Chương 42: Không Có Giải Dược
“Ta rất khó chịu…”
Tuy rằng trên giường có rất nhiều chăn bông nhưng Tư Tư vẫn cảm thấy cái lạnh như băng đang len lỏi vào trong xương tủy. Thân thể nàng bởi vì đau đơn cùng rét lạnh mà run rẩy, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Thần sắc của nàng tái nhợt không chút huyết sắc, răng cắn vào môi rỉ máu. Máu tươi theo khóe miệng nàng chẫm rãi chảy xuống, thoạt nhìn rất đáng sợ.
“Nguyệt Lạc, ngươi không được cắn môi! Ngươi… Ngươi nếu thực sự đau như vậy thì cắn tay ta đây này.”
Diễm Liệt lo lắng Tư Tư cắn vào lưỡi, đem ngón tay mình đưa vào trong miệng nàng, đau đớn đến tận xương. Tư Tư đau đớn lắc đầu, nắm chặt tay Diễm Liệt, nước mắt đã sớm rơi đầy mặt.
“Nhược Hiên, Nhược Hiên đâu? Mau đưa hắn đến đây!” Diễm Liệt rống giận.
Lúc Nhược Hiên đến, Tư Tư đã đau đớn đến sắp ngất đi. Nhược Hiên mặt âm trầm đem ngón tay Diễm Liệt ở trong miệng Tư Tư lấy ra, xuất ra ngân châm cắm trên đầu Tư Tư, trên cổ tay cũng đều có. Ở những nơi Nhược Hiên hạ châm, đau đớn rốt cục cũng dịu đi, nàng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Diễm Liệt thấy Tư Tư hôn mê, không khỏi kinh hãi, vội vàng túm áo Nhược Hiên “Sao nàng lại ngất đi? Nàng có việc gì hay không?”
“Ngươi yên tâm, nàng chỉ tạm thời ngất đi, ngày mai sẽ khỏe lại.” Nhược Hiên bình thản nói.
“Nàng… Có việc gì không?”
“Có việc gì hay không? Đương nhiên là có. Ta chỉ dùng ngân châm để phong bế huyệt đạo của nàng, tạm thời giảm bớt đau đớn cho nàng thôi. Diễm Liệt, ngươi nghĩ rằng ta lừa gạt ngươi, nghĩ rằng Túy sinh mộng tử chỉ là một loại xuân dược bình thường thôi sao? Sau này, độc sẽ phát tác ngày càng thường xuyên, cũng sẽ ngày càng đau đớn. Nếu ngươi muốn tốt cho nàng… Vẫn là nhanh một chút kết liễu nàng đi.”
Nhược Hiên nói xong liền quay mặt ra chỗ khác, không muốn nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tư Tư, cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Diễm Liệt. Hắn biết Diễm Liệt rốt cục cũng rơi vào tay giặc rồi. Hắn không dám tưởng tượng sau khi Tư Tư thật sự rời đi, Diễm Liệt sẽ có bao nhiêu bi thương. Bởi vì, tâm hắn đã loạn rồi.
“Kể cả…cây mạt dược(*) cũng không thể cứu được nàng sao? Nếu có thể cứu được nàng, ta nguyện ý trả bất cứ đại giới nào!” Diễm Liệt đỏ mắt nhìn Nhược Hiên đã sắp không chịu nổi ở bên cạnh.
(*) cây mạt dược: một vị thuốc Đông y“Thật sự là không có thuốc giải.” Nhược Hiên kiên định nói.
“Nhược Hiên! Ngươi là thần y, ngươi là thầy thuốc, người tạo ra Túy sinh mộng tử là ngươi, ngươi nhất định có cách cứu nàng! Đúng không?”
“Thực có lỗi, ta thật sự không có cách nào, bởi vì, ta không nghĩ ra thứ gì có thể chống lại nó… Thật sự xin lỗi.”
“Như vậy…” Diễm Liệt cười thảm “Vốn là ta, chính ta đã đem nàng đẩy về phía cái chết… Ta rất hối hận. Ta phải cứu được nàng! Nếu thế giới này không có nàng, ta sống vì cái gì đây? Ta… Từ đầu tới cuối đều chỉ là một người bị vứt bỏ mà thôi…”
“Diễm Liệt, không được nói như vậy. Ngươi… thật sự yêu nàng như vậy?” Nhược Hiên than nhỏ.
“Để cứu được nàng, ta không tiếc bất cứ giá nào.”
“Nếu nàng chết thì sao?”
“Tâm ta cũng sẽ chết. Nhược Hiên, ngươi nhất định có biện pháp đúng không?”
Đối mặt với câu hỏi của Diễm Liệt, đối mặt với khuôn mặt đau đớn của hắn, Nhược Hiên mềm lòng. Hắn thống khổ lắc đầu, nhẹ giọng nói “Ta thật không biết có nên nói cho ngươi biện pháp này không… Phương pháp này chính là tục mệnh(*), có thể giảm bớt tần suất phát tác, nhưng không thể ngăn cảng cái chết của nàng.”
(*) tục mệnh: nối tiếp sinh mệnh“Phương pháp gì?” Mắt Diễm Liệt sáng ngời.