Chương 34: Bảo Hộ
Các cung nữ đều kinh hãi nhìn vị quân chủ của mình, Diễm Liệt cũng đã ngây ngẩn cả người. Thế nhưng các nàng nhanh chóng thu hồi thần sắc kinh ngạc, tất cả đều không nói chuyện, im lặng nhìn Diễm Liệt tự mình cho Tư Tư uống thuốc.
Bàn tay Diễm Liệt to lớn, hữu lực, nắm giữ quyền sinh sát vô số người, vậy mà lúc này lại vụng về mà cẩn thận cầm thìa cho Tư Tư uống thuốc. Đôi môi nàng ngậm chặt, nước thuốc theo khóe môi nàng chậm rãi chảy xuống, không nuốt xuống được một giọt nào. Diễm Liệt kiên nhẫn đút cho nàng một lúc lâu, thấy Tư Tư vẫn không cách nào uống được thuốc liền mất kiên nhẫn. Hắn nhíu mày, cầm chén thuốc uống một nửa, sau đó hướng đến môi Tư Tư cẩn thận đem nước thuốc đẩy vào trong miệng nàng. Động tác của hắn nhẹ nhàng như vậy, cách hắn hôn nàng ôn nhu như vậy, ngay cả chính hắn cũng không biết, thì ra hắn cũng có một mặt ôn nhu như thế. Mà Tư Tư sau khi uống được thuốc thì sắc mặt cũng đã hồng nhuận lên được một chút.
“Cuối cùng cũng uống xong rồi…”
Diễm Liệt mắt thấy Tư Tư rốt cục cũng uống thuốc xong, trong lòng thực thoải mái. Hắn ngồi bên giường Tư Tư, theo bản năng vuốt vuốt mái tóc lộn xộn trên trán nàng, nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng. Trong lúc hôn mê dường như Tư Tư cảm nhận được điều gì đó, bàn tay nhỏ bé vừa định rụt về thì Diễm Liệt đã nhanh hơn một bước dùng lực giữ tay nàng lại. Hắn nắm tay nàng nhanh như vậy, không để cho nàng có cơ hội thoát đi.
Trời đã sáng.
Thuốc của Nhược Hiên quả thực rất hiệu nghiệm, Tư Tư rất nhanh đã tỉnh lại. Nàng hơi hé mắt, chỉ thấy Diễm Liệt ngồi ở bên giường, nắm tay nàng, vẻ mặt bi thương hiếm thấy. Nàng nhìn Diễm Liệt, chỉ cảm thấy trong lòng run lên, vội vàng nhắm hai mắt lại.
Ta nhớ rõ ràng là bị Bích Vân đâm trúng, sau đó… Là ai đã cứu ta? Diễm Liệt vẫn trông coi ở bên giường ta sao? Hắn…hà tất phải tự làm khổ mình như vậy…
“Vương, Nguyệt phi đã không còn nguy hiểm nữa rồi, người nên nghỉ ngơi thôi.”
Nội quan cẩn thận nhìn Diễm Liệt, thấp giọng nhắc nhở Diễm Liệt đi ngủ. Nhưng hắn khẽ lắc đầu, không kiên nhẫn nói “Xéo đi.”
“Nhưng còn… Bích Vân phu nhân…”
“Giết.” Trên mặt Diễm Liệt tràn đầy sát khí.
“Vâng”
Cái gì? Muốn giết Bích Vân? Tuy rằng ta không thích nàng, nhưng ta thực sự không thích giết chóc! Tên Diễm Liệt này, sao lại thích giết người như vậy chứ? Chơi đùa rất vui sao?
“Không cần…” Tư Tư khó khăn nói.
“Ngươi tỉnh?” Diễm Liệt thấy Tư Tư tỉnh lại, vui sướng không nói nên lời. Nhưng hắn lại vội vàng đem tâm tình của mình áp chế, tận lực bình tĩnh nói “Nguyệt Lạc, ta và ngươi có một năm quy ước, ngoại trừ ta, ai cũng không thể làm tổn thương ngươi. Ngươi yên tâm, Bích Vân ta sẽ xử trí thích đáng.”
“Không cần giết nàng ta… Nàng ta thực sự rất yêu ngươi…”
Tư Tư nhớ lại ánh mắt tuyệt vọng của Bích Vân, nhớ tới nước mắt của nàng, trong tim cũng lẵng lẽ nhói đau. Thì ra, yêu một người không nên yêu lại thống khổ như vậy! Ta ngàn vạn lần không thể dẫm lên vết xe đổ của nàng!
Diễm Liệt… Hắn rốt cuộc là loại người gì? Hắn làm nhiều chuyện quá phận đối với ta như vậy, sao ta có thể tha thứ cho hắn? Nhưng vừa rồi, ngay vừa rồi, tại sao trong lòng ta lại thấy cảm động như vậy? Ánh mắt hắn thâm tình như vậy, bàn tay hắn thực sự rất ôn nhu! Sao trong lòng ta lại loạn như vậy? Chẳng lẽ ta… Yêu chính kẻ thù của mình sao?
Tư Tư ngơ ngác nhìn Diễm Liệt, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài. Diễm Liệt cau mày nhìn nàng, nghĩ không ra tại sao nàng có thể lương thiện như thế “Người làm ngươi bị thương là nàng ta, sao ta có thể dễ dàng tha thứ cho nàng ta như vậy? Mặt mũi của ta biết để vào đâu?”
“Ta bị thương, ngươi khó chịu sao?” Tư Tư đột nhiên hỏi.
“Ta… Đương nhiên là không.”
“Vậy được rồi. Ngươi không khó chịu, ta cũng không để ý, mọi người đều vui vẻ. Mọi chuyện cứ để nó trở thành quá khứ đi. Bằng không, cả đời này ta sẽ không an tâm.”
Tư Tư nói xong, lại nhắm mắt, trong lòng mơ hồ có chút mất mát.
Ta đây là làm sao vậy? Ta thế nhưng lại hy vọng Diễm Liệt nói hắn lo lắng cho ta, hy vọng hắn ôm ta, an ủi ta… Ta nghĩ, nhất định là do ta quá tịch mịch rồi. Bắt đầu từ ngày mai, ta phải tìm kiếm Nguyệt Ảnh, mau chóng rời khỏi hoàng cung. Bằng không, ta thực sự sợ sẽ rơi vào tay kẻ thù, rơi vào trong vòng tay ôm ấp của hắn…