Chương 8: Thị Tẩm (2)
Toàn bộ thân thể Tư Tư bại lộ trong không khí, nàng không hề cảm nhận được cảm giác sung sướиɠ trong đêm tân hôn, nếu có cũng chỉ là khuất nhục cùng đau đớn. Nàng cảm thấy mỗi lỗ chân lông trên cơ thể mình đều tản ra nhiệt khí, thân thể rét run đến cực điểm. Một giọt lệ thanh thuần theo gương mặt Tư Tư chảy xuống, mà nàng cũng đang nhắm hai mắt lại.
Thôi, cứ coi như bị chó cắn đi! Nguyệt Lạc, ta cảm thấy may mắn thay vì ngươi đã chết. Nếu ngươi phải chịu khổ cực này, nhất định sống không bằng chết…
Sau khi bị hành hạ tê tâm phế liệt đau đớn kết thúc, Tư Tư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thời gian đó thật giống trôi qua một thế kỉ. Diễm Liệt không nói một lời, lặng lẽ mặc quần áo, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Tư Tư, trong lòng không hiểu lại vừa động.
Hắn chỉ thấy Tư Tư tóc tai hỗn độn, biểu cảm không chút thay đổi, khuôn mặt lại có vẻ phát ra tuyết sáng. Con mắt đen thẫm cũng sáng ngời, mà trong ánh mắt đen ấy lại không chút che giấu lộ ra sự chán ghét cùng cừu hận đến cực điểm, giống như muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống hắn.
“Nguyệt Lạc, ta không cho phép ngươi nhìn ta như vậy —— chưa có bất kì nữ nhân nào dám dùng ánh mắt như vậy nhìn ta.” Diễm Liệt lạnh lùng nói.
“Đó là người khác, không phải ta.”
Tư Tư chán ghét nhìn Diễm Liệt, rốt cục cũng gian nan bò lên từ mặt đất, chà lau vết máu ở khóe miệng, mặc quần áo. Thân thể của nàng đau đớn như bị xé rách, trên người hiện đầy những dấu hôn và vết bầm ứ thanh. Nàng không thèm nhìn Diễm Liệt lấy một lần, lập tức đi ra cửa lại bị Diễm Liệt nhéo tóc lại một phen.
“Đau… tên biếи ŧɦái này, mau buông tay!”
Tư Tư khó thở, nghiêng đầu qua một bên, không cần nghĩ ngợi liền hướng tới khuôn mặt của Diễm Liệt mà đánh. Nàng chỉ cao tới l*иg ngực của hắn, mà lại ra sức đánh, toàn bộ bàn tay đều đập trên mũi hắn. Diễm Liệt đau đớn bưng kín cái mũi, trong mắt đầy vẻ tức giận, cả cơ thể đều ngập tràn sát khí.
“Ngươi dám đánh ta? Nữ nhân dơ bẩn này!” Diễm Liệt lạnh lùng nắm lấy tóc nàng: “Ta muốn ngươi bị hàng vạn người chà đạp, để ngươi sống không bằng chết.”
“Thì ra ngươi hào phóng như vậy sao? Không một chút ngần ngại cùng nam nhân khác dùng chung một nữ nhân? Thì ra ngươi rất cao hứng cùng phấn khích khi bị đội nón xanh a.” Tư Tư cười lạnh: “Có thể nói… đây chính là phúc khí của ta.”
“Ngươi!”
Diễm Liệt chán nản. Hắn hung ác nhìn khuôn mặt mỹ lệ bất khả tư nghị của Tư Tư, cảm thấy đây là một nữ nhân kì lạ chưa từng thấy.
Ta thực sự lần đầu mới nhìn thấy nữ nhân như vậy… Đối với sủng hạnh của ta, nàng ta chẳng thèm ngó tới, lại không giống như đang tìm tới cái chết, có chỉ là biểu cảm lãnh mạc làm người ta chán ghét… Không sao cả.
Nàng ta thực sự là không cần, hay là cố ý làm vậy để hấp dẫn sự chú ý của ta? Nguyệt Lạc, tâm cơ của ngươi thật sâu, thực nằm ngoài dự liệu của ta. Nếu không phải vì “nguyệt lượng”, hiện tại ta đã gϊếŧ ngươi rồi.
“Nếu ngươi cảm thấy khuất nhục, có thể… tự sát. Thắt cổ, đập đầu, ngâm nước, thỉnh tự nhiên.” Diễm Liệt cười lạnh.
“Tại sao ta lại phải tự sát?” Tư Tư cũng cười lạnh: “Chẳng qua ta cũng chỉ là bị heo cắn, không lẽ ngươi nói ta đi so đo với heo?”
“Ba!”
Lại là một cái bạt tai thật mạnh.
Mái tóc Tư Tư tung bay trong gió, mà trên khuôn mặt nàng đã sưng đỏ một mảng lớn. Không đợi nàng kịp phản ứng, Diễm Liệt đã bắt lấy cằm nàng, lấy trong lòng ra một viên thuốc, cứng rắn nhét vào miệng nàng. Tư Tư quật cường lắc đầu, liều mạng giãy dụa, phẫn nộ cắn một phát lên tay Diễm Liệt, trong miệng ngập tràn mặn tinh.