Chương 43: Dược
Nhược Hiên đau xót nhìn ánh mắt khát cầu của Diễm Liệt, ngữ khí cũng có chút trầm thấp “Lấy máu tươi của xử nữ để chế thuốc, để giảm bớt đau đớn của nàng, lúc nào phát tác thì uống vào. Cứ mười người thì mới có một viên dược, mà mỗi viên dược chỉ dùng được một lần. Tới thời gian cuối thì số lần dùng dược sẽ càng thường xuyên. Diễm Liệt, như vậy thật sự là giết chóc quá nhiều, Nguyệt Lạc cũng sẽ không đồng ý.”
“Cứ như vậy đi. Lập tức tìm mười cung nữ sạch sẽ làm thuốc.” Diễm Liệt quyết tuyệt nói.
“Ngươi… Thật sự phải làm như vậy? Diễm Liệt, tay ngươi đã nhuốm quá nhiều máu tươi rồi, ta không muốn ngươi giết chóc thêm nữa.” Nhược Hiên lo lắng nhìn hắn.
“Vì nàng, hủy diệt cả thế giới này cũng đáng giá. Bởi vì, ta yêu nàng.”
Diễm Liệt nói xong, nhẹ nhàng cẩn thận lau mồ hôi trên trán Tư Tư, trong lòng trống rỗng, tĩnh lặng. Mà hắn rốt cuộc cũng đối mặt với nội tâm của chính mình, cũng rốt cuộc nhận ra tâm ý của mình.
Nguyệt Lạc, ta yêu nàng. Đây là lần đầu tiên, cũng sẽ là lần cuối cùng ta yêu thương một người con gái. Dáng vẻ mỉm cười của nàng, dáng vẻ lúc nàng khóc, lúc nàng vui, lúc nàng tức giận không ngừng hiện lên trong đầu ta, nàng đã sớm lặng lẽ chiếm cứ tâm ta rồi.
Cho nên ta sẽ không để nàng gặp chuyện không may! Ta là Vương, ta là cường giả đứng đầu thiên hạ, sao ta lại có thể không bảo hộ được nữ nhân của mình? Bất luận là phải trả cái giá lớn như thế nào, bất luận là phải hy sinh bao nhiêu người, ta đều phải cứu nàng! Nàng khiến cho ta không cách nào đối mặt với tâm tư của chính mình…
Diễm Liệt suy nghĩ, tim giống như bị cắn nuốt một nửa, một chút rồi một chút bắt đầu đau đớn. Nhược Hiên nhìn hắn thật sau, rốt cuộc lặng lẽ thở dài “Thôi. Ngươi biết chỉ cần là quyết định của ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ phản đối.”
“Nhược Hiên, cảm ơn ngươi.”
“Không cần cảm tạ ta. Nếu có thể, ta thật hy vọng bàn tay được sạch sẽ như lúc ban đầu…”
Trải qua hai ngày hôn mê, Tư Tư rốt cục cũng tỉnh lại. Lúc nàng tỉnh lại, Diễm Liệt vẫn đang ở bên giường nàng. Diễm Liệt thấy nàng tỉnh lại, cuống quít sai một nhóm cung nhân đến hầu hạ nàng, ôn nhu nói “ Nàng rốt cục cũng tỉnh rồi! Người còn đau không?”
“Khá tốt… Ta làm sao vậy? Tại sao lại đột nhiên vừa đau đớn, lại lạnh lẽo giống như ở trong hầm băng vậy?”
“Nhược Hiên nói, nàng có thể là đột nhiên bị bệnh nan y…”
“Bệnh gì mà lợi hại như vậy?” Tư Tư nghi hoặc nhìn hắn “Ta bị bệnh nan y sao?”
Ta chưa từng nghe nói Nguyệt Lạc bị bệnh gì mà! Chẳng lẽ nàng từng bị bệnh, giờ lại liên lụy ta phải chịu đựng thay nàng? Trời ạ, ta thật xui xẻo mà…
Tư Tư nghĩ, buồn bực nhíu mi, không chút nghi ngờ xuân dược nàng uống lúc trước lại để lại hậu họa cho mình. Trong lòng Diễm Liệt tê rần, vội nói sang chuyện khác “Nàng yên tâm, bệnh của nàng không quá đáng ngại. Chỉ cần điều dưỡng thật tốt thì sẽ không có chuyện gì.”
“Ừ.”
“Như vậy uống thuốc đi.”
Diễm Liệt nói xong, lấy ra một viên thuốc đỏ sậm, để vào trong miệng Tư Tư. Nàng vừa cắn một miếng liền muốn nhổ ra “Mùi tanh quá! Đây là cái gì?”
“Là dược đặc biệt. Ngoan, ăn đi.”
“Nhưng rất khó ăn…”
“Lại không nghe lời?”