Chương 40: Ủng Hôn
Ban đêm, trăng sáng như gương.
Dưới ánh trăng, lầu các vừa được phá lệ đặt tên thản nhiên tản ra ngân quang, uy nghiêm đến lạ kỳ. Tư Tư tầm tình không yên hướng Tư Tư các đi đến, quả nhiên phát hiện một thân ảnh quen thuộc.
Diễm Liệt một thân trường sam màu nguyệt sắc(*), cùng ánh trăng hợp thành một thể, phiêu dật tựa như trích tiên. Tay hắn run rẩy vuốt từng cây cột, rồi sàn nhà của Tư Tư các, thân thể căng cứng, trên mặt tràn đầy thần sắc khổ sở hiếm thấy. Tuy rằng nhìn hắn quật cường như vậy nhưng Tư Tư biết, hắn đã sắp không chịu đựng được nữa rồi.
(*) nguyệt sắc: xanh lam“Ngươi… Muốn khóc thì khóc đi.” Tư Tư tiến đến bên cạnh Diễm Liệt, nhẹ giọng nói.
Nghe được giọng nói ôn nhu của Tư Tư, Diễm Liệt không quay đầu lại, cả người run lên, quật cường đứng thẳng người. Trên mặt hắn có vệt nước mắt nhàn nhạt, tuy rằng nhìn không rõ, nhưng Tư Tư vẫn nhạy bén phát hiện ra. Nàng chỉ cảm thấy trong tâm mềm nhũn, nơi mềm mại nhất trong lòng bị Diễm Liệt làm cho xúc động.
Diễm Liệt hắn quả nhiên ở chỗ này thương tâm… Thật sự là một tên ngốc mà! Muốn khóc thì cứ khóc đi, vì sao phải cậy mạnh như thế? Hắn là tên đại ngốc…
“Cút ngay. Ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Diễm Liệt ngạo mạn nói.
Vì sao, vì sao lại gặp nàng? Vì sao lại để cho nàng nhìn thấy bộ dạng yếu ớt mất mặt của ta… Ta thật muốn nàng biến mất thật nhanh, nhưng lại muốn nàng ở lại làm bạn với ta. Ta đây là làm sao vậy?
“Hừ, lại ra vẻ kiên cường. Trên mặt ngươi có cái gì? Chẳng lẽ là nước mưa à?”
Tư Tư nói xong, vừa cười cừa lau khô nước mắt trên mẳ Diễm Liệt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao trên trời. Mặt Diễm Liệt hơi đỏ lên, bướng bỉnh tức giận nắm chặt tay… Tư Tư gặp Diễm Liệt không chút cảm kích mình liền cười hì hì nói “Ngươi không cần ta ở cùng thì ta quay về là được.”
Nói xong, nàng xoay người bước đi.
“Không cần!” Diễm Liệt nhẹ giọng nói.
“Cái gì?” Tư Tư cố ý hỏi.
“Không cần đi.”
Diễm Liệt nói xong liền đem Tư Tư ôm vào trong ngực, dùng khí lực cả người gắt gao ôm chặt lấy nàng. Bị hắn ôm như vậy, Tư Tư cảm thấy xương cốt cả người như bị ép nát ra. Nhưng là, nàng thuận theo hắn, hưởng thụ chút ôn nhu khó có được này.
“Diễm Liệt…”
Tư Tư cúi đầu gọi tên Diễm Liệt, nhớ tới sự bạo ngược của hắn, nhớ tới ôn nhu của hắn, nhớ tới sự kiên cường của hắn, nhớ tới cả sự yếu ớt của hắn. Tâm nàng mềm nhũn, không tự giác vươn tay ôn nhu vuốt ve dung nhan tuấn mỹ của Diễm Liệt, nhẹ giọng nói “Diễm Liệt, tất cả đều đã là quá khứ rồi. Ngươi xem bầu trời nhiều sao như vậy, thật đẹp.”
“Ngươi cho rằng ta còn là một đứa nhỏ sao? Chẳng lẽ ta còn muốn ngắm sao?” Diễm Liệt rầu rĩ hỏi.
“Ngắm sao thì sao? Chỗ ta ở có truyền thuyết nói rằng, sau khi con người chết đi sẽ trở thành một ngôi sao, ở trên bầu trời tiếp tục bảo vệ những người yêu quý của họ. Ngươi xem, ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia chính là mẹ ngươi. Nàng nhất định nhìn thấy ngươi, nhất định bảo vệ ngươi, nàng không hề rời xa ngươi.”
“Nguyệt Lạc, ngươi thực sự là rất ngây thơ.”
“Ha ha, đúng vậy. Nếu ta chết, ta cũng sẽ vẫn ở lại bên cạnh ngươi.”
“Ngươi…Ngươi nói cái gì?” Tim Diễm Liệt đập mạnh.
“Ta ấy mà, không cần làm một ngôi sao. Ta phải làm lệ quỷ, quấn quít lấy ngươi, ha ha ha ha!”
Tư Tư nói xong, vui vẻ cười. Tiếng cười của nàng có sức cuốn hút thật lớn, khiến cho Diễm Liệt đang căng thẳng trên mặt cũng xuất hiện ý cười thản nhiên. Dưới ánh trăng, Tư Tư xinh đẹp như vậy, trong sáng như vậy, làm cho tim Diễm Liệt đập thình thịch. Hắn không tự chủ cúi đầu, nhìn bờ môi mềm mại của Tư Tư, sau đó nhẹ nhàng hôn xuống.