dự thi, có năng lực đoạt được phần thưởng.
Thấy ánh mắt Kim Trừng nhìn Tiểu Thái Đao, Tinh Hoa cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
"Ta không có dự định cho Tiểu Thái Đao lai giống." Tinh Hoa nói rõ.
"Không có dự định lai giống? Chó săn tốt như vậy, không phải rất đáng tiếc sao?" Kim Trừng nheo lại hai mắt.
Tinh Hoa biết không thể nói cho đối phương là do tư tâm của hắn mới có dự định này, chỉ có thể bịa chuyện: "Tiểu, Tiểu Thái Đao kỳ thật tính cách rất tệ, không chịu nghe lời, sao có thể xứng với Hồ Điệp Quân."
"Tính cách sau này có thể mài giũa, việc này đối với quá trình đào tạo sau đó không có ảnh hưởng gì cả, ngài đừng lo." Kim Trừng cười ra tiếng, hắn tưởng rằng Tinh Hoa đang lo lắng, đẩy đẩy bờ vai mảnh khảnh của Hồ Điệp Quân: "DÙ sao ngài thắng trận đấu, Hồ Điệp Quân chính là của ngài, mong ngài đối đãi tốt với nàng."
"Ta hiểu." Tinh Hoa cảm thấy có chút thất bại, nhưng cũng không quá quan trọng, nếu bắt buộc phải mang theo Hồ Điệp Quân, hắn sẽ buộc Tiểu Thái Đao và nàng cách xa nhau ra.
Nhưng Tinh Hoa lại không dự đoán được khí thế bức người tiếp theo của Kim Trừng...
"Như vậy tiếp theo, có thể cho Hồ Điệp Quân và Tiểu Thái Đao gặp mặt, ngài thấy sao?" Kim Trừng hỏi.
"Cái gì?"
"Nếu có thể mà nói, ta hy vọng có thể để cho hai thú cưng lai giống tại đây, trong hoàn cảnh quen thuộc lai giống tương đối thoải mái, lại dễ dàng thụ thai." Kim Trừng có vẻ rất vội vã muốn cho hai thú cưng phối giống.
"Không, như vậy quá nhanh, đừng làm như vậy." Tinh Hoa có chút hoảng hốt, chỉ có thể tạm thời dùng kế hoãn binh: "Ta sẽ tự an bài thời gian lai giống cho bọn họ."
Kim Trừng nhếch lông mày, tỏ vẻ kỳ quái, hắn cười nói: "Lai giống còn phải chọn thời gian sao?"
"Tóm lại, ta không muốn nhanh như vậy đã cho bọn họ lai giống." Tinh Hoa thực kiên quyết.
Kim Trừng trầm mặc một lát, hắn gật gật đầu:"Ta hiểu được, không cùng chủng loại, có thể cho bọn họ gặp mặt bồi dưỡng chút cảm tình được không?"
Kể cả chỉ là cho Tiểu Thái Đao và Hồ Điệp Quân gặp mặt riêng, Tinh Hoa cũng đã thấy khó chịu, nhưng so với bị bắt buộc hắn phải chấp nhận việc để cho hai bọn họ giao phối, thì thế này đã là tốt lắm rồi.
Tiểu Thái Đao không có người thân, Tinh Hoa tin chắc chỉ mới gặp mặt cậu cũng sẽ không thân thiết với Hồ Điệp Quân.
"Biết rồi, cứ như vậy đi! Nhưng bây giờ xin cho ta được quay lại gặp chó săn của ta đã..." Tinh Hoa vội vã muốn gặp Tiểu Thái Đao.
"Không cần phiền toái như vậy đâu, trường đấu Sư tử chúng ta phục vụ rất chu đáo. Ta cho AI đưa chó săn của ngài đi chữa thương trước, tri liệu xong sẽ đưa họ đi nghỉ ngơi, sau đó an bài Hồ Điệp Quân đi gặp chó săn kia. Về phần ngài, org chiến thắng có thể đi nhận phần thưởng hậu hĩnh của giải đấu." Kim Trừng gật đầu, mỉm cười: "Ta đã đem phần thưởng của ngươi lại đây, trước hết để cho ngài nhìn xem, ngài đã đạt được bao nhiêu tiền.
Cố sự cầu, nghe được Kim Trừng muốn dẫn hắn đi xem phần thường hắn sẽ được nhận, Tinh Hoa nhớ tới Tiểu Thái Đao đã cố gắng thay hắn chiến thắng trận đấu, hắn cần đi xác nhận cố sự cầu lần này nội dung là gì.
Nhưng phía Tiểu Thái Đao thì làm sao bây giờ? Hắn thật sự muốn gặp cậu trước một lần đã, nhưng....
"Làm sao vậy? Còn do dự cái gì?" Kim Trừng thúc giục làm hắn không kịp nghi ngờ điều gì.
Tinh Hoa biết mình không thể cự tuyệt nữa, từ chuyện ở mấy thành phố vừa đi qua, nếu hắn không cư xử như một org bình thường nên làm, thân phận sẽ rất dễ bị người khác nghi ngờ.
Tuy rằng đến tóc cũng nhuộm rồi, làm việc vẫn nên thu liễm mới tốt.
Về phần Tiểu Thái Đao...... Chỉ là gặp mặt một lần mà thôi, không có gì phải lo lắng hết, hắn tin rằng tính tình quái gở của Tiểu Thái Đao sẽ không vì chó cảnh kia có phần xinh đẹp mà thay đổi.
Không ngừng làm công tác tư tưởng, Tinh Hoa cuối cùng cũng gật đầu, nhìn Kim Trừng cười nhưng trong lòng vẫn có chút không yên.
Đến lúc gặp được Tiểu Thái Đao, hắn nhất định phải ôm chặt cậu một cái, sau đó sẽ trao "phần thưởng" cho cậu. (hí hí)
Kim Trừng nhìn thấy thái độ rất kỳ quái, phản đối không cho chó săn của mình giao phối của Tinh Hoa, cuối cùng cũng không suy nghĩ nữa: "Đi, chúng ta đi thôi!"
Hắn nghiêng thân người để mời Tinh Hoa đi trước, chính mình quay lại nhìn Hồ Điệp Quân gật đầu cười rồi mới bước đi.
Hồ Điệp Quân là một chó cảnh rất thông minh, Kim Trừng tin rằng nàng tự biết làm thế nào.
Kim Trừng liếc mắt nhìn Tiểu Thái Đao qua màn hình theo dõi, thấy cậu đang được đám AI vây quanh, tìm cách trấn an Tiểu Thái Đao đang bùng nổ để đưa cậu đi trị liệu.
Thân thể Tiểu Thái Đao có tố chất của một chó săn tốt nhất, nếu có thể bảo tồn gene của cậu, khẳng định sẽ đào tao ra được một nhóm chó săn vô cùng tốt.
Kim Trừng vừa lòng cười, hiện tại hắn cần nghĩ biện pháp giữ chân chủ nhân ngoan cố của Tiểu Thái Đao một đoạn thời gian đã.
Tiểu Thái Đao vốn tưởng rằng Tinh Hoa sẽ chạy ngay xuống gặp mình và Mai Mai. Cậu đã sẵn sàng vênh mặt lên khoe với Tinh Hoa hai con mắt này, nhưng Tinh Hoa lại đứng nói chuyện với org cao lớn kia thật lâu!
Tiểu Thái Đao cũng không biết bản thân mình sao thế này. Từ lúc Tinh Hoa bắt đầu tán gẫu với tên org kia, cảm xúc của cậu trở nên vô cùng cáu giận, trong ngực nặng trĩu.
Cuối cùng, Tinh Hoa chẳng những không tới, mà sau khi tách ra khỏi tên org kia, tới đón tiếp hai người bọn họ chỉ có một đống AI.
Tiểu Thái Đao hoàn toàn mất khống chế với cảm xúc đang bùng nổ trong lòng mình. Bởi vậy khi AI tiến tới, cậu đạp qua thân thể Ron, ra tay làm thịt mấy tên AI này, kể cả Mai Mai ôm chặt phía sau hô cậu dừng tay cậu cũng không dừng lại.
Mãi tới cuối cùng, AI bắt buộc phải dùng tới máy kích điện mới có thể dẹp yên.
Bị điện chích đến choáng váng, Tiểu Thái Đao vẫn không hiểu vì sao cảm xúc của mình lại tệ đến thế này. Nhưng cậu lờ mờ cảm giác chuyện này khả năng liên quan đến Tinh Hoa.
+++++
Khi Tiểu Thái Đao tỉnh lại, cậu được AI vớt ra từ dịch dinh dưỡng. Thế nhưng lần này, người vớt cậu ra không phải Tinh Hoa, mà là nhân công trí tuệ AI.
Trong dịch dinh dưỡng đại khái đã bị bỏ thêm thuốc tê. Tiểu Thái Đao vừa bị vớt ra vẫn có thể động đậy, nhưng chỉ có thể cử động một chút ngón tay mà thôi.
Tiểu Thái Đao không biết bản thân đã bị ngâm trong dịch dinh dưỡng bao lâu rồi, nhưng phần da thịt không cẩn thận bị acid ăn mòn khi cứu Ron cơ hồ đều đã mọc lên da non.
Mấy tên AI vớt cậu lên rồi giúp cậu lau khô thân thể, sau đó mặc lên một bộ quần áo nhẹ nhàng, rồi mới chuyển cậu tới một căn phòng nhỏ. Tới lúc này cậu mới hoàn toàn tỉnh táo.
"Chết tiệt......"
Trong căn phòng nhỏ, cậu cố gắng bò dậy. Tiểu Thái Đao giãn gân cốt, thể lực dần dần khôi phục lại. Cậu giương mắt nhìn bốn phía, cái căn phòng này thật sự là rất nhỏ, khiến cho cậu muốn nằm duỗi chân cũng không đủ. Căn phòng này đươcj cấu trúc theo hình trụ, bên trong trống hoác chẳng có gì, đến cửa cũng chẳng hiểu là giấu ở đâu.
Tiểu Thái Đao không rõ vì sao đám AI lại không đưa cậu về phòng của Tinh Hoa.
"Ê này!" Tiểu Thái Đao vừa kêu vừa gõ vách tường.
Cậu gõ một lúc cũng không có động tĩnh gì. Trong lúc cơn giận bắt đầu bùng lên thì phía trên giáng xuống một thứ gì đó kỳ quái.
Phù một tiếng, có một thứ gì đó dạng sương mù được phun xuống dưới. Thứ mùi quái dị vô cùng, khiến cậu hắt xì không ngừng.
Tiểu Thái Đao không biết đó là thứ gì, vì thế càng lo lắng. Nghe nói khi con người bị thu hồi cũng là dùng biện pháp này... bị bỏ vào phòng nhỏ, sau đó bị phun khí độc chết.
Chẳng lẽ là Tinh Hoa đã lợi dụng xong cậu, nên muốn vứt bỏ cậu sao? Hẳn tên kia sẽ không bao giờ làm như vậy......
Tiểu Thái Đao tiếp tục hướng ra ngoài kêu gào, cho đến khi cửa tạch một tiếng mở ra sau lưng cậu.
Tiểu Thái Đao liền xông ra ngoài. Có AI đang chờ cậu ở bên ngoài. Cậu theo bản năng muốn rút đao ra công kích, lại phát hiện không có đao trên người. Đao của cậu đã bị lấy đi rồi.
Tiểu Thái Đao lập tức dừng bước. AI cũng không trốn tránh, nở một nụ cười máy móc.
Không đợi Tiểu Thái Đao mở miệng, AI lên tiếng trước::"Xin cậu đi theo tôi. Ngài Kim Trừng đã dặn dò tôi, Hồ Điệp Quân rất nhạy cảm, vì vậy để hai người gặp nhau trong phòng riêng của cô ấy là tốt nhất."
"Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu! Tinh Hoa đâu?" Tiểu Thái Đao giữ khoảng cách tránh xa AI.
"Ngài Tinh Hoa đang được ngài Kim Trừng chiêu đãi. Chờ cậu gặp mặt Hồ Điệp Quân xong, tôi sẽ đưa cậu trở về bên cạnh ngài Tinh Hoa." AI nói rồi đi thẳng.
Mắt thấy AI đã đi xa, Tiểu Thái Đao tạm thời chưa hiểu tình huống trước mắt, chỉ có cách đuổi theo hắn.
"Ta không cần phải đi gặp tên Hồ Điệp Quân gì đó! Mau đưa ta đi tìm Tinh Hoa!"
"Ngài Tinh Hoa đang được ngài Kim Trừng chiêu đãi. Chờ cậu gặp mặt Hồ Điệp Quân xong, tôi sẽ đưa cậu trở về bên cạnh ngài Tinh Hoa." AI lặp lại như đã được lập trình sẵn.
"Không đưa ta đi, có tin ta đập nát mi không!" Tiểu Thái Đao uy hϊếp.
"Đến rồi, ở phía trước." AI không để ý chút nào. Hắn dừng lại trước một căn phòng. Cửa phòng mở ra, bên trong hắt ra ánh đèn rất sáng.
Tiểu Thái Đao nhìn trái nhìn phải, bốn phía đều là vách tường, y hệt căn phòng nhỏ phía trước, đến cái cửa cũng không thấy đâu.
"Mời vào." AI vẫn mỉm cười như trước.
Hiện tại kể cả có đập nát tên AI này cũng chỉ có thể lòng vòng quanh đây. Tiểu Thái Đao cắn răng suy nghĩ, đành phải bước vào trong. Ai ngờ cậu vừa bước chân vào, cánh cửa đã đột nhiên đóng lại.
"Này!" Tiểu Thái Đao đập cửa gầm rú, thế nhưng cảnh cửa không có chút động tĩnh nào.
"Vô dụng thôi." Bỗng dưng, một tiếng nói tinh tế truyền đến từ phía sau Tiểu Thái Đao.
Tiểu Thái Đao xoay người, đề cao cảnh giác, lại phát hiện sau lưng cậu là kẻ cậu đã từng gặp.
Chó cảnh mặc một thân quần áo tơ lụa mỹ miều, đang ngồi trên ghế sô pha ưu nhã thưởng thức chén trà nóng. Cô ta cởi tấm lụa mỏng che mặt xuống, hiện ra gương mặt cực kỳ xinh đẹp, ngũ quan thâm thúy theo đúng gu thẩm mỹ của org. Hồ Điệp Quân chính là người này sao?
"Trước khi chúng ta xong việc, AI sẽ không cho chúng ta ra ngoài." Hồ Điệp Quân buông chén trà. Cô ta đứng dậy, đi tới đứng trước mặt Tiểu Thái Đao.
"Làm gì cơ?" Tiểu Thái Đao chau mày: "AI bên ngoài nói chỉ cần gặp mặt ngươi, sau đó sẽ đưa ta đi tìm Tinh Hoa. Hiện ta ta chỉ muốn gặp Tinh Hoa thôi!"
Cảm xúc trên người Tiểu Thái Đao lại bắt đầu xao động lên: "Mau dẫn ta đi gặp Tinh Hoa!"
"Đây không phải chuyện ta có thể quyết định. Nếu ngươi muốn gặp chủ nhân, chỉ có cách hoàn thành chuyện này trước."
"Đến cùng là phải hoàn thành chuyện gì?!" Tiểu Thái Đao bắt đầu cáu. Cậu phát hiện bản thân không thể bình tĩnh đứng một chỗ được, rất muốn nổi giận hoặc đi đi lại lại gì đó. Thân nhiệt cũng nóng lên, trong người cứ có gì đo đang xao động.
"Giao phối và lưu giống, đây là chuyện chủ nhân ra lệnh cho ta." Hồ Điệp Quân nói.
"Giao phối? Với ai?" Tiểu Thái Đao không hiểu Hồ Điệp Quân đang nói cái gì.
Hồ Điệp Quân thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Chẳng lẽ ngươi chưa phát hiện có chỗ nào không thích hợp sao?" Nhìn thấy thái dương Tiểu Thái Đao bắt đầu rịn mồ hôi, mặt đỏ ửng, Hồ Điệp Quân cũng đại khái hiểu rằng chuyện gì đang xảy ra. Còn Tiểu Thái Đao lại bắt đầu nôn nóng chạy quanh, mục đích để giải phóng nhiệt độ và sự nôn nóng trong cơ thể.
"Vừa nãy có phải ngươi tiếp xúc với chất lỏng gì không?" Hồ Điệp Quân hỏi.
"Có một màn sương kỳ quái." Tiểu Thái Đao bắt đầu đi lại kháp nơi, nhưng vẫn muốn giữ khoảng cách với Hồ Điệp Quân.
"Đó là thuốc kí©ɧ ɖụ©. Khi chó giống giao phối đều sẽ bị phun loại thuốc này trước."
"Ta không phải chó giống, tại sao lại phun cái loại thuốc này lên người ta?" Tiểu Thái Đao không thể bình tĩnh nổi. Hiện tại cậu chỉ muốn gặp Tinh Hoa! Hiện tại! Ngay lập tức!
Hồ Điệp Quân nở nụ cười. Tên chó săn trước mặt này thật ngây thơ: "Ngươi còn chưa hiểu ý ta sao? Thuốc dùng trước khi chó giống giao phối còn có thể có công dụng gì nữa? Đương nhiên là để kí©h thí©ɧ tính dục rồi."
Để chó giống có thể không ngừng sinh sản, trước khi chó giống giao phối, org sẽ cho AI phun thuốc kí©ɧ ɖụ© để kí©h thí©ɧ chúng, tiện cho việc giao phối.
"Chủ nhân tính toán để ta và ngươi giao phối, gây giống." Hồ Điệp Quân nói.
Giao phối, chính là loại chuyện mà Tinh Hoa đã làm với cậu sao? Tiểu Thái Đao nhìn về phía Hồ Điệp Quân, chán ghét mà chau mày: "Vì sao ta lại phải giao phối với ngươi? Ta không bao giờ cần phải giao phối với ngươi!"
Hồ Điệp Quân than nhẹ: "Đáng tiếc việc này không phải do ngươi. Nếu không giao phối với ta, tính dục trên người ngươi không thể dập tắt, lúc đó sẽ vô cùng khổ sở."
"Câm miệng! Ta nói không cần chính là không cần, mau đưa ta đi gặp Tinh Hoa!"
Biết rõ là không có khả năng, nhưng chó săn lại vẫn cố chấp gào thét.
Hồ Điệp Quân trầm mặc một lát. Cô ta nhìn Tiểu Thái Đao, Tiểu Thái Đao đứng một mình một góc, trốn xa nhất có thể. BỘ dạng của cậu khiến cho Hồ Điệp Quân không nhịn được mà cười ra tiếng đến, còn cười đến mức ôm bụng ngồi bệt xuống giường, hoàn toàn đánh mất hình tượng ưu nhã trước đây.
"Thật là, hại ta lo lắng chết được."
"Ngươi đang cười cái gì?" Phía dưới hạ thân truyền đến cảm giác đau đớn khiến Tiểu Thái Đao cảm thấy giận cực kỳ.
"Ta không có cách nào dẫn ngươi đi gặp chủ nhân của ngươi, nhưng ngươi không cần lo lắng. Ta cũng không có ý định muốn giao phối với ngươi." Hồ Điệp Quân thở phào nhẹ nhõm, cũng không câu nệ như trước nữa.
Cô ta vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đàm phán với Tiểu Thái Đao về chuyện giao phối này, bởi vì cô ta không thể làm chuyện đó cùng Tiểu Thái Đao được. Thế nhưng ai ngờ Tiểu Thái Đao còn bài xích chuyện giao phối này hơn cả cô — Có thể nói ánh mắt của cô cũng rất tốt đúng không? Vốn chỉ muốn thử vận may một chút, tìm kiếm một chó săn thoạt nhìn dễ dàng đàm phán một chút, ngông ngờ lại tìm được một người thế này....
Lại nói, trước đó Hồ Điệp Quân cũng cảm giác ánh mắt Tiểu Thái Đao nhìn cô rất kỳ quái, cảm giác như bí mật bị người ta liếc mắt đã nhìn thấu, có nên cô mới dám đánh cuộc. Đánh cuộc nếu đối phương là Tiểu Thái Đao, có lẽ cô có thể trốn khỏi cái nơi không sớm thì muộn cũng sẽ phải gặp chuyện này, sau đó tiếp tục cất giấu bí mật của mình.
Tiểu Thái Đao lùi vào trong góc. Hiện tại đến nhịp thở của cậu cũng trở nên hỗn loạn. Cậu ấn chặt hạ thể đang trướng đau của mình, gân xanh trên trán cũng bắt đầu hơi nổi lên.
Nhìn Tiểu Thái Đao thế này cũng cảm thấy có chút đáng thương."Nhưng mà làm sao bây giờ? Nếu thật sự không giao phối, thuốc sẽ có tác dụng ngày càng mạnh hơn, ngươi có thể kiềm chế nổi sao?" Hồ Điệp Quân cười khẽ hỏi.
Lời này hình như đã chọc giận chó săn đang rầu rĩ vì nhiệt độ trong cơ thể mình. Tiểu Thái Đao trong góc bỗng dưng đứng phắt dậy, vọt về phía cô ta, đẩy mạnh cô ta ngã lên giường.
Đúng là thứ chẳng biết thương hương tiếc ngọc là gì! Hồ Điệp Quân bị đẩy đau thầm oán hận.
Tiểu Thái Đao ngồi trên người Hồ Điệp Quân, tức giận dùng lực xé áo cô ta, khiến cho bộ ngực bằng phẳng lộ ra.
"Kết quả vẫn là không nhịn được sao? Hiệu quả của thuốc kí©h thí©ɧ chính là thế này. Nó sẽ khiến cho cơ thể càng lúc càng khát vọng giao phối, dược tính mạnh đến mức không giải quyết sẽ không thể nhịn được."
Xem Tiểu Thái Đao đang thở gấp trên người mình, hai mắt vốn sáng như sao lại như phủ lên một màn sương mờ, Hồ Điệp Quân nghĩ hẳn đối phương đã đến cực hạn rồi.
Thuốc kí©h thí©ɧ đã phun lên người Tiểu Thái Đao có tác dụng cực mạnh với loài người, muốn nhịn là điều không có khả năng. Hồ Điệp Quân hiểu rõ điều này, cho nên việc Tiểu Thái Đao bởi vì không thể chống lại dược lực cực mạnh của thuốc mà ép buộc cô ta, cũng là điều nằm trong dự đoán của cô.
Tuy nhiên, bởi vì đã nằm trong dự đoán nên cô cũng đã có cách đối phó. Dù sau cô vốn cũng phải lấy được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tiểu Thái Đao, việc này là do Kim Trừng ra lệnh. Nếu như Tiểu Thái Đao thật sự muốn cưỡng bức cô, cô cũng có thể mượn cơ hội này để tiến hành đàm phán phương thức có lợi nhất cho cả hai bên......
"Tinh Hoa...... Ta muốn tìm Tinh Hoa, Tinh Hoa......"
Thế nhưng chó săn trước mặt không hề có ý định làm chuyện xằng bậy với cô, chỉ là không ngừng thở dốc, lẩm bẩm tên của chủ nhân.
Ồ, chuyện này thú vị đây. Hồ Điệp Quân nhướn mày, kỳ quái thật, vì sao khi chó săn có biểu hiện muốn phát dục, trong đầu laij chỉ nghĩ đến chủ nhân?
Tiểu Thái Đao cũng không phải loại chó săn sẽ trung thành tuyệt đối với chủ nhân...... Lý do bên trong thực sự cần phải suy nghĩ.
Hồ Điệp Quân khó hiểu bật cười. Bộ dạng bướng bỉnh của Tiểu Thái Đao khiến cô không nhịn được mà vươn tay lên sờ đầu cậu, tuy rất nhanh đã bị gạt ra.
"Tinh Hoa, mau đưa ta đi......"
Hồ Điệp Quân bất đắc dĩ lắc đầu, cười khẽ: "Ngoan, tuy rằng ta không thể mang ngươi đi tìm chủ nhân của ngươi, cũng không có ý định giao phối với ngươi, nhưng nếu ngươi đồng ý......"
Đầu lưỡi vươn ra, Hồ Điệp Quân đưa tay chạm vào người cậu: "Ta có thể dùng tay và miệng giúp cậu hạ hỏa."
Cô ta nở một nụ cười đầy quyến rũ. Đây chính là cách đôi bên cùng có lợi mà cô đã nghĩ từ trước. Cô tin chắc Tiểu Thái Đao sẽ không cự tuyệt."Ngươi thấy thế nào, Tiểu Thái Đao?"
Tiểu Thái Đao nhìn Hồ Điệp Quân, hai mắt đều thấm ướt.
Tinh Hoa đâu? Cậu muốn tìm Tinh Hoa...... Cậu hiện tại chỉ muốn tìm Tinh Hoa thôi.