Chương 33: Trọng Thương
Diễm Liệt hắn thế nhưng lại vì ta mà ngủ lại? Chẳng lẽ… Hắn thật sự yêu ta? Không, không có khả năng! Hắn qua đêm cùng ta chẳng qua chỉ là để tránh tai mắt của người khác thôi! Nhưng tại sao trong lòng nàng lại có một chút vui sướng…
Tư Tư nghĩ, khóe môi không tự giác giương cao. Nàng nhớ tới khuôn mặt tuấn lãng của Diễm Liệt, trong lòng bỗng ngẩn ngơ. Đúng lúc này, Bích Vân nắm chắc thời cơ, cầm chủy thủ đâm vào ngực nàng. Tư Tư cúi đầu, nhìn trước ngực mình nở rộ một đóa hoa tiên diễm, chỉ cảm thấy trong nháy mắt khí lực cả người đột nhiên biến mất, cơ thể mệt mỏi đến đáng sợ.
Mệt quá, ta muốn ngủ… Bích Vân, Diễm Liệt, Lạc Lam, hẹn gặp lại… Ta, muốn ngủ một giấc thật ngon…
“Nguyệt Lạc!”
Trước khi hôn mê, Tư Tư nghe thấy thanh âm lo lắng của ai đó. Nàng cực lực mở mắt, nhưng lại thấy không rõ khuôn mặt của người kia…
Trong Nguyệt Thần cung, mỗi một người đều kinh sợ, có cung nữ nhát gan bắt đầu nhẹ giọng khóc. Bởi vì chủ tử của bọn họ đang hôn mê, mà Vương hạ lệnh, nếu Nguyệt Phi không qua khỏi, tất cả mọi người trong Nguyệt Thần cung đều phải chôn cùng.
“Nguyệt Lạc, ngươi tỉnh lại cho ta! Ta ra lệnh cho ngươi tỉnh lại! Nếu ngươi dám đi trước, tất cả cung nhân trong Nguyệt Thần cung và di thần của Tinh Nguyệt quốc đều sẽ phải chết! Không cho phép ngươi rời khỏi ta!”
Nhìn Tư Tư nằm hôn mê trên giường, Diễm Liệt đã muốn phát điên rồi. Hán mặc tẩm y, mái tóc đen dài rối loạn xõa trên vai, tất cả tâm tư đều tập trung trên người nàng. Trong tâm của hắn, giống như bị một con dao nhỏ cắt gọt, đau đớn không thôi.
“Nhược Hiên, Nguyệt Lạc rốt cuộc thế nào? Ngươi là thần y, tại sao ngay cả việc này cũng không làm được?”
Diễm Liệt nắm lấy cổ áo Nhược Hiên, đôi mắt màu tím hơi phiếm đỏ, là dấu hiệu tức giận đến tột đỉnh. Nhìn thấy vẻ mặt ấy của hắn, trong lòng Nhược Hiên càng nặng trĩu. Hắn gỡ tay Diễm Liệt, vuốt vuốt vạt áo, thản nhiên nói “Ngươi quá kích động rồi.”
“Ta lệnh cho ngươi phải làm nàng sống lại!”
“Sống lại thì có ý nghĩa gì? Ngươi đừng quên, sinh mệnh của nàng chỉ còn chưa đầy một năm. Chết sớm hay chết muộn cũng đều là chết, ngươi để ý như vậy làm gì?”
Lời nói của Nhược Hiên làm Diễm Liệt giật mình. Hắn ngơ ngác nhìn Nhược Hiên, cảm thấy tim tựa như bị một thanh đao xẹt qua, cảm giác đau đớn, máu tươi chậm rãi chảy đầm đìa.
“Ta chỉ là vì Nguyệt Ảnh thôi.” Diễm Liệt hạ thấp giọng giải thích, xoa dịu hắn, cũng như xoa dịu chính mình.
“Phải không?” Nhược Hiên đau khổ cười “Diễm Liệt, ngươi có thể lừa gạt ta, nhưng ngươi có thể lừa gạt chính bản thân mình sao?”
“Ta không yêu nàng! Tuyệt đối không!” Diễm Liệt gầm nhẹ.
“Tùy ngươi thôi. Đơn thuốc ta đã viết sẵn rồi, nhưng nàng hiện tại không thể nuốt xuống, cũng không có cách nào uống được. Có thể sống lại hay không, phải chờ xem tạo hóa của nàng.”
Nguyệt Lạc…Vương là thật lòng yêu ngươi. Ta giúp Bích Vân lừa ngươi đến cạnh ao, vì để có thể khiến ngươi biến mất, cũng vì để thấy thực tâm của Vương. Mà ta cuối cùng cũng biết được, hắn, thật sự rất yêu ngươi.
Ta không đành lòng nhìn thấy hắn sau này khiến ngươi phải khổ sở, cho nên nhân lúc hắn chưa trầm luân liền nhất lao vĩnh dật(
). Nhưng ta thật không ngờ, hắn lại nhanh như vậy, sâu nặng mà yêu ngươi. Hắn chưa từng yêu một nữ nhân nào, cũng không hiểu thế nào là yêu. Nếu hiện tại đối với ngươi thấy chết mà không cứu được, hắn nhất định sẽ hận ta… Kim triêu hữu tửu kim triêu túy, minh nhật sầu lai minh nhật sầu()…
() Nhất lao vĩnh dật: Vất vả một lần cho mãi mãi về sau
() Kim triêu hữu tửu kim triêu túy – 今朝有酒今朝醉 – Hôm nay có rượu hôm nay uống
Minh nhật sầu lai minh nhật sầu – 明日愁來明日愁 – Ngày mai sầu đến ngày mai sầu
=> Đây là hai câu thơ lấy ra từ bải Tự khiến của La Ẩn đời ĐườngNhưng là ai đã cứu ngươi? Thời điểm thị vệ phát hiện ra ngươi, Bích Vân đã bị người khác đánh ngất, mà miệng vết thương của ngươi lúc ta tới cũng đã được băng bó. Người cứu ngươi xuống tay vừa nhanh vừa chuẩn, công phu không hề thua kém ta. Người nọ, rốt cuộc là ai?
Nhược Hiên thở dài thật sâu, ném đơn thuốc cho Diễm Liệt sau đó ngay lập tức liền ngẩn người, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Diễm Liệt căn bản không rảnh đi so đo với sự thất lễ của Nhược Hiên, hắn như lấy được chí bảo, vội vàng sai người đi sắc thuốc.
Một chén thuốc màu đen được bưng lên, khói nóng bốc lên nghi ngút. Các cung nữ cẩn thận cho Tư Tư uống thuốc, nhưng nước thuốc đều theo khóe miệng của nàng chảy ra, căn bản không thể khiến cho nàng nuốt vào. Hô hấp của Tư Tư ngày càng mỏng manh, các cung nữ cũng gấp đến độ sắp khóc. Mộ Cận cau mày tự mình cho Tư Tư uống thuốc, nhưng Diễm Liệt đưa tay giật chén thuốc “Để ta.”