Chương 44: Ôn Nhu
Diễm Liệt nói xong, nhịn xuống bi thương trong lòng, hôn lên môi Tư Tư. Đầu lưỡi hắn linh hoạt khiêu khích, hôn đến Tư Tư không thở nổi, cũng đem viên thuốc nuốt luôn xuống bụng.
Khi viên thuốc trôi xuống, Tư Tư cảm nhận được một cỗ ấm nóng lưu chuyển khắp toàn thân, ấm áp cùng vui sướng không nói nên lời, đau đớn cũng biến mất không dấu vết. Khuôn mặt tái nhợt của nàng dần trở nên hồng hào hơn, ánh mắt cũng dần có thần thái, rốt cục cũng khôi phục một chút sinh khí. Diễm Liệt thấy thế cực kỳ cao hứng “Xem ra thuốc của Nhược Hiên có tác dụng rồi. Nguyệt Lạc, thuốc này nàng giữ cẩn thận, lúc nào bệnh phát tác thì ăn một viên, sẽ giảm bớt đau đớn.”
“Rắc rối như vậy sao? Ta rốt cục là bị bệnh gì?” Tư Tư nghi hoặc hỏi.
“Hình như là… Cái đó…”
“Ta biết rồi, nhất định là đau thắt cơ tim! Nghe nói, bị đau thắt cơ tim sẽ có cảm giác như kề cận cái chết vậy… Ta sao lại xui xẻo như vậy chứ? Thật là!”
Tư Tư ảo não nhíu mày, tay mân mê miệng, mà Diễm Liệt ngây người nghe Tư Tư nói, căn bản không hiểu ‘đau thắt cơ tim’ nàng nói là cái gì. Nhưng rất nhanh hắn đã thu lại cảm xúc, bất động thanh sắc, nói lảng sang chuyện khác “Nguyệt Lạc, nàng hiện tại có muốn ăn chút gì không? Hay có muốn uống nước không?”
“Ta không đói bụng, cái gì cũng không muốn ăn.”
“Không ăn làm sao được? Mộ Cận, kêu trù phòng làm chút điểm tâm trà bánh, nhanh một chút đưa tới đây.”
“Vâng, Vương.”
Mộ Cận nghe được Diễm Liệt ra lệnh, cuống quít tự mình đến trù phòng chuẩn bị đồ ăn, căn phòng to như vậy nhất thời chỉ còn lại hai người Diễm Liệt cùng Tư Tư. Tư Tư trộm liếc mắt nhìn Diễm Liệt một cái, thật sự là không có thói quen ở một mình cùng hắn. Nàng ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên vặn vẹo người, nhưng chưa nói chuyện mà mặt nàng đã muốn đỏ bừng lên rồi.
“Nàng làm sao vậy?” Diễm Liệt ôn nhu hỏi.
“Không có gì.”
Chết tiệt, có thể đừng nhìn ta ôn nhu như vậy có được hay không? Ta ăn mềm không ăn cứng, chịu không nổi một người nam nhân ôn nhu như nước thế này đâu! Tên này đúng thật là đổi tính? Tim ta đập thật nhanh….
“Nguyệt Lạc, nàng còn lạnh không?” Diễm Liệt ôn nhu nhìn nàng.
“Không lạnh.”
“Có muốn uống nước không?”
“Không cần.”
Diễm Liệt hỏi một câu, Tư Tư đều dùng câu ngắn nhất để trâ lời lại. Mà khuôn mặt nàng vẫn đỏ hồng như sắp cháy đến nơi. Diễm Liệt nhìn nàng thẹn thùng, trong lòng vừa động, nỗi xót xa nồng đậm trong nháy mắt đã lan ra. Hắn kìm lòng không được đem đầu Tư Tư dựa vào trong ngực mình, thì thào nói “Vĩnh viễn đừng rời xa ta, được không?”
“Vương…”
“Gọi tên ta, giống như cách nàng vẫn gọi từ trước đến nay.” Diễm Liệt nhìn nàng thật sâu, ngọn lửa trong mắt khiến cho nàng trầm luân, cũng giống như đang thiêu cháy nàng. “Nguyệt Lạc, đánh cược với cái chết đi. Cả đời ở lại bên cạnh ta, làm sủng cơ của ta, được không?”
“Sủng cơ của ngươi?” Tâm Tư Tư lạnh lẽo, hiểu ra ý của Diễm Liệt, tình ý trong lòng nhất thời giảm đi rất nhiều “Diễm Liệt, ngươi thích cái gì ở ta, vả lại ngươi sẽ thích ta trong bao lâu?”
“Ta… Ta sẽ đối tốt với nàng. Ta sẽ cho nàng châu báu tốt nhất, cung điện hoa mỹ nhất, để cho nàng trở thành nữ nhân mà tất cả mọi người đều hâm mộ.”
“Ngươi cho ta là cái gì? Chim hoàng yến sao?” Tư Tư cười lạnh “Ta không phải một món đồ chơi mà ngươi yêu thích, mà ta là ta, là con người. Ta có ý nghĩ của ta, có chính kiến, nhân sinh của ta cũng không phụ thuộc vào bất kỳ nam tử nào, kể cả ngươi, cũng không ngoại lệ.”